Chương 38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn chiếc xe tải, Quý Hủ và Tần Nghiễn An lái một chiếc, một chiếc thì do Trình Mạch và Trì Ánh lái, Phạm Lâm và Chung Trì mỗi người lái một chiếc, trước tiên bọn họ đến bệnh viện đón Chú Nhiêu, đồng thời nói với bác sĩ Trịnh và y tá Chu Mộc Oánh là người nhà còn sống của bọn họ đã được đưa về căn cứ.

Người duy nhất không có người thân sống sót chính là y tá Vạn Linh, cô đã khóc rất nhiều khi biết tin ông bà mình biến thành quái vật, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn khó chấp nhận sự thật này.

Quý Hủ lo lắng cô mất kiểm soát sẽ dẫn đến xâm lấn hoặc xói mòn nên đã báo tin này cho cô biết trong khi bệnh viện đã hoàn toàn đóng kín cửa, Vạn Linh vẫn luôn khóc, Chu Mộc Oánh ở bên cạnh an ủi cô, cũng không ngừng khóc, cha mẹ Chu cũng đã không còn nữa, chỉ còn một mình chị gái là còn sống.

Bác sĩ Trịnh hỏi kỹ tình trạng của mẹ anh, Quý Hủ trấn an là mẹ Trình đang sống rất tốt ở căn cứ, hiện bà đang làm việc trong nhà ăn, có ăn có uống cũng có chỗ ở đàng hoàng, không bị quái vật dị hóa đe dọa, hiện rất an toàn.

Bác sĩ Trịnh do dự rồi nói: "Tôi muốn gặp mẹ tôi, không biết có tiện không?"

Nếu chưa tận mắt chứng kiến ​​thì dù người khác có nói tốt đến đâu thì cũng không bao giờ có thể thực sự yên tâm.

Quý Hủ nói: "Chờ tôi trở về sẽ bàn về chuyện này."

Hiện tại bọn họ đang đi đến thành phố Thanh Giang, không thể lãng phí thêm thời gian quay trở lại.

Bác sĩ Trịnh không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Cửa bệnh viện lại được khóa lại, cả nhóm lên đường đến thành phố Thanh Giang, lần này đến bệnh viện, họ có thể cảm nhận rõ ràng rằng số lượng cuồng thi ít hơn rất nhiều, việc phong ấn cuồng thi đã có hiệu quả, nhưng cũng có những rủi ro về an toàn. Quý Hủ vẫn chưa nghĩ ra giải pháp nào tốt hơn, một khi được thả ra, những người sống sót ở thị trấn Bạch Loan sẽ phải chịu tai ương.

Chú Nhiêu và Phạm Lâm ngồi trên cùng một chiếc xe, đích đến của ông là nơi ở của con trai ông ở thành phố Thanh Giang, ông muốn tận mắt nhìn xem con mình còn sống hay đã chết.

Tốc độ xe rất nhanh, toàn bộ đám cuồng thi lao ra giữa đường đều bị đánh bay, bốn chiếc xe tải một đường không hề dừng lại, rất nhanh đã tiến vào thành phố Thanh Giang.

Trong vài ngày qua, thành phố Thanh Giang càng thêm hoang tàn, nhiều tòa nhà còn nguyên vẹn ban đầu đã sụp đổ. Những công trình này tuy không còn vững chắc như trước nhưng sẽ không sụp đổ trừ khi bị tác động bởi ngoại lực, mà "ngoại lực" này ngoài quái vật dị hóa ra thì Quý Hủ không nghĩ tới cái gì khác.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Quý Hủ đã nhanh chóng tạo ra mấy bức tường mô hình trong thế giới ý thức, những bức tường này không cao, phạm vi cũng không cần quá lớn, chỉ dùng để ngăn cản cuồng thi khi vận chuyển vật tư, lúc rời đi sẽ phong hóa, không cần phải quá cao hoặc quá dày.

Năng lực dị hóa của Quý Hủ tiêu hao nhiều tinh thần lực nhất không phải ở việc xây dựng các tòa nhà mà là ở việc xây dựng các mô hình, việc hình thành một mô hình sẽ ngưng tụ một lượng lớn tinh thần lực của Quý Hủ, vì vậy việc xây dựng một căn cứ hoàn chỉnh không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, cậu cần không ít thời gian cũng như tinh thần lực để xây dựng mô hình căn cứ.

Mô hình căn cứ không chỉ có một vòng tường vây mà còn bao gồm nhiều kiến trúc khác nhau bên trong các bức tường, mỗi đường nét trên các kiến trúc đều cần sự tập trung tinh thần lực, nếu không nó sẽ không xuất hiện khi thả xuống.

Với một mô hình, sau khi đã được thả xuống thì tinh thần lực trong mô hình sẽ bị tiêu hao, mô hình sẽ mờ đi nhưng sẽ không biến mất hoàn toàn, trừ khi toàn bộ tinh thần lực ngưng tụ trên mô hình được sử dụng hết ngay lập tức, chỉ cần còn có một đường nét mờ nhạt thì sẽ có thể sử dụng tinh thần lực để bổ sung cho nó ngưng tụ lại, như vậy sẽ nhanh hơn việc phải xây dựng lại nó.

Không lâu sau khi vào thành phố Thanh Giang, họ gặp được nguồn vật tư cần thiết ―― xe đạp công cộng ở bên đường, có cả xe tự đạp và xe dùng điện.

Quý Hủ tạo ra một vòng tường vây bao quanh khu vực, Quý Hủ không bổ sung thêm bất kỳ mô hình nào, trước khi biết tình hình cụ thể ở thành phố Thanh Giang, cậu muốn tiết kiệm càng nhiều tinh thần lực càng tốt.

Mọi người xuống xe, xử lý những cuồng thi bị nhốt bên trong bức tường rồi chất những chiếc xe đạp còn nguyên vẹn lên xe tải, chỉ riêng số lượng xe đạp công cộng ở khu vực này đã đủ cho căn cứ dùng.

Sau khi phong hóa tường vây, cả nhóm tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa thu thập những vật dụng cần thiết trên đường.

Trên đường gặp phải một siêu thị lớn, vách kính và cửa ra vào đều vỡ nát, ngoài cửa còn có những cuồng thi ra vào, bên trong chắc chắn không còn người sống sót, có khả năng vật tư bên trong vẫn còn.

Xe tải nằm chắn ngang lối vào siêu thị, Quý Hủ lại tạo ra một phạm vi, mọi người xuống xe, vẫn dọn dẹp những cuồng thi như trước rồi cẩn thận bước vào siêu thị, trên kệ vẫn còn rất nhiều thứ. Cũng may ngoại trừ những cuồng thi này, trong siêu thị không có quái vật dị hóa nguy hiểm hơn.

Sau khi dọn sạch cuồng thi, mọi người thu dọn đồ đạc, dùng tốc độ nhanh nhất chuyển vật tư vào xe, tìm được rất nhiều gạo, bột mì và muối, mặc kệ mức độ ăn mòn như thế nào đều cứ lấy về trước rồi tính.

Siêu thị chỉ có một tầng, khi mọi người di chuyển đến khu vực bán rượu trong cùng thì phát hiện ở góc trần trong cùng có một cái lỗ to, mép lỗ rất nhẵn, nhìn không giống tự sụp xuống, bên dưới lại không có mảnh vụn nào.

Mọi người đều ngừng cử động, nín thở, cảm thấy có gì đó không ổn.

Quý Hủ ra hiệu cho họ im lặng rút lui, cho dù có nhiều rượu cũng không thể lấy, mọi người nhanh chóng ra khỏi siêu thị, Quý Hủ phong hóa tường, nhanh chóng lên xe rời đi.

Sau khi an toàn rời khỏi khu vực siêu thị, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong trường hợp mất điện, siêu thị lớn đã tối lờ mờ, trong góc tối nhất, có một cái lỗ lớn ẩn ở góc trần, quả thực rất dễ bị người ta bỏ qua. Chuyện này rất nguy hiểm, ngay lúc bọn họ cho rằng siêu thị an toàn thì quái vật đột nhiên từ trên cao lao xuống, tấn công từ phía sau, khó tránh khỏi có thương vong, may mắn là không có gì xuất hiện.

Với lời nhắc nhở từ siêu thị trước đó, mọi người đều trở nên thận trọng hơn khi dọn dẹp hiện trường.

Trên đường gặp một trạm xăng bị niêm phong, cả nhóm xuống xe, đổ đầy các thùng lớn mang theo rồi bịt kín lại sau đó tiếp tục đi về phía trước. Càng đến gần thành phố, càng có nhiều cuồng thi, trên đường đi, mọi người còn bị một quả bóng thịt quái dị có rất nhiều chân truy đuổi hết vài con đường, thật vất vả mới vứt bỏ được nó.

Mật độ quái vật dị hóa quá cao nên cả nhóm không dừng lại mà đi thẳng đến tiểu khu của Trình Mạch, lần này có xe tải nên bọn họ đưa vật tư trực tiếp qua cửa sổ vào xe tải, bỏ được bước vận chuyển.

Tần Nghiễn An điều chỉnh góc của xe tải, đem thùng xe đậu ngay dưới cửa sổ nhà Trình Mạch.

Mỗi xe tải nhất định phải để lại một người, người đi theo Trình Mạch lên lầu là Quý Hủ và Phạm Lâm, vốn dĩ Chú Nhiêu muốn đi theo để Phạm Lâm ở lại trong xe, nhưng Phạm Lâm không đồng ý, anh còn trẻ và khỏe mạnh có thể chạy nhanh hơn Chú Nhiêu, chắc chắn anh là người tốt nhất nên đi.

Ba người chạy một mạch lên lầu mà không gặp phải mấy con cuồng thi nên việc leo lầu diễn ra khá suôn sẻ.

Ngôi nhà vẫn như lúc cậu rời đi, Trình Mạch nhìn khung cảnh sống quen thuộc, cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ.

Không còn thời gian để thở dài, ba người lập tức bận rộn nhét tất cả những thứ muốn mang đi vào túi, Trình Mạch lấy hết quần áo, chăn mền, nồi niêu trong nhà, tất cả những gì có thể mang theo, rồi từ cửa sổ thả xuống dưới.

Chỉ riêng đồ ăn nước uống đã có rất nhiều, mỗi lần một túi đưa vào thùng xe thì Tần Nghiễn An cần phải cắt dây thừng, ba người Quý Hủ lại kéo dây lên rồi tiếp tục thả túi xuống, Tần Nghiễn An đứng trong xe chờ đợi, những cuồng thi muốn trèo lên đều bị chém bay đầu.

Thời điểm túi gạo hoặc mì được thả xuống, do khá nặng nên phải có hai người cùng nhau kéo dây rồi từ từ hạ xuống, Trình Mạch đứng ở cửa sổ chỉ đạo, thỉnh thoảng ló đầu ra để kiểm tra độ cao.

Trình Mạch: "Không sao đâu, cậu cứ thả dây ra nhanh hơn đi, Tần ca đã leo lên nóc xe nên sẽ không rơi trúng anh ấy đâu."

Quý Hủ và Phạm Lâm đang cầm sợi dây nghe thấy liền tăng tốc độ thả dây.

Đột nhiên từ dưới lầu truyền đến tiếng hét của Tần Nghiễn An, Quý Hủ mơ hồ nghe thấy Tần Nghiễn An kêu "cẩn thận" và "đóng cửa sổ lại", nhưng túi vải lại đang lơ lửng trên không, không thể đóng cửa sổ lại được.

Quý Hủ nhanh chóng quyết định: "Buông ra! Trình Mạch mau đóng cửa sổ lại!"

Vào những thời điểm nguy cấp, không thể quan tâm việc bao gạo, bột mì rơi xuống có bị hư hay không, mạng sống con người mới là quan trọng nhất!

Quý Hủ và Phạm Lâm đồng thời buông ra, dây thừng và túi vải rơi ra ngoài cửa sổ, Trình Mạch né được sợi dây, vươn tay đóng cửa sổ lại, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay đen gầy gò tóm lấy, Trình Mạch còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo ra ngoài cửa sổ!

Quý Hủ: "!!!"

Trong lòng Quý Hủ đột nhiên trầm xuống, cậu dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao tới cửa sổ, nhìn thấy giấy dán tường và kính vỡ từ trên cao rơi xuống, Trình Mạch bị một thân thể dị hóa quái dị kéo lên lầu!

Quý Hủ lập tức quay người chạy ra ngoài, Phạm Lâm theo sát, lao lên lầu, phát hiện cửa an ninh đã đóng, cậu trực tiếp dùng tinh thần lực mở khóa, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt khiến hai người không khỏi kinh hãi, choáng váng.

Quý Hủ chạy vào và nhìn thấy thân thể quái dị trong phòng khách, nó có hình dạng giống như một phiên bản phóng đại của một con kiến, với khuôn mặt gầy gò và đen đủi, cơ thể kỳ lạ được nâng đỡ bởi những bàn tay to lớn, khô héo, bàn tay khô héo này to gấp mấy lần bàn tay bình thường, chính một trong những bàn tay to lớn này đã bắt lấy Trình Mạch.

Lúc này, Trình Mạch đang bị mấy bàn tay to lớn khô héo đè trên mặt đất, bên cạnh là một đống thi thể hôi hám, máu thịt của thi thể phần lớn đều đã bị ăn thịt, thịt còn lại đều đã thối rữa, dồi bọ bò khắp tường, sàn nhà, con bọ to bằng ngón tay, mùi hôi kinh khủng không chịu nổi.

Khuôn mặt gầy gò, đen đủi gần như chỉ còn lại làn da đang ở gần sát Trình Mạch, nó đang định thưởng thức bữa ăn, sự chú ý của nó đã hoàn toàn bị máu thịt tươi mới hấp dẫn.

Trình Mạch sợ tới mức không phát ra được âm thanh, muốn vùng vẫy thoát khỏi bàn tay khô héo đen đúa đó, quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt hư thối gần như kề má với mình, trên toàn thân nó là dồi bọ to lớn.

"A a a a a--!!!!!!"

Một tiếng thét chói tai hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng khách, mức độ sợ hãi của Trình Mạch trong nháy mắt tăng vọt lên đến đỉnh điểm, con quái vật không chút do dự hướng tới cổ Trình Mạch mà cắn, Quý Hủ đã lao tới, dùng gậy đánh nó, đập vỡ khuôn mặt khô héo!

Phạm Lâm từ bên kia nắm lấy chân của Trình Mạch, cố gắng giật người ra khỏi con quái vật, tuy nhiên, sức mạnh của bàn tay gầy gò đó lớn hơn nhiều so với Phạm Lâm, thậm chí nó còn quay lại tóm lấy Phạm Lâm.

Phạm Lâm lùi lại để tránh, nhưng bất ngờ bị bàn tay gầy guộc duỗi ra đó tóm được mắt cá chân nên ngã phịch xuống đất, Phạm Lâm giơ thanh kim loại trong tay lên, đâm mạnh vào đôi mắt thối rữa của con quái vật!

Con quái vật ném Phạm Lâm vào một bức tường, trực tiếp làm nó vỡ nát!

Cây gậy bóng chày của Quý Hủ hoàn toàn vô dụng trước một con quái vật như vậy, Trình Mạch đang bị con quái vật giữ chặt nên Quý Hủ không thể sử dụng thạch anh, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng tách rời con quái vật và Trình Mạch ra trước. Nhưng sức mạnh của con quái vật này không phải là thứ mà Quý Hủ có thể so bì được.

Bắp chân đột nhiên đau nhức, bàn tay gầy gò đã tóm lấy bắp chân của Quý Hủ, đầu ngón tay thon dài đâm sâu vào da thịt, Quý Hủ cũng bị quái vật ném ra ngoài!

Tần Nghiễn An lao lên với tốc độ nhanh nhất có thể, và cái anh nhìn thấy đầu tiên là hình ảnh Quý Hủ bị ném ra ngoài, đôi mắt nhợt nhạt của anh lập tức được bao phủ bởi ánh vàng, anh lao về phía trước với tốc độ cực nhanh để bắt lấy người đang rơi ra ngoài.

Quý Hủ vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một đôi con ngươi thẳng đứng màu vàng kim!

Tần Nghiễn An đặt Quý Hủ xuống và đang tiến về phía con quái vật, anh dùng trường đao chém vào gáy con quái vật, nhưng một bàn tay to gầy đột nhiên vươn ra chộp lấy trường đao, một bàn tay to gầy khác muốn lén tấn công Tần Nghiễn An, nhưng bị giẫm trên mặt đất, không thể cử động.

Những vảy đen nhanh chóng bao phủ cả hai cánh tay, hai tay anh vẫn như người, nắm chặt chuôi dao, dùng toàn lực chém xuống! Bàn tay to gầy bị chặt đứt, trường đao cắm sâu vào gáy con quái vật, nhưng lại không thể chặt đầu nó ngay lập tức, bởi vì tất cả những bàn tay to gầy đều đang giữ chặt lấy trường đao, ngăn cản lưỡi đao tiến về phía trước.

Quý Hủ chạy tới, kéo Trình Mạch đang sợ hãi từ dưới xác quái vật ra, Trình Mạch không ngừng la hét, ánh mắt tan rã, hai tay múa may loạn xạ muốn ngăn cản bất kỳ ai hoặc quái vật nào đến gần, cậu đã sợ hãi đến mức rối loạn rồi.

"Trình Mạch! Mau tỉnh lại đi!" Quý Hủ tát Trình Mạch một cái, nhưng hoàn toàn vô dụng, Trình Mạch vẫn đang gào thét.

Hết chương 38.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net