1. Chương 33: Ma Thuật Sư và Tây Trực Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật tốt khi có bốn tâm bẩn, à không, bốn bậc thầy chiến thuật.

Đây là lời phun tào của bạn học Phương Duệ với Sở Vân Tú.

Bà nhìn xem, Diệp Tu và Trương Tân Kiệt đi 2v2, Tiêu Thời Khâm đi rèn luyện phối hợp với Hoàng Thiếu Thiên. Bài ra ba lá còn dư một Dụ Văn Châu để theo dõi chiến thuật phối hợp của bọn họ bên này.

Quá phê luôn.

Trương Tân Kiệt được chính tay Diệp Tu chăm sóc chẳng thấy vui chút nào. Diệp Tu chọn một tấm bản đồ hang động đá vôi, có phần giống với trận chung kết mùa thứ mười đợt hai khi Hưng Hân solo với Luân Hồi trong Động Chuông Đá. Trên dưới động đầy thạch nhũ dày mỏng đan xen như răng cưa, khắp nơi đều có chướng ngại vật, chỗ trú ẩn, cực hợp với nghề di chuyển nhanh như Ma đạo học giả, Tán nhân.

......Không thân thiện với Mục sư chút nào.

Vốn theo kịp quỹ đạo bay của Vương Bất Lưu Hành đã là một chuyện cực khó. Giờ thì hay rồi, ngươi chẳng dễ gì đọc được quỹ đạo, vừa nhấp chuột - hắn vèo một cái bay ra sau cột đá...

Trương Tân Kiệt nghiêm túc xem xét khả năng đình công của con chuột trong vòng 0.1 giây. Cuối cùng quyết định tống tiền Diệp Tu một bữa KFC.

Ừm, bốn combo gia đình chắc là đủ cho đám sói đói trong phòng huấn luyện này một bữa trà chiều.

Hắn điều khiển Thạch Bất Chuyển chậm rãi tiến tới. Vương Bất Lưu Hành cưỡi chổi bay liền lên, méo để ý tới bé Mục sư chân ngắn đang cố gắng đuổi theo cỡ nào. Thạch Bất Chuyển chưa bước được hai bước, tin tức đã xuất hiện trên kênh chung từ Tiếu Ca Tự Nhược đối diện:

"Tìm chỗ ngồi chơi lát đê. (112, 179)"

Trương Tân Kiệt cười. Tán nhân di chuyển còn nhanh hơn Ma đạo học giả, Phương Minh Hoa đuổi theo Diệp Tu còn mắc mệt hơn hắn — Tán nhân đổi hướng liên tục nhanh hơn, ngươi cứ để cho Ma đạo học giả lên trời xuống biển, sau khi Điều Khiển Chổi sáu lần đổi hướng thì vẫn phải nghỉ ngơi chốc lát. Tán nhân? Tiến thì dùng Đâm Xung Phong, lui có Phi Súng trượt ngược, lên trời có Chong Chóng Máy, xuống đất dùng Thuật Độn Thổ Chém Đầu, lâu lâu còn có một cái phân thân nổ tung giống như pháo hoa.

Xong ngươi quay đầu lại theo tiếng nổ tìm hắn...

Có một con Goblin đằng kia kìa!

Phương Minh Hoa không phải là thành viên của đội tuyển quốc gia, mà lại bị lôi tới bồi luyện, đánh xong trận này, hắn phải tống tiền Diệp Tu mấy chập!

Bản đồ này không nhỏ nhưng cũng không tính là lớn. Ma đạo học giả và Tán nhân đi thẳng về phía trước, chẳng lâu sau đã gặp nhau ở trung tâm bản đồ, lách cách lang cang đánh nhau một trận. Nói "một trận" thật sự là chà đạp chữ "trận", hai tên này biến chuyển, đổi hướng cực nhanh, vòng quanh mấy cột đá cao thấp, thân hình nhanh đến mức giống như mở thoáng hiện mà không có cooldown.

Trương Tân Kiệt nhìn, chợt nhớ tới hai năm trước Hoàng Thiếu Thiên gửi cho anh một bài viết cực hot trên diễn đàn.

Đó là một người chơi bình thường kiêm chuyên gia, lấy một phần quỹ đạo bay từ một trận đấu của Vương Kiệt Hi ra, làm thành một bản đồ quỹ đạo 3D. Sau đó dán ảnh cầu vượt ở Tây Trực Môn bên cạnh...

Bên dưới bài viết kia chỉ riêng trả lời "Ha ha ha ha" thôi mà tới mấy trăm tầng. Bây giờ vào mục *tài nguyên chất lượng của Vi Thảo trên diễn đàn Vinh Quang vẫn có thể thấy bài viết được gim cao ở đó.

(*nghĩa là mấy thứ recommend trên MXH bên trung. Bên web Trung có hẳn một cột)

Cho nên đây chắc là lý do Vương Kiệt Hi chưa bao giờ lạc đường lúc lái xe ở Tây Trực Môn.

Trương Tân Kiệt buồn bực đọc Ngọn Lửa Thần Thánh, ném lên bãi đất trống. Ngọn Lửa Thần Thánh của Phương Minh Hoa cũng phóng theo, hai ngọn lửa trắng tinh khiết giống nhau như đúc ở trung tâm bãi đất trống vai kề vai ngồi xổm thành hàng bán trái cây.

Thật tiếc khi thập tự giá không thể dùng Kiểm Soát Hai Tầng. Nếu được thì có thể một hơi cho bốn Ngọn Lửa Thần Thánh xếp hàng.

Nhìn Diệt Tuyệt Tinh Trần vút một cái bay khỏi tầm mắt, thoáng chốc mất dạng, Trương Tân Kiệt thở dài từ tận đáy lòng.

Được rồi, ngừng thư giản tại đây. Tiếp theo...

Tôi sẽ cố gắng đuổi kịp anh, Ma Thuật Sư!

Trương Tân Kiệt hạ quyết tâm, hơn nữa còn thề sẽ cố gắng gấp mười hai ngàn lần. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng có một số việc, không phải là cứ quyết tâm hay nỗ lực là có thể nhìn thấy kết quả ngay lập tức. Sau buổi tập 2v2 gần mười lăm phút, Trương Tân Kiệt chắp tay trước trán, khẽ nhắm mắt lại, dùng ngón tay cái xoa xoa thái dương cau mày.

Xoa cả buổi mới hết nhức đầu. Dù vậy hắn vẫn còn thấy tàn ảnh của Vương Bất Lưu Hành chạy loạn như tia chớp trên võng mạc.

...... Tỷ lệ sai sót vượt quá 20%.

Tiêu chuẩn hoàn toàn dựa vào việc hắn ném kỹ năng có rơi trúng người Vương Bất Lưu Hành hay không, trong trận đấu vừa rồi, tỷ lệ sai sót trong kỹ năng trị liệu của hắn đã vượt quá 20%.

Nếu xét cả việc kỹ năng được chọn có thích hợp hay không, tỷ lệ sai sót này sẽ tăng tiếp.

Trương Tân Kiệt ảo não thở dài.

Hắn vào nghề muộn, mùa thứ ba lúc Ma Thuật Sư còn phong quang vô hạn, hắn còn ở trại huấn luyện nên chưa kịp chính diện giao thủ. Mùa thứ tư lúc hắn gia nhập Liên minh, Vương Kiệt Hi đã bắt đầu phong ấn đấu pháp Ma Thuật Sư. Mà Vương Bất Lưu Hành sau khi giải trừ phong ấn và Vương Bất Lưu Hành đá thu lại cánh chim mấy năm nay gần như là hai sự tồn tại khác nhau.

......Năm xưa Phương Sĩ Khiêm chích máu cho Vương Bất Lưu Hành kiểu gì?!

Giờ hắn gọi hỏi Phương Sĩ Khiêm còn kịp không?

Phun tào thì phun tào, Trương Tân Kiệt biết cũng vô dụng. Thứ nhất, khi Vi Thảo giành được hai quán quân, Vương Kiệt Hi đã sớm phong ấn đấu pháp Ma Thuật Sư; với lại, Phương Sĩ Khiêm đã giải nghệ ba năm, biến mất giữa biển người mênh mông, sao có thể trong phút chốc nổi hứng tìm được người?

Cho dù tìm được, lỡ không mời được người ta thì...

Dựa vào chính mình!

Luyện được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Trương Tân Kiệt để bản thân xốc lại tinh thần trong nửa phút, hít một hơi thật sâu mở mắt ra. Lướt chuột lên và kéo clip đối chiến, dừng lại chỗ hắn phạm sai lầm đầu tiên:

"Vương đội, chỗ này, vì sao anh tự dưng bay xuống?"

Vương Kiệt Hi: "..."

Vì sao?

Vì trực giác!

Chỉ là cảm thấy nên bay hướng này, bay như thế mới bất ngờ, bay như thế mới có thể giành chiến thắng!

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc và dò hỏi của Trương Tân Kiệt sau cặp kính, anh cũng không thể không nhìn chằm chằm vào màn hình, cố gắng nhớ lại lúc đó mình đang nghĩ cái gì...

Sau một phút tốn nước bọt, anh không dễ gì sắp xếp lại suy nghĩ rồi giải thích cho sự lựa chọn vào thời điểm đó. Trương Tân Kiệt tiêu hóa đáp án này, tiếp tục nhích chuột "Còn chỗ này..."

Một bên hỏi, một bên trả lời. Nguyên trận đấu dài mười lăm phút, hỏi đáp một hơi hết nửa tiếng. Mà càng hỏi, Trương Tân Kiệt càng nản chí.

Mạch não của Vương Kiệt Hi phát triển như thế nào vậy!

Giống như khi làm đề thi, Trương Tân Kiệt trả lời là "bởi vì A, cho nên B, bởi vì B, cho nên C", câu trả lời gọn gàng đầy đủ; Vương Kiệt Hi trả lời là "Bởi vì A, cho nên... D" nhảy thẳng tới câu trả lời luôn. Thôi vậy cũng được đi, nếu hỏi kỹ thì bạn sẽ phát hiện ra lối tư duy của Vương Kiệt Hi về cơ bản là "Bởi vì A, cho nên S, cho nên F, cho nên D"...

Cuối cùng thì cũng suy ra đáp án chính xác nhưng cái này biểu hắn làm sao phối hợp?!

Thôi không nói nữa, cố gắng để dành thời gian luyện tập từ từ. Cũng may còn cách trận đấu đầu tiên tận mười ngày, hy vọng là đến lúc đó đã luyện tập thành thạo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net