2. Chương 6: Chói mù mắt và phá dỡ lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Phá dỡ lưu là chiến thuật lợi dụng địa hình, phá nó để đánh đối thủ

.

Muốn nói nghề nào đánh cận chiến kém nhất trong Liên minh thì Bậc thầy pháo súng hoàn toàn xứng với giải nhất, Chuyên gia đạn dược cũng chẳng khá hơn là bao. Bách Hoa Liễu Loạn bị Kị sĩ áp sát chém một nhát không hề nương tay, máu tuột một phát chỉ còn 73%.

Trái lại, Brench Hill còn tới 89% máu.

Trong phút chốc, khán giả Trung Quốc trên khán đài im re, bao người nín thở vì lo lắng cho Trương Giai Lạc.

"Không sao đâu. Trương Giai Lạc thoát rồi." Trái với khán giả đang hóng drama, Dụ Văn Châu trông rất điềm tĩnh: "Đấu pháp Bách Hoa mà cộng với cái bản đồ này, đối thủ trụ không được bao lâu đâu—"

Quả nhiên, Trương Giai Lạc dùng Bom Xung Chấn kéo dài khoảng cách rồi ngay lập tức điền khiển Bách Hoa Liễu Loạn chạy khắp bản đồ. Chuyên gia đạn dược là nghề giáp da nên trọng lượng vốn nhẹ hơn Kị sĩ rất nhiều, Trương Giai Lạc có thói quen nhảy tưng tưng như bị mất trí, vì trong lúc kéo dài khoảng cách, kỹ năng di chuyển của Kị sĩ còn đang cooldown nên Kị sĩ bị tụt lại phía sau ngay tức thì.

Huống chi lần này cô đuổi kịp cũng như không. Bách Hoa Liễu Loạn nhảy từ đèn chùm này sang đèn chùm khác, cũng có khi chân chạm đế cây đèn pha lê nhưng đã tầm khoảng một phút đồng hồ rồi mà vẫn không rơi xuống đất. Brench Hill chạy lòng vòng trên mặt đất trong vô vọng, không ngừng theo đuôi ánh lửa nổ sáng rực trên màn hình, chỉ hận Anh Dũng Bật Nhảy và Xung Phong cooldown quá lâu.

"Trương Giai Lạc đánh rất cẩn mật."

"Nhưng vậy liệu có phải là tiêu mana quá dữ không?" Phan Lâm khó hiểu: "Bách Hoa Liễu Loạn chỉ còn 50 mana, mà Kị sĩ lại là nghề đeo giáp, phòng ngự cao máu lại dày nữa. Đấu pháp Bách Hoa dĩ nhiên che mắt cực kỳ hiệu quả nhưng đâu phải kỹ năng nào cũng dùng theo kiểu 'đẹp quá nhưng hổng trúng' đâu?"

"Bây giờ Brench Hill chỉ còn 72 máu mà thôi. Miễn sao tận dụng 50 mana một cách hiệu quả thì theo lý thuyết, đánh thắng đối phương không phải là vấn đề." Thật ra Lý Nghệ Bác rất trấn định. Trên thực tế, tuy một chọi ba trong đấu lôi đài rất hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có. Về lý thuyết thì ngay cả khi không sử dụng địa hình hay các yếu tố khác, nếu tận dụng tối đa thanh mana, một nhân vật hoàn toàn có thể đánh bại người có lượng máu tương đương gấp 3 lần. 50 mana vs 72 máu...

Tất nhiên là Bách Hoa Liễu Loạn không hề mang tính biểu tượng "đẹp ghê nhưng tiếc là hổng trúng" cái kiểu tung chiêu một cách xa hoa lãng phí như vậy.

Lý Nghệ Bác lo thì lo nhưng ngoài miệng vẫn ủng hộ tuyển thủ nước nhà: "Tôi nghĩ là tuyển thủ Trương Giai Lạc hẳn là có suy nghĩ riêng của mình. Chúng ta hãy chờ xem..."

Vừa nói vừa quay lại nhìn màn hình điều khiển từ góc nhìn của Brench Hill. Nhìn một cái, rồi dời mắt, lại nhìn một cái, rồi lại dời mắt tiếp. Trên màn hình đầy đủ sắc màu, sáng chói tới mức không nhìn thẳng nổi. Tệ hơn nữa là vì phía trên có tận 3 cái đèn chùm pha lê siêu sang trọng, cộng thêm 8 cây đèn pha lê ở hai bên, cộng thêm một đống kính sát đất nên dù cho có đổi góc kiểu gì thì cũng dính khúc xạ...

Từng phút từng giây trôi qua. Chỉ trong chốc lát, Phan Lâm kêu "Ái chà" một cái:

"Hành động của Brench Hill bắt đầu thay đổi rồi..."

"Đã tới cực hạn rồi sao?" Lý Nghệ Bác ngồi bên cạnh thở dài. "Cứ nhìn ánh sáng Bách Hoa hoài khổ lắm. Ôi, người nước ngoài xui quá, lần đầu tiên gặp phải đấu pháp như Bách Hoa nên mắt không biết nhìn đâu cho phải. Cho dù có nghị lực để nhìn không chớp mắt nhiều tới cỡ nào đi chăng nữa thì cùng lắm là năm phút là sẽ chảy nước mắt cho coi!"

Tiếng súng vang lên không ngừng. Brench Hill diễn lại trò cũ, lần nữa dùng vòng cung trên không xông lên. Bách Hoa Liễu Loạn giờ đây nhảy xuống đất dễ như chơi, Phi Súng ngược về sau theo trục ngang của Phòng Gương. Brench Hill bước hai bước trên khung đèn kim loại rồi nhảy xuống đuổi theo, Bách Hoa Liễu Loạn lùi lại lướt qua khỏi cái đèn chùm khổng lồ ở ngay trung tâm, hai tay di chuyển đột nhiên đổi súng.

Súng lục tự động bỗng biến mất, thay vào đó là một khẩu súng khổng lồ màu đen có nòng súng và thân súng cực dài!

Bùm!

Cách nhau bảy bước, tiếng đạn rời nòng điếc tai vang lên.

Đại chiêu cấp 70 của Thiện xạ, Barrett Bắn Tỉa.

Trương Giai Lạc đã chọn kỹ năng chế tạo vũ khí bạc cho vòng này.

Khoảng khắc khẩu súng khổng lồ xuất hiện, Brench Hill đã nhấc khiên lên ngay. Sofia không cho rằng ở khoảng cách gần như vậy mà mình có thể tránh được đòn từ cao thủ hệ súng đối diện. Cách duy nhất để không dính sát thương từ cú headshot của Barrett Bắn Tỉa bây giờ là sử dụng khiên để chặn kỹ năng.

Sofia, người vẫn đang tiến lên vì tầm nhìn bị khiên che khuất, không hề thấy họng súng bắn tỉa giơ lên, chĩa thẳng lên khoảng không trên đầu cô. Sự rung chấn không hề truyền từ cái khiên mà là từ tiếng nổ trên đầu, có cái gì đó gây ra tiếng ồn cực lớn, xé gió rơi xuống!

"Ầm!"

Dưới phát súng của của Barrett Bắn Tỉa, dây treo của đèn chùm pha lê bị bắn đứt. Brench Hill bị đè nhẹp lép không thể nhúc nhích, cây máu tụt một khúc.

"Wa! Chỉ đạo Lý, Barrett Bắn Tỉa cấp một mạnh như vậy sao?"

"Có thể thấy rằng cái bẫy này đã được Trương Giai Lạc chuẩn bị từ lâu rồi. Dùng đạn mài từ từ trước rồi lấy ánh sáng Bách Hoa che chắn, động tay động chân như vậy thì đối thủ có chết cũng nhìn không ra. Xui ơi là xui, bị đèn chùm đập mất máu khiến tôi nhớ tới mùa thứ mười quá!"

"Ha ha ha ha tôi cũng nhớ nữa. Chỉ đạo Lý nói trận đấu của Hoàng Thiếu Thiên với Mạc Phàm phải không?" Phan Lâm vỗ tay cười: "Màn đảo ngược đó nói đi nói lại mười năm cũng không chán. Nhưng nói nào cho ngay, nếu Diệp Thần mà ở đây thì ổng nhất định sẽ nói 'Cái này khác nhá, Hoàng Thiếu Thiên tự làm tự chịu'!"

"Thảm quá..." Lư Hãn Văn che mặt nhưng vẫn nhịn không được len lén nhìn Hoàng Thiếu Thiên qua kẽ tay. Cú rơi này tuy khiến máu không rơi xuống 50, nhưng cũng ước chừng mài đi 20 còn gì!

Mấy bạn nhỏ ngồi kế bên che miệng cười trộm. Trong tiếng cười, Bách Hoa Liễu Loạn bay lên, hai tay vung loạn xạ, không biết bao nhiêu lựu đạn từ kẽ tay rơi xuống!

Loạn Đạn!

Lựu Đạn!

Bạo Viêm Đạn, Bom Xung Chấn, Bom Khí Độc!

Bom Điện, Bom Kích Nổ, Lựu Đạn Truy Kích, Bom Hẹn Giờ!

Thừa dịp nữ Kị sĩ bị đèn chùm đè nên không nhúc nhích được, Bách Hoa Liễu Loạn có bao nhiêu đại chiêu đều tung ra hết!

Những tràng pháo tay vang lên như sấm trên khán đài. Lúc Bách Hoa Liễu Loạn Phi Súng vừa lui về, vừa lần lượt bắn Đạn Băng, Đạn Đông Cứng, Bạo Viêm Đạn, cây máu của Brench Hill rớt tuột xuống chỉ còn cỡ 20.

"Trương Giai Lạc ông đúng là đồ vô đạo đức mà!" Hai chữ Vinh Quang xuất hiện trên màn hình lớn, đám Hoàng Thiếu Thiên, Lý Hiên đã bắt đầu kêu hắn một cách om sòm từ khi hắn vừa bước ra khỏi phòng thi đấu. "Ông làm con gái nhà người ta khóc rồi kìa, dụi mắt hoài luôn! Đi tặng hoa cho người ta rồi nói xin lỗi lẹ đi ông!"

"Bấm nút biến! Người ta bị tui làm chói mắt khóc thì có!" Trương Giai Lạc từ xa nói vặn lại: "Không có hoa, tặng chai thuốc nhỏ mắt thì có là thích hợp nhất, ai cho tui một chai coi? Được rồi, tui đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo là Sở Vân Tú! ...... Sở mỹ nữ?!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net