Chương VIII: Truyền thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương VIII: Truyền thừa.

Edit: Lá Mùa Thu | Beta: Lá Mùa Thu

“Thắng, lại thắng!”

“Ai thắng?”

“Vi Thảo, đương nhiên là Vi Thảo!”

Trước tivi, trước máy tính, trong game Vinh Quang, trên diễn đàn game, blog, QQ group…

Hễ là nơi có người tụ tập, hễ là nơi có người chơi Vinh Quang lui tới, tin thắng lợi của Vi Thảo đều sôi sùng sục mà lan truyền khắp nơi.

Mùa giải thứ ba liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang, vòng đấu bảng cuối cùng, chiến đội Vi Thảo được mọi người chú ý không hề gây thất vọng. Trong tình huống đã sớm nắm chặt trong tay một ghế vòng trong, bọn họ vẫn nghiêm túc giành lấy chiến thắng của một trận vòng bảng cuối cùng, kết thúc bằng thành tích đứng thứ ba vòng bảng, thẳng tiến vòng trong.

Vòng đấu trong, đối với chiến đội Vi Thảo mà nói cũng không có gì lạ, nhưng chiến đội Vi Thảo trong mắt mọi người hiện nay là một chiến đội Vi Thảo hoàn toàn mới.

Nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ vỏn vẹn thay đổi đúng một người.

Đội trưởng Vi Thảo, người điều khiển nhân vật hạch tâm Vương Bất Lưu Hành, hiện giờ đổi thành một tân nhân. Mà tên của vị tân nhân này, đã sớm cùng với danh hiệu kia của cậu ta vang vọng toàn giới Vinh Quang.

Ma Thuật Sư, Vương Kiệt Hi.

Đây là tên gọi thuộc về riêng cậu ta, thậm chí không liên quan gì đến nhân vật cậu ta nắm giữ. Tài hoa hơn người của cậu ta, đấu pháp như ma thuật siêu việt lạ thường của cậu ta, đừng nói những người chơi trong game muốn bắt chước, ngay cả giới chuyên nghiệp cũng căn bản không một ai có thể hiểu thấu đáo bí mật trong đó. Các tiền bối đầy kinh nghiệm đứng trước đấu pháp hoàn toàn mới lạ xưa nay chưa có này dồn dập giao nộp vũ khí, từng vị từng vị cao thủ thành danh đều bại dưới chân Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi.

Cậu ta là một tân nhân, mọi người lúc đầu nghĩ về cậu ta là nhân vật đi khiêu chiến.

Nhưng khi vòng bảng kết thúc, kẻ khiêu chiến đã âm thầm biến thành người chinh phục.

Thật ra Vương Kiệt Hi cũng không phải bách chiến bách thắng, nhưng trên sàn đấu chưa từng có ai có tỷ lệ thắng cao đến như vậy, mạnh như Diệp Thu cũng không.

Trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang, cái mọi người nhìn thấy chính là có quá nhiều tuyển thủ hễ đối mặt Vương Kiệt Hi là thúc thủ vô sách.

Trong game Vinh Quang, những tài khoản chơi ma đạo học giả xuất hiện như nấm sau mưa, sau khi giành nhau bắt chước làm Ma Thuật Sư một thời gian thì ào ào biến thành tài khoản ma. Bọn họ không cách nào bắt chước nổi đấu pháp ma thuật của Vương Kiệt Hi, những ma đạo học giả như vậy tất nhiên cũng sẽ không cách nào tỏa ra hào quang bọn họ vốn mong mỏi.

Mà hiện tại, Ma Thuật Sư độc nhất vô nhị sắp bước lên một hành trình chinh phục mới.

“Vòng tứ kết, Ma Thuật Sư giá lâm!” Hoàng Thiếu Thiên khẽ đọc tiêu đề lớn trên tuần báo thể thao điện tử. Tờ báo quyền lực nhất trong lĩnh vực thể thao điện tử trong nước lấy Vương Kiệt Hi làm nhân vật đưa tin chính khi vòng đấu bảng của mùa giải kết thúc, có thể thấy được kỳ vọng dành cho Vương Kiệt Hi. Thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên xem qua tiêu đề này, chỉ tùy tiện nhìn sơ nội dung, cẩn thận nhìn tấm hình tuyển thủ được đưa tin trong bài, cuối cùng để lộ ra vẻ mặt phiền muộn thất lạc hiếm thấy.

“Tên kia đã đi tới tận bước này rồi kìa.” Hoàng Thiếu Thiên ném báo lên bàn, hai tay lót sau đầu, nhìn trần nhà bĩu môi kêu lên.

Dụ Văn Châu ngồi ngay ngắn trước máy tính bên cạnh, vừa xem xét tỉ mỉ một trận đấu Vinh Quang, vừa thỉnh thoảng ghi chép lên quyển sổ trên bàn, nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi kêu, bấm dừng trận đấu quay đầu nhìn, liền thấy cái tiêu đề to bằng cái đấu trên báo.

“Ma Thuật Sư, danh phó kỳ thực.” Đây là nhận xét của cậu sau khi xem xong.

“Anh là đồ…” Hoàng Thiếu Thiên có vẻ hơi bất mãn với phản ứng của Dụ Văn Châu, ngồi thẳng người lên, “Anh có nghiên cứu gì ổng không?”

“Anh ta…”

“Thiếu Thiên!”

Dụ Văn Châu vừa định mở miệng, một thiếu niên mới đến Lam Vũ lại đúng lúc này xông vào phòng huấn luyện, hô to tên Hoàng Thiếu Thiên.

“Bên phòng kỹ thuật chế được vũ khí bạc cho Dạ Vũ Thanh Phiền, đội trưởng gọi ông qua coi.” Thiếu niên xông vào chưa hô xong đã vội kêu tiếp.

“Cái gì?” Hoàng Thiếu Thiên lập tức trừng lớn hai mắt, từ ghế ngồi nhảy dựng lên.

“Đi đi đi.” Cậu la hét, quên béng luôn vấn đề vừa hỏi Dụ Văn Châu, chạy như bay ra ngoài.

Dụ Văn Châu mới kịp nói hai chữ “Anh ta”, giờ chỉ có thể lắc đầu cười khổ, tầm mắt quay lại máy tính, đang chuẩn bị bấm coi tiếp trận đấu, thiếu niên tới kêu Hoàng Thiếu Thiên đã gọi cậu.

“Văn Châu, ông không qua đó coi thử hả? Nghe đâu có thần bí nhân sĩ nào đó trong game gửi cho Lam Khê Các rất nhiều vật liệu hi hữu quý lắm, phòng kỹ thuật bên kia mới có thể chế một cái là ra vũ khí bạc á!” Thiếu niên nói.

“Thần bí nhân sĩ?” Dụ Văn Châu ngẩn người.

“Ừa.” Thiếu niên khẳng định.

Ánh mắt của Dụ Văn Châu hướng tới một vị trí trống người ngồi trong phòng huấn luyện, hướng tới dàn máy tính không người sử dụng kia.

Sau khi người nọ dùng cách đó mà rời đi, vị trí vốn thuộc về gã, dàn máy vốn thuộc về gã, cũng cứ thế mà bị bỏ trống. Tất cả mọi người đều hiểu ngầm với nhau, không ngồi ở vị trí kia, không dùng máy tính kia, cứ như thể cái kẻ nói một câu “Tao đi đây” rồi không trở về nữa, có một ngày bỗng nhiên sẽ lại ngồi vào vị trí đó.

“Kỳ thực ông… Vốn chưa hề rời khỏi nhỉ.” Dụ Văn Châu bỗng nhiên cũng bắt đầu tự nói tự nghe, biểu hiện y như Hoàng Thiếu Thiên trước đó, có chút phiền muộn.

“Văn Châu ông có đi không đây?” Thiếu niên kia chờ hết kiên nhẫn, lại giục lần nữa.

“Đi, đi coi thử.” Dụ Văn Châu đóng quyển sổ lại, đứng dậy bước nhanh ra cửa. Thiếu niên kia đã sớm mở rộng cửa đợi cậu. Bàn tay phải nắm cửa năm ngón tay một tích tắc cũng không yên, linh hoạt dị thường liên tục hoạt động, làm như đang khiển chuột hay gõ phím gì đó.

“Thủ tốc rất nhanh.” Dụ Văn Châu nhìn bàn tay phải không an phận kia của hắn, cười nói.

“Đề tài này tui nên thảo luận với Thiếu Thiên thì hơn.” Thiếu niên kia nói.

Dụ Văn Châu nở nụ cười, tốc độ tay của cậu chậm cỡ nào mọi người đều biết, hơn nữa dù luyện tập thế nào cũng không tăng lên bao nhiêu, xem ra chính là thiên phú có hạn. Chỉ có điều hiện tại ở Lam Vũ đã không còn ai vì vậy mà xem thường cậu, bởi vì không ai có thể dùng tốc độ tay như vậy, APM như vậy mà thắng được trong bọn họ. Hiển nhiên là Dụ Văn Châu có tài năng mà bọn họ không có, đủ để bù đắp tốc độ tay thiếu hụt của cậu.

Thiếu niên trước mắt này nói như thế cũng không phải cười nhạo, chỉ là tính tình của hắn có chút nghịch ngợm. Đội trưởng Phương Thế Kính nói ở điểm này hắn rất có mấy phần phong thái của người nọ. Điều này làm Dụ Văn Châu rất nghi ngờ có phải vì vậy mà Phương Thế Kính mới chọn hắn từ trong vòng khiêu chiến, mang hắn tới trại huấn luyện Lam Vũ.

Bất quá nếu chỉ luận thiên phú và kỹ thuật, quyết định này của Phương Thế Kính cũng không bị ai lên án.

“Nếu như tính riêng APM của tay phải, thủ tốc của nó còn trên cả Thiếu Thiên.” Đây là một câu đánh giá rất trọng yếu của Phương Thế Kính dành cho hắn, mà sự thật cũng đúng là vậy.

“Đi thôi, Phương Duệ.” Dụ Văn Châu không tiếp câu đùa kia của thiếu niên, chỉ kêu hắn sau khi đã bước khỏi cửa.

Chiến đội Lam Vũ, phòng kỹ thuật.

Đối với bất kỳ một chiến đội chuyên nghiệp nào, phòng kỹ thuật chuyên nghiên cứu tài khoản và trang bị của các loại nghề nghiệp luôn là khu vực cấm chưa bao giờ mở cửa với người ngoài.

Chiến đội Lam Vũ, từ sau khi Ngụy Sâm quen biết Hoàng Thiếu Thiên trong game, đưa cậu vào trại huấn luyện Lam Vũ, công việc của phòng kỹ thuật đã có thêm một hạng mục thuộc hàng trọng yếu nhất.

Nghiên cứu Dạ Vũ Thanh Phiền, nhân vật kiếm khách thuộc về Hoàng Thiếu Thiên.

Mà hôm nay, công việc trọng yếu nhất này, rốt cuộc hoàn thành hạng mục trọng yếu nhất.

Vũ khí!

Vũ khí tự chế thuộc về riêng Dạ Vũ Thanh Phiền! Cũng chính là vũ khí bạc được gọi ngoài kia, cuối cùng đã tạo ra được rồi!

Đây không phải là vũ khí mà người chơi trong game Vinh Quang gom một đống vật liệu ngồi chế lung tung, cũng không phải dùng phương pháp phối chế cấp thấp gì mà làm ra, ngoại trừ có chữ màu bạc thì những yếu tố khác vô cùng hồ đồ. Đây là vũ khí bạc chân chân chính chính, có thể tạo thành chênh lệch lớn lao giữa một nhân vật với những nhân vật tầm thường khác, khiến cho thực lực nhân vật đó tăng mạnh đáng kể.

Khi Dụ Văn Châu và Phương Thế Kính đi vào phòng kỹ thuật thì phát hiện trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chúng nhân vây quanh trước một máy vi tính, không ai lên tiếng. Ngay cả hai người đi vào, cũng chỉ có người quay đầu lại liếc mắt nhìn, lập tức đã chờ không kịp quay mắt về. Nhiều người khác còn không hề quay đầu lại một lần.

Hai người bước lên phía trước, thật vất vả nhìn từ khe hở giữa đám người mới thấy được màn ảnh máy tính đang bị dân tình bao vây.

Trên màn ảnh, một thanh quang kiếm xoay chầm chậm, thân kiếm tựa như một giọt mưa bị kéo dài, từ thân kiếm chảy xuống, toả ra ánh sáng u lam cùng từng tia hàn khí.

Yên tĩnh trầm mặc không biết bao lâu, Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc mở miệng, xưa nay có thể nói hai câu chắc chắn sẽ không nói một câu, lần này ngược lại chỉ nói đúng một chữ.

“Ngon!”

“Thử xem đi.” Đội trưởng Lam Vũ Phương Thế Kính đã đứng sau lưng cậu nói.

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, lấy quang kiếm từ công cụ chế vũ khí ra cực nhanh, trang bị lên người, ngựa không ngừng vó chạy thẳng vào đấu trường, lập tức tiến vào một phòng thi đấu.

Quyết đấu bắt đầu, kiếm quang màu u lam bắt đầu nhiễu động bên người Dạ Vũ Thanh Phiền, không ai chú ý đối thủ là kẻ nào, cũng không ai lưu ý nghề nghiệp của hắn, trong mắt tất cả mọi người chỉ có thanh kiếm trong lòng bàn tay Dạ Vũ Thanh Phiền, nhìn nó được huy lên, được chém xuống, được đâm tới, cuối cùng được thu hồi giữa biển máu, kết thúc một trận quyết đấu này.

“Hết xảy luôn!” Lần này, Hoàng Thiếu Thiên nói ba chữ.

“Có cây kiếm này, mùa giải sau để em cho tụi nó đẹp mặt!” Hoàng Thiếu Thiên nhảy trên ghế, “Cái gì Đấu Thần, Quyền Hoàng, Phồn Hoa Huyết Cảnh, Ma Thuật Sư… chờ tao đi!”

“Hay!” Không ai ngăn cản hành động hưng phấn của Hoàng Thiếu Thiên, đối với người của Lam Vũ mà nói, bọn họ chờ mong ngày này đã rất lâu rồi. Mùa giải này, Ngụy Sâm rời đi, Phương Thế Kính tiếp quản chiến đội, Lam Vũ cuối cùng cả vòng tứ kết cũng không vào nổi, trong mắt người bên ngoài, Lam Vũ dường như không còn trụ nổi, dường như đã muốn tắt đi hào quang cường đội.

Thế nhưng người của Lam Vũ từ trước tới nay, chưa ai cho đó là đúng.

Dù cho mùa giải này thành tích bọn họ không tốt, dù cho mùa hè này bọn họ cơ hồ đã bị lãng quên, thế nhưng bọn họ đều tin chắc, chiến đội Lam Vũ sẽ có thời khắc thuộc về bọn họ. Mà thời khắc này, sẽ sinh ra từ chuôi vũ khí bạc trước mắt, lập tức bước ra tỏa sáng.

“Trông vào em đó Thiếu Thiên!” Nhân viên phòng kỹ thuật dồn dập nói.

“Cái đó còn cần phải nói? Đương nhiên rồi!” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên, nhưng vẫn nhanh chóng tiếc nuối vì chỉ mới thử nghiệm quá đơn giản món vũ khí bạc mới ra đời này, không chờ nổi ngồi về chỗ cũ, bắt đầu thao tác tiếp, lại vừa bắt đầu huyên thuyên không ngừng thảo luận cùng nhân viên kỹ thuật bên cạnh.

Đội trưởng Phương Thế Kính vào lúc này lặng lẽ lùi ra khỏi đám người, đứng bên cạnh Dụ Văn Châu.

“Chuẩn bị xong chưa?” Hắn hốt nhiên mở miệng.

Dụ Văn Châu nhìn về phía hắn, Phương Thế Kính lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra mảnh trời màu xanh thẳm kia.

“Xong rồi.” Dụ Văn Châu đáp.

“Nếu vậy cũng đã đến lúc giao lại cho cậu.” Phương Thế Kính nói, ánh mắt dời về, trong tay là thẻ tài khoản dường như đã chuẩn bị sẵn.

“Kể từ hôm nay, cậu chính là đội trưởng của Lam Vũ, thuật sĩ, Sách Khắc Tát Nhĩ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net