Ngày thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Katsuki gặp lại Shouto đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau.

Cậu và gã không nói được gì sau bữa ăn khuya tối qua. Phần lớn nguyên nhân là vì Katsuki đã quá mệt mỏi sau một ngày dài vất vả. Nhìn thấy cậu gật gù trong khi rửa bát khiến lòng Shouto nhói lên từng hồi, và gã quyết định sẽ đốc thúc cậu lên giường ngủ trước khi Katsuki thực sự ngã ngửa ra phía sau.

"Tôi sẽ ngủ ở đâu?"

Katsuki bật ra giọng điệu ngái ngủ, cậu nhìn Shouto với một chút sự mong chờ thoáng vụt qua nơi đáy mắt. Và khi gã chỉ tay về phía căn phòng trống còn lại trong nhà, vẻ hào hứng đó ngay lập tức bị dập tắt chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Tôi sẽ về phòng mình." Thất vọng. Katsuki quyết định mặc kệ gã nhưng Shouto lại đột ngột giật ngược ống tay áo cậu lại.

"Đợi tôi dọn phòng khách cho em, nhanh lắm, đảm bảo không để em chờ lâu đâu."

"Nhưng tại sao? Tôi muốn ngủ ở phòng của chính mình." Cậu khó hiểu nhìn gã và Shouto chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Không được."

"Tại sao lại không được, đó là phòng của tôi cơ mà."

"Tôi không thể giải thích cụ thể cho em hiểu rõ được, giờ thì hãy ngoan ngoãn đợi tôi một chút nhé?" Shouto đưa tay chạm vào gò má cậu, gã ta hơi cúi xuống, đặt một nụ hôn phớt qua vầng trán rộng của Katsuki rồi nhanh chóng rời đi.

"Em qua bên kia ngồi đợi tôi."

Shouto đẩy nhẹ vai cậu sang hướng của chiếc đi-văng màu đỏ đô đặt ở gần cửa ra vào. Gã dùng khăn lau khô hai bàn tay ướt nước của mình rồi đi thẳng về phía căn phòng khách bỏ trống đó, bắt đầu công đoạn dọn dẹp.

Katsuki rãnh rỗi ngồi bắt chéo chân tự ngẫm nghĩ. Liệu có lý do nào cho việc Shouto không để cậu được qua đêm trong căn phòng đó không? Ý cậu là, dù sao thì đấy cũng là phòng riêng của cậu (theo một góc độ nào đó), và đáng nhẽ Katsuki nên kiên quyết hơn trong việc yêu cầu Shouto đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nhưng cậu đã không. Cậu đã để gã dễ dàng tự ý quyết định mọi thứ. Nhấn mạnh lại lần nữa, đây là nhà cậu cơ mà.

Nhưng dẫu thế nào, Katsuki cũng khó có thể nói không với gã. Cậu không giỏi từ chối Shouto, dù có là Shouto của tương lai hay Todoroki của quá khứ. Cậu thích gã, đó là điều không thể phủ nhận được, và dù có đứng trước bất kỳ ai trong hai người họ, Katsuki vẫn không ngăn được hai má mình bất giác đỏ ửng lên và cơ thể thì hành động theo một cách khác thường.

"Katsuki, đến đây."

Giọng Shouto bất thình lình vọng đến khiến Katsuki có hơi bất ngờ. Cậu đứng bật dậy và trả lời theo bản năng, sau đó đi theo cái vẫy tay của gã, tiến đến căn phòng trống dành cho khách nằm ở cuối dãy hành lang.

"Tôi đã quét dọn lại một chút và trải cho em bộ chăn đệm mới. Đêm nay em ngủ tạm vậy nhé, ngày mai tôi sẽ đưa em đi mua thêm một số thứ."

Katsuki chẳng ừ hử gì do cậu còn đang bận ngắm nghía thân hình cao ráo của Shouto, và hai bắp tay đầy đặn khi gã xắn phần ống tay áo vướng víu lên trên cao một xíu. Không một ai khác trên đời có thể khiến Katsuki rung động đến nhường này, cậu chỉ thiếu điều muốn nhảy bổ vào Shouto khi biết tin hai người đang hẹn hò (dù rằng nó ở tương lai xa tít tắp). Nhưng thành thật thì cậu đã vô cùng hạnh phúc khi nghe thấy điều đó, kiểu như là một loại động lực thúc đẩy cậu dũng cảm thổ lộ tình ý của mình cho Shouto ở quá khứ biết.

Nếu còn cơ hội để trở về, nhất định cậu sẽ làm vậy.

"Em ổn không?" Shouto kéo Katsuki trở về lại mặt đất khi cậu đang lơ lửng ở giữa chín tầng mây.

"Sao lại không? Anh nói xong chưa? Nếu xong rồi thì ông đây cần ngủ, anh đi ra đi." Katsuki mím môi mình, cậu lừ mắt nhìn Shouto nhưng chỉ đổi lại được một nụ cười dịu dàng từ gã.

Hình như gã Shouto này cười với cậu hơi bị nhiều rồi ấy.

"Vậy tôi không phiền em nữa."

Shouto nói rồi bất chợt đưa ngón trỏ đến chạm nhẹ lên tóc mái cậu. Katsuki nín thở nhắm chặt mắt lại, cậu nghe tiếng khúc khích đang xa dần và hơi ấm nơi Shouto chạm vào cũng tan biến đi mất.

"Ngủ ngon, Katsuki." Katsuki ngơ ngác nhìn bóng dáng gã đứng xoay lưng với mình ở đằng xa, sau khi ra ngoài Shouto còn lịch sự khép cửa phòng lại giúp cậu.

Cuối cùng đêm đó, Katsuki cũng chẳng thể ngon giấc được.

Ruột gan cậu cứ chộn rộn, đầu óc mãi suy nghĩ về việc được trở về lại thế giới trước kia của mình. Cậu muốn gặp lại Shouto.


"Chào em."

Khi Katsuki bước ra phòng khách, Shouto đã ở sẵn đó với một mái đầu rối bù như ổ quạ. Cậu tự hỏi có lẽ nào gã đã chọn cái đi-văng nhỏ xíu này làm giường, rồi co ro cả người suốt đêm qua trên đấy. Bởi Shouto trông luộm thuộm và mệt mỏi hơn hẳn dù họ mới chỉ không gặp mặt gần bảy tiếng đồng hồ.

"Anh không về phòng ngủ à?" Katsuki nhướn mi hỏi.

"Nhường phòng cho em rồi mà."

Shouto đứng dậy khỏi ghế và vô tình làm rơi chiếc điện thoại đang đặt trên đùi của mình xuống thảm trải phòng khách. Màn hình chờ sáng lên trước mặt Katsuki và cậu (lại) vô tình nhìn thấy dáng vẻ của mình trong tương lai, bên cạnh Shouto, tay ôm tay ấp trông có vẻ hạnh phúc dữ dội.

"Chẳng phải chỉ cần xách mông vào phòng tôi ngủ là được à? Tôi cho rằng bản thân mình cũng chả phải loại hẹp hòi gì mà đi so đo với bạn trai về việc chia phòng đâu."

Katsuki khoanh hai tay đứng chắn trước mặt Shouto, khuôn mặt ngông nghênh hơi hất lên tỏ vẻ không hài lòng.

"À," Shouto đưa tay lên chỉnh lại phần tóc mái của mình, gã không trả lời câu hỏi của Katsuki mà đứng dậy đi thẳng về phía bếp, mở tủ lạnh ra bắt đầu chọn vài món để làm bữa sáng luôn.

"Nè."

Katsuki tức giận chạy theo, cậu đứng cạnh xem Shouto thành thạo đập vỏ trứng rồi thả cả trứng lẫn thịt nguội vào trong chảo dầu. Gã không nhìn đến cậu đang cáu kỉnh đứng ở kế bên mà chỉ chăm chú vào làm bữa sáng.

"Tôi hỏi anh đấy, sao không trả lời." Katsuki bực dọc.

"Em ăn một trứng hay hai trứng?" Shouto điềm tĩnh trả lời. Gã thậm chí còn không để cơn giận của Katsuki vào trong mắt.

"Anh-anh..." Katsuki dậm chân rầm rầm tại chỗ "Không có ăn cái gì hết á, tôi đang hỏi anh mà."

"Ồ, em hỏi gì nhỉ?" Rốt cuộc thì Shouto cũng ngừng lại nhìn cậu.

"Tôi--" Katsuki xấu hổ lắp bắp "Vì sao không cho tôi ngủ trong phòng của mình, với lại, vì sao anh-anh không--"

Shouto nén cười tận hưởng vẻ mặt vì giận dữ mà đỏ bừng lên của người trước mặt. Gã mở nhỏ lửa lại, đưa tay lên véo nhẹ một bên má của Katsuki "Tôi không thích ai động vào đồ của em ấy, kể cả có là chính em ấy đến từ quá khứ hay bản thân tôi đi nữa."

Nghe đến đây thì tới lượt Katsuki ngẩn ra. Cậu nhìn chằm chằm Shouto bằng vẻ mặt rất chi là khó hiểu, sau đó buồn bã gạt tay gã xuống.

"Tôi chả thèm."

Shouto cũng chẳng muốn kéo dài câu chuyện kia thêm nữa để tránh gây phiền lòng cho cả hai. Gã lên tiếng nhắc nhở Katsuki đi rửa mặt và thay ra một bồ độ khác. Có vẻ như Shouto đã chuẩn bị sẵn tất cả những vật dụng mới cho cậu, bao gồm quần áo, bàn chải, khăn mặt và vài thứ linh tinh khác nữa.

Katsuki lủi thủi đi đến phòng tắm với sự khó chịu đọng lại thành một mảng to trong lòng mình. Cậu ngắm nghía bản thân qua tấm gương lớn và phát hiện ra một vẻ mặt mang đầy tâm sự in hằn trên đó. Katsuki cũng không rõ giờ đây cậu đang cảm thấy thế nào nữa. Shouto ở quá khứ suy cho cùng vẫn luôn quan tâm lo lắng đến cậu, gã ít khi để mặc Katsuki giận dữ, lúc nào cũng dịu dàng và đối xử tốt với cậu. Còn Shouto ở tương lai thì không như thế.

Ừ thì gã ta cũng dịu dàng và cưng chiều cậu hết mực đấy, nhưng Katsuki chẳng thấy trong mắt gã có chút tình cảm nào dành cho mình. Hoặc có thể chỉ là do Katsuki đang làm quá vấn đề lên. Shouto không phải kiểu người sẽ bộc lộ tất cả những gì gã nghĩ ra ngoài mặt, Katsuki vốn biết rõ điều ấy, nhưng cái cách mà gã lẩn tránh ánh mắt cậu và cả câu nói ban nãy nữa, gì mà Tôi không thích ai đng vào đ ca em y, cho cậu xin đi, em y trong lời gã chính là cậu đó.

Katsuki hậm hực ném chiếc bàn chải mới toanh vào hộp đựng đặt ở trên bồn rửa mặt, và rồi vô tình nhìn thấy đôi bàn chải màu xanh và da cam được đặt cạnh nhau trong cùng một chiếc hộp.

Chắc chắn là của cái đôi chim cu đáng ghét kia. Katsuki đưa tay lấy chiếc bàn chải màu xanh dương lên ngắm nghía. Thứ này hẳn là của Shouto rồi. Cậu tự nhủ rồi thả nó về lại chỗ cũ. Đã thân mật đến mức ăn cùng ngủ cùng, đồ đạc cũng sắm mỗi thứ hai chiếc, thế mà vẫn cứng nhắc đến mức phát chán. Chả lẽ sau này cậu và Shouto sẽ nhàm chán đến mức chỉ xác định quan hệ ngoài mặt chứ không chung chạ giường chiếu gì à? Không, rõ ràng tối qua gã đã cho cậu xem tấm ảnh chụp chung lúc cả hai thức dậy trên cùng một chiếc giường mà.

Và dù không muốn nhớ lại cho lắm, nhưng khi cậu lục lọi hộc tủ ở đầu giường mình để tìm chiếc điện thoại, cậu đã vô tình thấy được vài thứ đồ chơi người lớn được xếp thẳng hàng, đặt ngay ngắn trong một góc ở ngăn cuối cùng của chiếc tủ.

Như thế chỉ có hai khả năng xảy ra, một là Shouto đang cố ý giấu cậu điều gì đó, hai là việc giường chiếu của cậu và gã thực sự có vấn đề.

"Katsuki, ra ngoài thôi. Em đã ở trong đó gần hai mươi phút rồi đấy."

Tiếng Shouto như đang ở ngay bên cạnh khiến Katsuki giật mình nhìn về phía cửa, rồi nhanh chóng thay ra bộ quần áo mình đang mặc trên người ra, vội vội vàng vàng chải chuốc lại mái đầu ổ quạ.

Khi Katsuki bước ra ngoài với một dáng vẻ chỉnh chu hơn lúc nãy, Shouto đang chú tâm vào mấy con chữ trên chiếc ipad nho nhỏ cũng phải ngẩng đầu lên khen một câu.

"Tốt hơn hôm qua rồi, em ngủ có ngon không?"

"Cũng được, giường ở đây cứng gần chết." Katsuki kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện gã.

"Giờ thì nói chuyện được chưa?" Katsuki mở lời, nhìn bữa sáng ngon lành trên bàn mà cậu chẳng có chút tâm trạng nào. Shouto thấy thế thì cũng không vòng vo thêm nữa mà bắt đầu đi vào việc chính luôn.

"Em kể rõ lại chuyện ngày hôm qua một lần nữa được không?" Gã đặt hai tay lên bàn, mắt nhìn thẳng về phía cậu không một chút dao động. Katsuki gật đầu. Cậu cố tóm gọn câu chuyện lại sao cho dễ hiểu và ngắn gọn hết mức có thể.

Sau khi nghe xong, Shouto bưng cằm gật gù "Vậy điểm mấu chốt chính là tên lạ mặt kia. Theo như những gì em kể thì có lẽ kế hoạch này được tạo ra với mục đích nhắm thẳng vào chính bản thân Katsuki của quá khứ. Nhưng điều kỳ lạ là trong quá khứ, tôi chưa từng nghe qua việc em bị tấn công bằng quirk có liên quan đến việc thay đổi quỹ đạo thời gian."

"Không có điều kỳ lạ nào xảy ra vào khoảng thời gian đó sao?" Katsuki ôm đầu "Như việc tôi chạm trán tội phạm vào ngày 20 tháng 11 ấy."

"Không có." Shouto dứt khoát trả lời.

"Theo tôi nhớ thì kỳ thực tập của em diễn ra khá suôn sẻ, gần như là không bao giờ phải giải quyết mấy vụ bạo loạn bằng quirk." Gã vuốt ve cằm mình "Nhưng nếu chỉ xét theo góc nhìn của tôi thì vẫn chưa chính xác lắm đâu, vì tôi không theo sát em toàn thời gian trong kỳ thực tập. Nếu muốn biết rõ hơn, tôi nghĩ chúng ta cần phải đến Genius Office để điều tra một chuyến."

"Phải--" Katsuki gật gù, rồi cậu bẽn lẽn nhìn sang Shouto "C-chuyện này, anh-anh có thể giúp tôi được không?

Thoạt đầu khi nghe cậu nói thế, Shouto đã ngẩn người khoảng chừng vài giây. Katsuki có thể thấy được trong đáy mắt của gã hiện lên vài tia lấp lánh lạ kỳ, mà cậu cũng chẳng rõ nó mang hàm ý gì nữa. Rồi không để cậu đợi lâu hơn, Shouto đã đáp lại câu nhờ vả đó bằng một nụ cười hết sức chân thành.

"Dĩ nhiên là được."

"Dùng xong bữa sáng, tôi sẽ mang em ra ngoài mua ít đồ dùng cá nhân, rồi sau đó chúng ta sẽ cùng đến văn phòng của chú Best Jeanist." Shouto nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị, mắt gã hơi đảo qua đĩa ốp la đặt trước mặt Katsuki.

"Ừm--" Katsuki nhấc nĩa lên chạm vào phần lòng đỏ hoàn hảo của cái trứng ốp la Shouto đã bỏ công rán cho cậu. Shouto biết nấu ăn từ bao giờ nhỉ? Cậu tự hỏi. Có vẻ như trong mười năm qua, ở Shouto đã có vô số sự thay đổi mà chỉ Katsuki của tương lai mới được chứng kiến, từ tính cách đến thói quen sinh hoạt hằng ngày, từ ánh mắt đến nụ cười... Không có chút gì--quen thuc hết.

"Vậy không biết tôi của tương lai sẽ thế nào nhỉ?" Cậu nêu lên thắc mắc của mình và vẻ mặt Shouto gần như sa sầm ngay tức khắc.

"Chắc là thế vào chỗ của em ở quá khứ." Gã nhìn chòng chọc vào miếng thịt nguội đặt trên đĩa sứ trước mặt, xắn mạnh một miếng bỏ vào mồm.

"Nếu vậy, hẳn là bây giờ tôi sẽ hoảng loạn lắm nhỉ?" Giọng cậu cứng ngắc, mắt hơi liếc sang phía gã.

"Tôi tin em ấy sẽ ổn thôi. Katsuki ca tôi lúc nào cũng sẽ bình tĩnh trong mọi tình huống mà." Shouto khẳng định điều đó một cách chắc nịch, như thể gã thực sự hiểu rất rõ tính cách của cậu vậy.

"Ờm." Katsuki ậm ờ.

Sau câu nói đó, cả hai gần như rơi vào trạng thái im bặt hoàn toàn.



Sau bữa sáng, cậu đợi Shouto vệ sinh cá nhân và thay đồ, tổng cộng mất gần ba mươi phút.

"Em ra ngoài đợi đi, tôi sẽ lái xe đến cổng chính đón em." Shouto chỉnh lại phần cổ áo của mình, tiện thể phân công để Katsuki đi xuống dưới trước.

"Cổng chính?" Katsuki ngơ ngác hỏi.

Đến đây gã mới sực nhớ ra việc cậu chỉ vừa làm quen với căn nhà này được có mỗi một hôm, thế là Shouto lắc đầu rồi bảo Katsuki theo sau mình, cùng đi xuống hầm giữ xe.

Toà nhà nơi Katsuki tương lai sinh sống có tổng cộng mười sáu tầng lầu và một hầm giữ xe, bao gồm một cổng chính ở đối diện đường cái và hai cổng phụ ở hai bên hông. Shouto đi đằng trước dẫn đường còn Katsuki thì lẽo đẽo theo sau gã. Cả hai không ai nói chuyện cùng ai trong suốt quãng đường họ di chuyển từ nhà đến thang may rồi ra bãi giữ, mà có lẽ do họ cũng chẳng có gì để nói với nhau cả.

Shouto mở cửa sau cho cậu, Katsuki ngoan ngoãn bước vào. Cậu thắt dây an toàn rồi nhận lấy chiếc điện thoại dự phòng Shouto đưa đến.

"Có lẽ em sẽ cần nó, để tiện cho việc liên lạc và tra cứu thông tin." Gã nhìn Katsuki qua gương chiếu hậu. Shouto đưa tay chỉnh lại mặt gương xuống một chút, để nó hướng thẳng đến vị trí ngồi của cậu ở hàng ghế đằng sau.

"Nhân tiện thì tôi muốn xem vài thứ trong điện thoại cá nhân của mình, anh biết mật khẩu không?"

"Là 1120, ngày sinh của chúng ta gộp lại." Gã gật đầu trả lời và khoé môi có hơi cong lên "Em có thể sử dụng nó nhưng đừng thay đổi bất cứ thứ gì, kể cả màn hình nền hay nhạc chuông điện thoại."

"Tôi có phải kiểu người táy máy đâu." Katsuki gần như nổi đoá lên với gã ngay lập tức "Tại sao anh cứ luôn như thế, tôi và tôi của tương lai chính là một cơ mà."

"Kể cả tôi có muốn ở lại đây vĩnh viễn thì anh cũng chẳng có quyền phản đối đâu, Todoroki Shouto."

Sự căng thẳng trong một thoáng chốc đã bao trùm lấy họ. Ở tại không gian kín kẽ của xe ô tô, nơi mà chỉ cần một chiếc kim rơi xuống mặt thảm cũng sẽ phát ra tiếng động, Katsuki bỗng nghe tiếng thở dài của Shouto vang lên thật khẽ, như thể gã đang cố đè nén nó xuống tận đáy lòng mình thay vì tạo thành tiếng động. Gã đặt tay lên bánh lái, sau một lúc thì đạp chân ga, khởi động xe rời khỏi hầm giữ.

Li lng tránh? Rốt cuộc là cái tên đần đằng trước đang cố che giấu cậu chuyện gì vậy? Katsuki cáu gần chết mà chẳng làm gì được, chỉ đành dán cả lưng mình lên ghế tựa, không thèm nhìn đến Shouto nữa.

Shouto mang Katsuki đến một siêu thị nhỏ ở gần nhà cậu, gã nói chẳng biết khi nào thì hai người sẽ đổi trở lại nên muốn mua cho cậu ít đồ để phòng chừng. Katsuki chẳng có chút hứng thú gì với việc sắm sửa đồ mới cho lắm, nên cậu chỉ tiện tay lựa đại vài thứ rồi ném nó cho Shouto thanh toán. Cả hai ra về với mấy bọc đồ lỉnh khỉnh trên tay. Shouto mở cốp sau xe để hết tất cả vào rồi vòng lên cửa lái, trong khi đó thì Katsuki đã sớm yên vị ở chỗ ngồi cũ của mình.

"Em đang cau mày kìa." Gã nói khi xe họ dừng lại chờ tín hiệu đèn giao thông.

"Tôi lúc nào cũng vô lý thế mà, anh tập trung làm việc của mình đi."

Katsuki khoanh hai tay đặt trước ngực, đầu xoay hẳn đầu sang phía cửa, mắt chú tâm nhìn vào cảnh vật bên ngoài thay vì là gã ngốc nào đó ở đối diện tầm mắt mình.

"Tôi xin lỗi, tôi không nên nặng lời với em như vậy."

Shouto nhận sai trước. Song, Katsuki vẫn chẳng thấy dễ chịu hơn chút nào. Lòng cậu vẫn nóng như lửa đốt và cảm giác bứt rứt đối với việc mình bị kẹt lại nơi đây mỗi lúc một tăng cao.

"Thôi khỏi đi, tôi đây chẳng phải Katsuki của anh nên không cần ép bản thân phải đối xử với tôi như là với người đó."

Katsuki dùng chân đá vào phần lưng ghế của Shouto khiến gã có hơi giật mình, và cậu hoàn toàn tận hưởng cái vẻ mặt hoảng hốt khi bị nắm thóp đó của gã thông qua tấm gương chiếu hậu.

"Đó chỉ là một câu nói đùa," Katsuki lầm bầm.

"Tất cả những gì tôi muốn hiện giờ chính là được trở về. Tôi không thích anh, anh không giống cậu ấy, anh không giống với Todoroki mà tôi từng quen biết." Katsuki không ngần ngại cất lời.

Rồi lại như chợt nhớ đến điều gì, hai má cậu trong thoáng chốc bỗng đỏ ửng lên. Shouto có thể nhìn thấy hết ngần ấy biểu cảm phong phú trên gương mặt của Katsuki chỉ bằng một cái liếc mắt, và gã mừng là cậu chịu thẳng thắn nói ra tất cả thay vì giấu nhẹm mọi thứ như Katsuki của gã ở tương lai.

"Được rồi, vậy hãy cùng nhau cố gắng nhé."


"Tôi rất tiếc phải thông báo rằng, toàn bộ báo cáo trong đợt thực tập của ngài Dynamight đã được trả về. Ở đây, chúng tôi chỉ giữ lại kết quả và bản nhận xét của ngài Jeanist, nhưng hiện giờ ngài ấy đang đi vắng nên chúng tôi cũng không thể làm gì hơn." Vị trợ lý lạ mặt ái ngại thông báo với Shouto, còn Katsuki thì đứng đằng sau gã quan sát cô ta. Cô gái này có vẻ như là người mới đến, bởi cậu không thể tìm được điểm giống nhau nào giữa cô và những người trợ lý cũ ở khoảng thời gian Katsuki còn thực tập tại đây.

"Tôi có thể biết khi nào thì ngài ấy trở về không?" Shouto lịch sự hỏi.

"Điều đó thì không thưa ngài. Toàn bộ lịch trình về người đứng đầu Genius Office phải được giữ kín, nhưng ngài Shouto có thể để lại thông tin liên lạc. Chúng tôi có thể giúp ngài chuyển lời đến ngài Jeanist." Cô nàng đó cũng tận tâm trả lời với thái độ vô cùng nhã nhặn.

"Vậy được rồi, phiền cô giúp tôi chuyển lời đến ngài ấy nhé." Shouto để lại danh thiếp của mình và còn không quên nói lời cảm ơn trước khi nắm tay Katsuki rời khỏi đó.

"Vậy giờ phải làm sao?"

Katsuki kéo khẩu trang của mình xuống sau khi họ rời khỏi văn phòng của người thầy cũ, cả chiếc mũ áo rộng thùng thình che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Cậu không thích những thứ vướng víu như thế này, nhưng lại càng sợ bị người khác bắt gặp bản thân trong hình hài thu nhỏ hơn. Nhân tiện Shouto có mua cho cậu một chiếc áo khoác bông với phần mũ trùm đầu giữ ấm, Katsuki bèn mặc vào luôn để có thể dùng nó che bớt khuôn mặt mình, tiện lợi cho việc bám theo gã đến mấy chỗ công cộng như vậy.

"Họ nói tất cả những báo cáo đã được trả về có đúng không? Vậy ta sẽ ghé qua văn phòng của em để mượn chúng, nhưng khổ nỗi--"

"Sao?" Katsuki gần như là ré lên.

"Nếu em của tương lai không ở đây, vậy việc lấy được thông tin từ trợ lý là rất thấp." Shouto đi trước mở cửa xe cho cậu.

"Hai người không phải đang hẹn hò sao? Cứ nói anh ghé qua văn phòng tìm đồ giúp tôi là được." Katsuki bước vào trong xe và rồi cậu nhìn thấy Shouto lưỡng lự mất một lúc trước khi mở cửa buồng lái ngồi vào.

"Mọi chuyện không đơn giản vậy đâu Katsuki. Công việc và đời sống cá nhân của chúng tôi dĩ nhiên có sự tách biệt rạch ròi, và em biết đó--" Gã ngừng lại, như để lựa lời mà nói "Chúng ta vẫn chưa công khai mối quan hệ này trước mọi người mà."

Katsuki đầu tiên là sửng sốt, sau đó cậu nhướn mày làu bàu "Rắc rối quá đi, vậy chúng ta có thể làm gì chứ?"

"Tôi có thể nhờ em điều này không?" Shouto nhịp tay lên bánh lái.

"Anh cứ nói thẳng ra không được à, đừng cứ hở chút lại hỏi ý kiến của tôi."

Sự thật thì tính cách của Shouto ở tương lai cẩn thận đến mức khiến cậu phát phiền. Cậu tự hỏi làm sao mà bản thân có thể chung sống với một người cứ luôn giữ câu được không trên mồm suốt hai tư giờ như vậy. Nó còn hơn cả cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net