Fuyumi:side

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note:

1. Nếu mọi người đã hài lòng với cái kết ở truyện chính thì cứ xem như đoạn sau này không tồn tại.
2. Thú thật là ban đầu mình đã nghĩ ra cái kết để cho Katsuki tự sát rồi khiến Shouto dằn vặt cả đời, nhưng không hiểu sao lại thay đổi, chắc do không nỡ ( ͡° ͜ʖ ͡°)
3. Những góc nhìn của Fuyumi dưới đây không hoàn toàn chính xác, bởi cô vốn dĩ chả phải người trong cuộc. Nên sẽ còn 2 pn nho nhỏ kể rõ hơn quá trình chuộc lỗi của Shouto nhà chúng ta, đảm bảo chỉ toàn là đường thôi.

_____

Lần đầu nghe về cái tên Bakugou Katsuki, Fuyumi đã liên tưởng ngay tới đứa nhỏ cộc cằn làm loạn ở hội thao trường.

Thú thật thì cô không chắc lắm về cảm xúc của mình lúc Shouto thông báo chuyện kết hôn nữa, nó kiểu ừm... nói khó nghe một chút là cả hai đứa như đôi đũa lệch ấy. Em trai nhà cô tính tình chẳng giống ai, từ nhỏ đã lầm lì chống đối bố, lớn lên thì càng khép kín hơn, cả mẹ cũng không thể hiểu nổi nó. Còn Katsuki lúc ấy như ở một thái cực ngược lại, cậu năng động, nóng nảy và có đôi phần phản nghịch. Trông qua thì hai đứa gần như chẳng có điểm chung nào nhỉ?

Vậy nên khi biết tin cả hai quyết định tiến tới hôn nhân, phản ứng đầu tiên của Fuyumi là ngây ngẩn một lúc lâu. Sau đó cô còn hỏi lại Shouto mấy lần để chắc chắn rằng nó nghiêm túc với chuyện này. Bố lúc ấy giận dữ lắm, Fuyumi nhớ ông đã đập vỡ hết chén đĩa trên bàn ăn và cho Shouto vài bạt tay đau điếng. Cô thậm chí còn nghĩ, chuyện này có lẽ không thành đâu. Ai mà ngờ rằng, chiều hôm sau Enji đã thay đổi thái độ của mình.

Có l là thng bé đã nói gì đó, do b nhà ra đi chng hn.

Fuyumi tự cảm thấy buồn cười vì điều mình vừa tưởng tượng ra, em trai cô không phải người có thể làm ra mấy chuyện thiếu suy nghĩ đó. Bố đã trông ngóng sự tha thứ từ nó bao nhiêu năm nay, có lẽ là ông muốn nó vui chăng? Bởi bất kì ai trong gia đình này cũng đều cảm thấy họ mắc nợ thằng bé, nhất là bố và mẹ.

Riêng đối với Fuyumi thì, chỉ cần Shouto vừa lòng với quyết định của nó thì cô sẽ không có ý kiến gì hết. Bởi cô tin thằng bé là một người thấu đáo, nó đã đề cập với gia đình thay vì giấu giếm tức là hoàn toàn nghiêm túc và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho mọi việc.

Ngày cử hành hôn lễ, cả hai đứa rực rỡ đến loá mắt đứng trên giáo đường trao cho nhau những lời thề thốt. Nhất là em rể cô, thằng bé đẹp tới mức khiến cô và Natsuo há hốc mồm.

"Tuyệt vời Katsuki!" Cô đột ngột thốt lên, còn thằng bé thì nhìn sang cô đầy bất ngờ khiến Fuyumi phải vội đưa tay che miệng mình lại. Ôi cô háo hức quá nên lỡ gọi thẳng tên người ta rồi, Fuyumi xấu hổ xin lỗi, nhưng Katsuki chỉ đỏ mặt xua tay.

"Được mà chị." Ánh mắt thằng bé mang đầy nét ngượng ngùng, nhưng cũng chan chứa vẻ hạnh phúc không tài nào diễn tả được "Chúng ta sắp trở thành người nhà rồi nên chị cứ gọi tôi là Katsuki đi."

Sau đấy thì cô cứ quen miệng mà gọi cậu là Katsuki mãi, như cách cô dùng tiếng Shouto để gọi đứa em trai bé bỏng nhà mình suốt hai mươi hai năm ròng rã ấy. Thoạt đầu, Shouto chẳng thèm để ý, nhưng về sau nó lại cáu gắt khi Fuyumi cứ luyên thuyên mãi về thằng bé.

"Chị đừng gọi tên em ấy mãi thế."

"Đồ xấu tính." Fuyumi lườm nó toét mắt.

Katsuki dễ chịu hơn cô tưởng tượng, thật đấy. Fuyumi nghĩ rằng thằng bé hẳn phải rất khó chiều và có đôi chút vô lý, bởi cô từng thấy cậu mắng Shouto tới tấp ở buổi lễ trao giải mà, nhưng chẳng hiểu sao Katsuki đang đứng trước mặt cô giờ đây lại có chút im lặng và dịu dàng khó tả.

Không có mấy câu như Chết đi hay Đ vô dng đặc trưng nữa, điều đó làm Fuyumi thấy nhẹ nhõm hẳn khi đối mặt với cậu. Rồi cô lại nghĩ, có lẽ Katsuki thay đổi vì em trai cô chăng? Thằng bé cũng đã bước qua tuổi trưởng thành, vậy nên tâm tính thay đổi âu chẳng phải điều gì quá kì quặc.

Khoảng thời gian ban đầu, hai đứa vẫn chưa có biểu hiện gì lạ lắm, nên Fuyumi cũng ít chen chân vào chuyện sinh hoạt của nhà người khác. Nhưng dần về sau, vài lỗ hỏng được Shouto tạo ra mà một mình Katsuki chẳng thể lấp đầy được.

Có đôi khi cô nghĩ rằng, em trai mình không thật sự yêu Katsuki nhiều như cách nó đã quả quyết lúc ban đầu. Cô nhận ra được nó không hề nhìn thẳng vào mắt thằng bé lúc hai đứa trò chuyện, ít nhất là khi cô đang ở đấy. Sự xa cách thể hiện rõ trên gương mặt Shouto, như thể người bạn đời ngồi đối diện là một sai lầm lớn mà nó đã mắc phải vậy. Fuyumi lúc đó hi vọng rằng cô chỉ là đang nghĩ quá nhiều thôi.

Cô không tự nhận mình là một người chị quá mức tinh tế đủ để hiểu tường tận về hai đứa nhỏ nhà mình, nhưng có vài điều đang thay đổi xung quanh cách sống của cậu em trai út, và nó khiến Fuyumi không thể không để tâm đến.

Bắt nguồn từ việc Shouto mãi không trở về nhà dù nó bây giờ đã mang trọng trách là trụ cột của gia đình. Cô thậm chí còn nghĩ rằng có khi thằng bé ngoại tình. Bởi đã đôi ba lần Fuyumi vô tình bắt gặp nó qua lại với người con gái tin đồn ngoài phố mà không có Katsuki đi cùng. Dù vậy, cô vẫn đặt niềm tin vào em trai mình. Shouto nhà cô không phải kiểu người vô trách nhiệm, nó có thể hơi bướng bỉnh và độc đoán, nhưng việc bỏ lại Katsuki rồi lén lút yêu đương với người khác là điều không thể.

Cô đã thử dò xét vài lần nhưng Shouto khẳng định rằng cả hai chỉ là quan hệ đối tác trong công việc. Rồi Fuyumi lại bâng quơ nhắc nhở nó nên trở về nhà thường xuyên, lúc đó thằng bé mang vẻ mặt thế nào nhỉ? Đầy miễn cưỡng và có chút đau khổ nữa. Cô tự hỏi điều gì đã khiến em trai mình trở nên như thế? Katsuki là một đứa trẻ tốt, cô chưa từng thấy cậu than thở gì về việc này mặc dù Shouto mới là người sai.

Có vài điều Fuyumi không biết và vĩnh viễn cũng không được biết, bởi đó là bí mật riêng của hai đứa nhóc nhà cô. Cô đoán rằng nó có liên quan đôi ba phần tới cậu bạn với mái tóc xanh từng ghé qua chỗ họ dùng bữa. Bởi Fuyumi đã tìm thấy vài tấm ảnh chụp cậu ấy dán trong quyển sổ ghi chép của em trai mình.

"Em có muốn giải thích gì không?" Cô nhớ rằng Shouto đã giận dữ như thế nào khi cô chìa tấm ảnh của cậu ta ngay trước mặt nó. Shouto đưa tay giật lại, nó còn gào lên với Fuyumi rằng cô nên bớt để tâm chuyện của bọn họ đi.

"Thật sự sao? Nếu là vậy thì lí do gì em lại chọn lấy Katsuki?" Fuyumi ngồi đối diện nó trong văn phòng, cô thất vọng cùng cực, mắt cũng tự động né tránh ánh nhìn của nó. Tay cô nhập vội dòng tin nhắn Ch s ghé qua rồi gửi cho Katsuki.

Shouto ôm đầu, nó nói xin lỗi vài lần nhưng Fuyumi không để tâm vì cô chẳng phải đối tượng cần nhận những lời đó. Đoạn, nó ngước nhìn cô với ánh mắt cầu cứu giăng đầy tơ máu. Fuyumi thoáng giật mình, hơn hai mươi mấy năm sống cùng nhau, kể từ khi đứa em trai bé bỏng nhà mình chào đời, Fuyumi chưa hề thấy nó tỏ ra yếu thế như lúc này. Cả khi mẹ phải nhập viện điều trị hay lúc nó tập luyện đến mức nôn đầy ra sàn, Shouto vẫn chưa từng cúi đầu van xin sự giúp đỡ từ ai. Chỉ duy nhất lần này.

Khoé mắt Fuyumi đỏ hoe. Cô hiểu rằng thằng bé đang có điều gì đó day dứt không thể thoát ra được, nhưng sao nó lại lì lợm chẳng chịu nói gì, khiến người làm chị như cô đây chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hai đứa em trai cô yêu thương dằn vặt lẫn nhau.

Ch, em có yêu Katsuki không?

Ch, em đã nghĩ rng mình không h yêu em y, nhưng ti sao gi đây em li đau kh như thế.

Ch, Katsuki mun ly hôn. Em y không còn cn em na ri.

Fuyumi chẳng biết nên nói gì trong tình huống này nữa. Đứa em trai nhỏ đang dần vụn vỡ trước mắt nhưng cô không thể làm gì khác ngoài ôm lấy nó dỗ dành. "Sẽ ổn thôi, Katsuki yêu em, thằng bé yêu em." là tất cả những gì Fuyumi có thể nghĩ ra vào lúc này.

Ngay từ lúc bé, Shouto đã không được cưng chiều như bao đứa em út đúng nghĩa khác. Mẹ không muốn nó, bố thì xem nó như một thứ công cụ, anh chị em cũng dần bị cho ra rìa bởi sự xuất hiện của nó. Đôi khi Fuyumi tự hỏi, cô cảm thấy thế nào về sự xuất hiện của Shouto, có lẽ nó sẽ mang chút ghen tị lẫn thương cảm. Ghen tị vì chỉ có nó là được bố tự tay nuôi dạy, nhưng phần lớn cô vẫn thấy thương cảm cho đứa em trai không có được bao nhiêu tự do ngay từ lúc nhỏ của mình. Cả hai tuy chung sống dưới một mái nhà, nhưng số lần được trò chuyện cùng nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy nên có vài việc cô không thể hiểu được chính xác. Ví như cảm xúc và suy nghĩ của nó.

Suy nghĩ của Shouto là điều cô không thể nào chạm tới được, nhưng Katsuki thì có thể.

Thằng bé hiểu rõ từng cái nhíu mày nhăn mi của em trai cô mang hàm ý gì, thậm chí khi Shouto không trở về nhà trong một khoảng thời gian dài. Katsuki cũng chỉ bảo rằng nó đang cho thằng bé thời gian để thích ứng, chứ không phải chơi bời gì bên ngoài đâu. Fuyumi chưa bao giờ mường tượng ra được, đứa nhóc la hét inh ỏi ở bục trao giải hội thao lại có thể trở nên hiểu chuyện và kiên nhẫn với em trai cô đến thế.

Vậy nên khi Katsuki rời đi mà chẳng để lại lời nhắn nhủ nào cho Shouto, điều đó đã khiến cả cô lẫn nó đều bàng hoàng trong suốt một khoảng thời gian dài.

Cô vẫn nhớ như in cái đêm mình nhận được mẩu tin nhắn từ biệt của Katsuki. Thằng bé không nhắc gì về rắc rối giữa nó và Shouto, từ đầu tới cuối chỉ vỏn vẹn lời cảm ơn và xin lỗi vì đã rời đi quá đột ngột. Giờ nghĩ lại, không biết lúc đó Katsuki đã phải đau khổ đến mức nào.

Đứa em trai nhà cô sau việc đấy thì suy sụp thấy rõ. Nó gầy rộc, hệt như Katsuki lúc vừa mới sinh, mắt thì vằn vện quầng thâm, tinh thần cũng kém đi nhiều. Fuyumi bước vào văn phòng nó lần nào cũng chỉ nghe độc một mùi thuốc lá nặng nề, khiến cô không chịu được thêm mà phải mở toang cửa sổ.

Ch, Katsuki tr v chưa? Là điều mà nó hay hỏi mỗi khi cô ghé đến. Sau khi nhận được cái lắc đầu từ cô, thằng bé chẳng nói năng gì nữa, như thể ngoài Katsuki ra, nó đã không còn quan tâm đến điều gì khác trên đời.

Fuyumi đã ở bên và dõi theo hai đứa từ khi chúng bước vào lễ đường đọc lời thề nguyện tới tận giờ. Cô cảm nhận được rằng Shouto thay đổi kha khá kể từ lúc nó dọn ra sống riêng với Katsuki, có lẽ thằng bé chả để tâm đâu, nhưng thân là một người ngoài cuộc, Fuyumi hoàn toàn nhìn thấu điều đó.

Bảy năm ròng rã trôi qua, Shouto nhà cô đi từ trạng thái suy sụp đến phấn chấn trở lại. Bảy năm bên nhau rồi bảy năm xa nhau, hai guồng quay đối lập này đúc kết nên một Shouto của hiện tại, bớt chút lạnh nhạt, nhiều hơn vài phần chín chắn. Thằng bé vẫn đang chờ đợi Katsuki quay trở về. Cô không rõ là nó có bao nhiêu quyết tâm trong việc này, và cô cũng không chắc rằng liệu Katsuki còn yêu thằng bé như trước không, nhưng với thân phận là một người chị, Fuyumi sẽ luôn đứng sau ủng hộ mọi quyết định của nó.

Và rồi một chút phép màu đã xảy ra.

"Chị, là em đây."

Fuyumi nhận được cuộc gọi từ một số lạ vào buổi trưa lúc vừa xong tiết dạy. Giọng nói trầm khàn phía bên kia đầu dây là điều mà cô luôn trông ngóng suốt bao nhiêu năm trời, cô run run đáp lại, chẳng biết giọng mình rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở nữa.

"Katsuki!?"

"Chị dành cho em chút thời gian được không?" Katsuki đề nghị.

Fuyumi gần như là đồng ý ngay lập tức. Cô muốn gọi cho Shouto để báo tin mừng, nhưng lo ngại rằng Katsuki sẽ không vui nên cứ một mình đi gặp cậu trước đã.

Cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê nhỏ gần trường Fuyumi. Cô đến sớm hơn độ mười lăm phút và kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, Katsuki cũng xuất hiện. Fuyumi ôm mặt, thằng bé lại đẹp trai hơn nữa rồi. Katsuki diện một chiếc áo thun đen, quần bò, chân mang sneaker trắng, trông quen thuộc như lần đầu Shouto đưa nó về nhà ra mắt với mọi người.

Fuyumi xúc động muốn ôm chầm lấy cậu, nhưng cô biết rằng việc đó là không nên, vì Katsuki đã không còn là đứa nhóc thẹn thùng của bảy năm trước nữa. Thằng bé gật đầu chào cô, Fuyumi mãi ngắm nó mà không để ý đến, tay Katsuki dắt theo một cô nhóc chỉ tầm sáu bảy tuổi, và bé con đó đang bẽn lẽn nhìn cô bằng đôi mắt hai màu đặc trưng giống hệt ai đó.

"Ruri, chào cô đi."

Ruri? Fuyumi giật mình.

"Chào cô ạ." Ruri bé nhỏ cười ngại ngùng nhìn Fuyumi.

"Đây là..." Fuyumi bỏ lửng câu hỏi của mình. Katsuki chỉ tay vào bên trong "Vào rồi nói."

Chọn một chỗ ngồi khuất người, Fuyumi không hề rời mắt khỏi con bé một giây nào. Từ đôi mắt đặc trưng đến cách mà con bé bám sát Katsuki, cô đã tưởng tượng ra vài kết quả cho việc này, nhưng chỉ khi nghe chính miệng thằng bé thừa nhận rằng đây là con gái của Shouto, Fuyumi mới thở phào nhẹ nhõm và cảm giác tự trách lại lần nữa dâng lên.

"Em sao lại không nói gì cả? Ít nhất thì lúc đó nên thông báo cho chị." Fuyumi trách cứ véo đôi má hồng của Ruri, con bé trông giống hệt Shouto lúc nhỏ. Người em trai mà cô chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Katsuki chỉ cười lắc đầu Em đã có tính toán riêng. Fuyumi hỏi rằng thằng bé sẽ ở lại trong bao lâu, tuy nhiên Katsuki lại chẳng nói gì. Cậu e sợ cô tọc mạch với Shouto chăng? Mà có khi Fuyumi sẽ làm như thế thật, bởi cô không muốn nhìn ai trong hai đứa phải đau khổ nữa. Dù Katsuki sẽ trách mắng hay giận dỗi cô, nhưng Fuyumi chấp nhận để thằng bé làm những điều đó, miễn là có thể giúp hai đứa trở về bên nhau.

Chỉ có điều, cô cần phải xác minh một lần nữa xem cậu có còn độc thân không. Shouto có thể không đồng ý kí vào tờ giấy li hôn kia, nhưng trái tim của Katsuki phải do chính tay thằng bé tự nắm giữ, và thật không công bằng nếu hai chị em cô lại tiếp tục làm phiền khi Katsuki đã có một chỗ dựa vững chắc khác.

Thật may là Katsuki bảo rằng nó vẫn đang sống một mình cùng hai đứa nhỏ, điều đó chứng tỏ Shouto nhà cô vẫn còn cơ hội, dù rằng cơ hội đó chỉ mỏng manh như bong bóng xà phòng.

Katsuki chủ động thanh toán rồi xin phép đưa Ruri đi trước, bởi nơi họ ở cách khá xa nơi đây. Cậu muốn trở về trước giờ cơm tối để bọn nhóc được ăn uống đúng cử. Fuyumi mặt dày đề nghị rằng, thật ra cô có thể nhờ một ai đó để đưa cả hai trở về thay vì phải tốn thêm tiền taxi, nhưng Katsuki chỉ xua tay.

"Đừng, tên đó sẽ cằn nhằn đấy."

Fuyumi muốn gào lên rằng Tri ơi thng bé mong ch điu này đến nhường nào, nhưng Katsuki đã nhanh chóng rời đi, như là nó sợ chỉ cần nấn ná thêm vài ba phút thì Shouto sẽ xuất hiện ngay lập tức ấy.

Cô buồn rầu nhìn theo Katsuki, cùng lúc đó, cuộc gọi của Shouto cũng bất ngờ vang lên. Giọng nói thằng bé gấp gáp hơn mọi lần, thật không giống với đứa em trai luôn ăn nhẹ nói khẽ của cô bao nhiêu năm nay.

"Fuyumi, em tìm được Hide."

Fuyumi giữ máy dọc đường đi, cô luôn miệng dò hỏi rằng thằng bé có chắc chắn không, bởi Katsuki đã trở về rồi và cô cứ đinh ninh Hide hẳn phải đang ở nhà chờ họ. Vậy sao em trai cô lại tìm ra nó lang thang trên đường giờ này được?

"Em thề bằng tất cả danh dự của mình." Giọng thằng bé có chút bất lực, Fuyumi không thể nghĩ được gì thêm ngoài hối thúc tài xế lái xe thật nhanh. Cô không nóng vội liên lạc với Katsuki, vì cô sợ nhỡ đâu chỉ là Shouto đang nhầm lẫn.

Về đến văn phòng, cô vội vã lao vào. Và cô nghĩ thằng bé đã đúng khi khẳng định đứa nhóc trước mặt họ chính là Hide. Bởi lẽ ngoài mái tóc hai màu đặc trưng ra, vẻ bất cần trên gương mặt nó giống với Katsuki đến chín phần. Nhóc con nhìn thấy cô thì càng tăng thêm cảnh giác, nó lườm hai người họ rồi hung hăng chất vất.

"Các người là ai, sao lại giữ tôi ở chỗ này?"

Fuyumi liếc nhìn Shouto đang bần thần. Cô nghĩ em trai mình đã đưa thằng bé về đây mà không giải thích lời nào. Cô cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, đưa ra một tấm ảnh không rõ nét của Katsuki mà cô vừa chụp lén vào chiều nay.

"Là người thân của cháu có đúng không?"

Thằng bé nhìn thấy Katsuki thì đôi mắt sáng lên hẳn, thái độ cũng không còn gay gắt như ban đầu, nó hỏi rằng cô là bạn của Katsuki sao. Fuyumi miễn cưỡng gật đầu khiến nó bỏ qua mọi sự cảnh giác mà bẽn lẽn đề nghị, liệu rằng cô có thể gọi Katsuki đến đón mình được không. Fuyumi ái ngại nhìn Shouto đang đứng chết trân ở một góc, em trai cô dường như vẫn còn bàng hoàng vì mớ thông tin vừa tiếp nhận.

Fuyumi quay số, cô mở loa ngoài để cả hai bố con nhà họ đều có thể nghe được giọng nói dịu dàng của Katsuki.

"Vâng?" Âm thanh quen thuộc cất lên khiến mọi người trong căn phòng đều ngỡ ngàng mất vài giây.

Hide mừng rỡ gọi "Ba à." khiến Katsuki giật bắn mình, còn Shouto thì cứ mấp máy môi không nói nên lời. Fuyumi bảo cậu gửi địa chỉ qua cho cô, cô sẽ giúp cậu đưa Hide trở về.

"Phiền chị nhé."

Fuyumi nhìn em trai mình mà lòng đau như cắt. Shouto dường như vẫn chưa tin vào những gì đã diễn ra, thằng bé thều thào, cố ngăn không để Hide nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Là em ấy thật sao... là em ấy sao..."

Fuyumi rướn người lên ôm đứa nhóc to xác nhà mình vào lòng, cô đau đớn vuốt tóc nó an ủi.

"Chị biết em mong muốn điều gì, nhưng nghe chị, trái tim của Katsuki vẫn đầy rẫy vết thương, nên hãy thật dịu dàng nhé."

Mặc dù Shouto đã gật đầu đồng ý với cô, nhưng khát khao chiếm hữu mãnh liệt của alpha vẫn khiến Fuyumi lo lắng. Bởi đó là bản năng chứ không thuộc về thứ lí trí có thể kiểm soát được, xa bạn đời ngót nghét hơn bảy năm trời có thể đẩy cả hai đứa vào giai đoạn phát tình bất cứ lúc nào. Và nếu điều đó diễn ra ngay lúc này, mọi thứ sẽ lại càng lâm vào bế tắc.

Nhưng may mắn rằng điều Fuyumi lo ngại đã không đến.

Khoảnh khắc Katsuki mở cửa nhà và trông thấy Shouto, thằng bé chỉ ngạc nhiên một chút rồi lại trở về với trạng thái bình thường. Còn Shouto nhà cô thì không thể rời mắt khỏi Katsuki dù chỉ một giây.

Ánh mắt hai đứa vờn nhau qua lại nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Fuyumi phải chủ động bắt chuyện trước, cô kể về việc Shouto vô tình bắt gặp Hide ở trước ga. Có vẻ nhóc con đã đi nhầm chuyến tàu và không biết cách để quay trở về sân ga cũ, thế nên là Shouto mới mang nó về văn phòng anh hùng luôn. Katsuki nghe vậy thì gật gù, cậu nói lời cảm ơn với Fuyumi nhưng chẳng hề đả động gì đến nhân vật còn lại.

Em trai cô đứng nhìn chằm chằm Katsuki mà không bổ sung lời nào. Nói thật thì ánh mắt nó lộ liễu đến mức, Fuyumi tuy chỉ đứng một bên cũng cảm thấy nóng rát thay cho em rể mình. Katsuki không có ý định mời họ vào nhà, còn Shouto lại không có ý định rời đi, tạo nên một thế cục rối rắm khiến cô và hai đứa nhóc không biết phải làm sao.

Không phi là c đng như thế này ti sáng ch?

Nhưng rốt cuộc thì Shouto cũng chịu đầu hàng. Nó cúi xuống trước mặt Ruri vuốt ve mái tóc màu vàng tro loá mắt giống hệt em rể. Ruri như cảm nhận được điều gì đó trên người Shouto, nên con bé cũng không phản ứng mà cứ ngoan ngoãn đứng cạnh.

Một lúc sau, Shouto đứng dậy, nó nhìn thẳng vào mắt Katsuki thật lâu. Katsuki cũng nhìn nó không chút ngại ngùng. Fuyumi ái ngại kéo áo Shouto, nhắc nhở nó rằng không nên gấp gáp vào lúc này. Thế là nó chỉ dịu giọng bảo Katsuki rằng.

"Anh đi nhé."

Thề có chúa, đây là lần đầu cô cảm nhận được rằng Shouto bé bỏng nhà mình đã đặt toàn bộ cảm xúc vào trong lời nói, như thể trong không gian này ngoại trừ nó và Katsuki thì chẳng còn người nào khác ấy.

Thấy Katsuki gật đầu đáp lại, Fuyumi len lén nở nụ cười cổ vũ với Shouto. Thái độ của cả hai đứa không gay gắt như cô đã tưởng tượng, có lẽ là do vượt ngưỡng ba mươi khiến chúng đều biết kiềm chế hơn chăng?

Fuyumi nghĩ như thế suốt trên đường về nhà, cô đã mường tượng ra một tương lai mà hai đứa sẽ trở lại với nhau như lúc ban đầu. Chắc sẽ không quá lâu đâu nhỉ nếu xét theo thái độ hiện giờ của Katsuki.

Nhưng thực tế chứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku