PN: Gia đình nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

He he lời đầu tiên mình xin gửi lời cảm ơn đến mọi người vì đã dành tình cảm cho BB. Thực ra lúc bắt đầu viết mình cũng không nghĩ có ngày đứa con đầu lòng lại được mọi người đón nhận một cách tích cực đến vậy, dù so với các tác phẩm khác thì ẻm vẫn còn quá nhiều thiếu sót 🥹 11k views có lẽ với nhiều người không phải là con số quá to tát, nhưng với mình thì đây chính là sự thành công lớn, một cột mốc quan trọng nhắc mình nhớ đến 2 sếp xanh cam lớn nhỏ.

Thứ hai là, có lẽ trong mấy ngày này chúng ta đã đón nhận quá nhiều lượng thông tin tiêu cực về mạch truyện chính rồi nhỉ, ừ thì mình cũng không có ý định sẽ tiếp tục series này nên đây chỉ là một món quà nhỏ để tri ân, cũng như gửi một chút năng lượng ngọt ngào đến với mọi người. Hi vọng sau khi đọc ẻm tâm trạng của mọi người sẽ khá hơn phần nào và cùng mình tiếp tục chờ đợi mùa xuân ở phía trước 💗

________

Sau lễ cưới không lâu, Bakugou bắt đầu quay trở lại với công việc ở văn phòng anh hùng và nhận được sự ủng hộ rất nhiệt tình từ phía hai bên gia đình.

Giờ đây, khi mà cả Ruri và Hide đều đã đến trường thì cậu không cần phải kè kè theo tụi nhỏ hai tư trên hai tư như lúc trước nữa. Mitsuki và Rei sẽ thay phiên nhau đưa đón chúng, và Todoroki, trong lớp vỏ bọc một người cha mẫu mực chịu toàn bộ trách nhiệm dạy dỗ cũng như tham gia các cuộc họp phụ huynh thường niên, đã tự tin vỗ ngực nói với cậu rằng mọi chuyện trong nhà cứ để anh lo, Bakugou có thể yên tâm làm những gì mà cậu muốn làm, cũng như thực hiện ước mơ trở thành anh hùng số một vẫn còn đang dang dở.

"Anh chắc không?" Bakugou bán tín bán nghi nhìn anh một tay đang bế Ruri, một tay đặt trên vai Hide. Ba bố con nhà họ mới sáng sớm đã bị cậu làm cho thức giấc nên cùng nhau ra trước cổng tiễn mẹ đi làm.

Todoroki lúc ấy rất chi là nghiêm túc trả lời: "Được mà em, em đi làm cẩn thận nhé, tối nay anh sẽ nấu cơm."

"Được không? Nếu không thì em sẽ nhờ Fuyumi-"

"Được chứ, nào nào Katsuki không tin anh sao..."

Bakugou thấy anh như thế cũng không nỡ tỏ thái độ nghi ngờ thêm. Cậu tự nhủ sẽ ghé sang cửa hàng tiện lợi để mua gì đó vào lúc tan sở, đề phòng trường hợp đống đồ ăn bị Todoroki làm cho bung bét hết và đám nhóc lẫn ông chồng nhà cậu sẽ không có gì để bỏ bụng vào tối nay. Không phải cậu không tin Todoroki, chỉ là tay nghề của anh ở lần thực hành gần đây nhất đã làm cho Bakugou định nghĩa lại về việc không chỉ cố gắng hay kiên trì là ta có thể đạt được những điều mình mong muốn.

Bọn họ đã quyết định xây lại một tổ ấm mới ở mảnh đất gần với hai bên gia đình. Căn hộ cũ thì cũng tốt đấy, nhưng nếu phải bỏ ra hàng giờ mỗi ngày chỉ để đi đi lại lại giữa văn phòng và nhà riêng thì Todoroki cảm thấy không đáng chút nào. Giờ đây toàn bộ quỹ thời gian của anh đều dành trọn cho gia đình nhỏ, chưa kể cha mẹ hai bên cũng muốn gần gũi với cháu mình nhiều hơn sau gần bảy năm trời xa cách. Rei luôn bật cười mỗi khi được ôm Ruri vào lòng, còn Mitsuki thì không ngừng xuýt xoa Hide đẹp trai giống bố Todoroki của nó đến nhường nào. Giữa Enji và Masaru vẫn tồn tại một vài khúc mắc nho nhỏ nhưng Bakugou cho là điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đâu.

Và rồi không lâu sau, việc kết hôn giữa hai người nhanh chóng được cánh truyền thông để mắt đến.

Khi biết chuyện mình và Bakugou lên trang nhất tạp chí, anh hùng Shouto đã không ngần ngại tuyên bố trước báo giới rằng: Dynamight và anh chính là bạn đời hợp pháp. Đồng thời dẹp bỏ bỏ đi mớ tin đồn đào hoa xung quanh anh dù Bakugou đã nói cậu không thực sự để tâm đến mấy thứ đó. Tính cách cậu giờ đây điềm tĩnh hơn so với mười mấy năm trước rất nhiều, nào còn rãnh rỗi để đôi co hay buồn phiền vì bắt gặp mấy mẩu tin tầm phào về việc Todoroki tay trong tay cùng cô nào đó trên phố.

Nhưng Todoroki thì không cho là vậy.

Anh muốn mọi thứ phải thật rõ ràng và cả thế giới cần được biết đến sự tồn tại của gia đình nhỏ mà anh cùng Bakugou đã gầy dựng nên.

"Ảnh chỉ giỏi lo xa, không ai không biết ngày hôm đó tụi em đang ăn tối cùng nhau tại một nhà hàng lớn hết. Ừ thì trừ khi ảnh có thể phân thân được để đến hẹn hò cùng cô người mẫu kia." Bakugou phàn nàn với Fuyumi về việc anh đang cố chống trả lại đám truyền thông như thế nào. Ai ai cũng biết đó là một việc làm vô nghĩa vì mấy tờ báo lá cải đó đâu thực sự quan tâm tới độ xác thực của những tin tức mà mình đưa lên, họ chỉ muốn số báo mới của mình bán chạy mà thôi.

"Giờ đây không ai có thể lay chuyển được quyết định của thằng bé." Fuyumi cười khúc khích qua điện thoại, và khi Bakugou ngừng lại một vài giây để thở dài trước khi tiếp tục than vãn với cô, Fuyumi đã phủ đầu cậu trước.

"Chuyện hôm qua em nói là thật à? Shouto đã biết chưa?"

Bakugou nghe đến đó thì khựng lại. Mặt mũi cậu đỏ ửng hết lên, đến cả vành tai cũng đổi màu: "Em chưa thông báo cho Shouto. Em không chắc lắm."

"Thằng bé sẽ vui đến chết mất." Fuyumi không ngừng trêu chọc khiến Bakugou xấu hổ không nói nên lời.

"Chị nghĩ em nên mở lời thế nào đây? Thú thật là em có hơi ám ảnh chuyện lúc trước."

"Không đâu cục cưng ơi, giờ đây chị tin sẽ không có gì trên đời làm nó hạnh phúc hơn chuyện này. Shouto đã bỏ lỡ quá trình lớn lên của hai đứa nhỏ, và giờ thì nó cần được biết Katsuki nhà chúng ta đã phải vất vả đến cỡ nào mới có thể nuôi dạy Hide và Ruri nên người."

"Nhưng..." Bakugou còn muốn tiếp tục phản đối.

"Nếu em không nói thì chị sẽ nói," Fuyumi hiểu sự lưỡng lự nơi cậu nhưng sớm muộn gì thì cả nhà cũng cần phải được biết chuyện này. Bakugou im lặng một chút như đang suy nghĩ, cuối cùng, cậu đồng ý với Fuyumi sẽ lựa thời điểm thích hợp để nói cho Todoroki nghe trước, đề phòng anh không vui nếu bị đặt ngang hàng với những người khác.

Tối đó sau giờ cơm, Bakugou đột ngột gọi Todoroki vào phòng riêng. Cả hai ngồi đối diện nhau trên giường, Bakugou nhìn anh chằm chằm khiến Todoroki phì cười vì vẻ lo lắng viết hết lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người bạn đời. Anh nắm lấy tay Bakugou, nói rằng cậu cứ từ từ thôi, hít sâu và thở đều để bình tĩnh lại rồi sắp xếp những gì mình muốn nói một lần nữa trong đầu.

"Nào, giờ thì em đã hết căng thẳng chưa?" Anh nhích lại gần hơn, để phần trán của cả hai chạm vào nhau. Bakugou lầm bầm gì đó trong miệng trước khi hớp lấy một ngụm khí lớn, nhìn anh với vẻ quyết tâm.

"Shouto à," Cậu gọi tên anh, giọng điệu không quá mềm mại nhưng đối với Todoroki lại là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời.

"Hửm?" Anh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi tay họ lồng vào nhau và nét xấu hổ cứ dâng lên trong đáy mắt của người ngồi đối diện, nhưng đó là trước khi Bakugou chịu dồn hết can đảm nói ra chuyện hệ trọng kia.

"Em lại mang thai rồi." Cậu bẽn lẽn nói rồi quay mặt sang hướng khác, cố không nhìn vào mắt Todoroki.

"???????"

"Khoan-" Anh mở to mắt nhìn cậu, vẻ mặt không thể chỉ dùng mỗi từ bàng hoàng để diễn tả. Todoroki gần như là... phát điên. Chính xác hơn là mừng đến phát điên sau khi liên tục xác nhận lại chuyện đó với Bakugou và nhận được ba bốn cái gật đầu từ cậu.

"Từ bao giờ? Anh-anh thực sự không biết, anh thề là anh không biết chuyện này nếu không thì-"

"Thôi nào." Bakugou dùng mấy đầu ngón tay mình chặn môi anh lại phòng khi Todoroki trở nên quá khích, mà thực ra anh vốn đã như thế kể từ khi nghe thấy những gì cậu nói rồi.

"Bao lâu rồi em?" Todoroki hôn lên mấy đầu ngón tay mềm mềm của Bakugou rồi nhanh chóng chuyển hướng xuống bụng cậu. Hành động đó của anh khiến Bakugou không thể nén được cười, vì nhóc tì nhà họ chỉ mới xuất hiện trong bụng cậu có bốn tuần thôi, mà bốn tuần thì làm sao anh có thể cảm nhận được gì từ bụng cậu chứ.

"Sang ngày mai sẽ là tuần thứ năm. Em cảm thấy không khoẻ lắm kể từ ờ thì... lần quan hệ gần đây nhất của chúng ta nên đã đi khám thử, kết quả là nhận được món quà nhỏ này." Bakugou luồn tay vào tóc anh trong lúc trò chuyện, còn Todoroki thì không ngừng xuýt xoa về việc mình lại sắp được làm bố.

"Cứ như là mơ vậy. Anh từng nghĩ những chuyện mình đã bỏ lỡ trong quá khứ sẽ không bao giờ đến thêm một lần nào nữa." Anh nói, không giấu nổi nụ cười đẹp đến nao lòng trên môi. Cậu nhìn Todoroki không chớp mắt, giờ thì Bakugou đã hiểu sao mình lại đổ đứ đừ trước Todoroki của mười mấy năm về trước.

Những tháng ngày sau đó, cả căn nhà nhỏ như ngợp trong gam màu của hạnh phúc. Bakugou được hai bên gia đình thay phiên nhau chăm sóc từ đầu tới chân, bạn bè đồng nghiệp thường xuyên đến thăm hỏi cậu, riêng đối với Todoroki và hai nhóc nhỏ thì không còn gì trong ngôi nhà này quan trọng hơn Bakugou và thành viên mới sắp chào đời. Ruri rất ngoan và hiểu chuyện, Hide tạm đình chiến với Todoroki để Bakugou không phải đau đầu vì những mâu thuẫn cá nhân thường xuyên xảy ra giữa hai cha con.

Kirishima thi thoảng sẽ tạt ngang qua nhà họ thăm hỏi nếu hắn có đến Shizuoka công tác (hoặc chơi bời gì đó). Lâu rồi không gặp lại nên lúc nhìn thấy hai nhóc tì và cái bụng tròn tròn của Bakugou, hắn còn đùa rằng liệu có phải hai người đang ấp ủ tham vọng đào tạo ra một đội tuyển tương lai hay không.

(Nếu Todoroki nghe thấy, Bakugou e là anh sẽ đồng tình với đề nghị đó của Kirishima mất)

Todoroki chăm sóc cậu vô cùng tỉ mẫn. Hễ Bakugou thèm ăn cái gì thì y như rằng ba mươi phút sau món đó sẽ nằm ngay trước mặt cậu (dĩ nhiên đã qua tư vấn của bác sĩ), và chuyện omega trong thời gian mang thai thường nhạy cảm với mùi hương xung quanh cũng được anh ghi nhớ rất kĩ. Mọi việc lớn bé trong nhà từ quét dọn, rửa bát và kiểm tra bài vở của hai nhóc con đều giao hết cho Todoroki. Dù Bakugou đã giải thích cậu có thể tự mình làm lấy mấy thứ lặt vặt, nhưng Todoroki lại không muốn cậu phải động tay động chân vào bất cứ việc gì.

Mang thai lần ba không còn bị những cơn đau đớn và mệt mỏi như hai lần đầu hành hạ nữa. Song, Bakugou vẫn thường xuyên ốm nghén ở tháng thứ ba và sưng phù hai chân ở tháng thứ tám. Ruri khóc ré lên khi nhìn thấy mẹ bị đẩy vào phòng sinh, nhưng vì có anh trai con bé và bố ở bên cạnh nên chỉ trong một chốc công chúa nhỏ của Todoroki đã nín bặt.

Sau gần hai giờ chờ sinh, cuối cùng bé trai kháu khỉnh, thành viên thứ năm của nhà TodoBaku cũng đã chào đời.

Bé con khoẻ mạnh như mẹ, tiếng khóc lớn đến mức ba bố con đang đứng ở ngoài lúc nghe thấy cũng không kiềm được lòng mình mà sốt ruột theo.

Bakugou trong giai đoạn ở cử thường xuyên có Fuyumi, Rei và Mitsuki đến chăm sóc cậu. Todoroki thì không cần phải nói, khi mà người chạy ngược chạy xuôi giữa ba nơi bệnh viện, nhà, văn phòng để lo cơm nước và lấy mấy thứ lặt vặt cho Bakugou chính là anh. Hai nhóc Ruri và Hide được gửi về nhà bà ngoại một thời gian vì bố mẹ chúng lúc này đều quá bận rộn, và Todoroki e là anh không thể tiếp tục phân thân mình ra để lo lắng chu toàn cho hai đứa nó nữa. Dĩ nhiên đó chỉ là kế sách tạm thời , đợi khi Bakugou xuất viện anh sẽ đón chúng về sau. Nhưng Ruri lại nghĩ bố mẹ vì có em trai nên mới bỏ rơi bé.

Thế là ngày đến đón mẹ xuất viện, bé con đã ôm chầm Bakugou khóc nức nở, xin mẹ đừng chỉ yêu mỗi em trai mà không cần bé nữa.

"Cục cưng con đừng nghĩ như vậy. Chúng ta là một gia đình, ta và Shouto sẽ không bao giờ bỏ rơi hai đứa." Bakugou thơm lên má Ruri. Hide đứng bên cạnh tỏ vẻ rắn rỏi nhưng Bakugou biết thừa trong lòng nhóc con cũng đang dậy sóng. Hide giống cậu ở chỗ cứng đầu hơn ai hết. Thằng bé tự lập từ rất sớm và ít khi than phiền với Bakugou về bất kì vấn đề gì, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà Hide đều muốn tự mình cáng đáng, nhất là khi nó đủ lớn để nhận thức được mâu thuẫn giữa cậu và bố nó lúc trước.

Nhưng suy cho cùng Hide vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.

Dù suy nghĩ của thằng bé có chững chạc đến cách mấy thì vẫn sẽ có những lúc nó cảm thấy bối rối trước một vấn đề nào đó, một vấn đề lạ lẫm mà nó chưa từng được trải nghiệm.

"Hide, đến đây." Bakugou gọi Hide đến gần và nắm lấy tay nó. Cậu cảm giác được người Hide có hơi run lên khi tay họ chạm vào nhau. Vành mắt nhóc con đỏ hoe, không bao lâu sau thì mấy giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đầy hai bên má.

"Mẹ ơi..." Bakugou nghe thấy tiếng nhóc con gọi mình đầy vụn vỡ. Hide chỉ mới tám tuổi nhào vào lồng ngực cậu khóc rống. Dù có hiểu chuyện đến đâu thì cảm giác bị bỏ lại, bị cho ra rìa vẫn khiến cho nhóc con một phen hoảng sợ.

Todoroki đứng cạnh tiến tới ôm lấy ba mẹ con vào lòng. Hơn ai hết, anh cũng đã từng thể nghiệm qua chuyện này, vậy nên anh hoàn toàn thông cảm với việc hai nhóc tì nhà mình mau nước mắt và suy diễn mọi chuyện theo một hướng tiêu cực.

Không còn gì trên đời đau đớn hơn việc bị quên lãng và mất dần giá trị trong mắt người mình yêu.

Đêm đó sau cú điện thoại của Monoma, Todoroki gần như đã phát điên và lái xe đi khắp mọi nẻo đường trong thành phố chỉ để tìm Bakugou.

Anh tìm đến nhà mẹ đẻ của cậu nhưng lại bị Masaru tạt cả thau nước lạnh vào người theo đúng nghĩa đen. Ông cho rằng nếu Bakugou có rời đi cùng Hide thì đó cũng là chuyện dễ hiểu thôi, Todoroki đã đối xử với đứa con trai cưng của ông như thế nào hiển nhiên là Masaru đều biết rõ. Nhưng những lời khuyên của Masaru cũng bằng thừa khi mà Bakugou, con trai ông đã quá mù quáng trong tình yêu và việc lựa chọn Todoroki làm bạn đời của mình đã khiến hai bố con cậu không nhìn mặt nhau trong suốt một thời gian dài.

Ngày cả hai bước lên lễ đường lần nữa, Masaru thậm chí còn khuyên Bakugou nên suy nghĩ lại vì ông không mấy tin tưởng vào đứa con rể bội tín kia. Nhưng may thay Bakugou đã thành công dùng sự ngang bướng khuyên nhủ được bố mình lần nữa, và Todoroki, trong gần một năm trở lại đây đã tạo được phần nào cảm giác an toàn cho cả Bakugou lẫn gia đình cậu, khiến cho mớ định kiến về anh khi trước của Masaru cũng tan biến dần theo năm tháng.

Lần gần nhất Todoroki đến thăm nhà bố mẹ vợ, Masaru đã mời anh vào phòng riêng đánh cờ cùng mình và dặn dò Todoroki phải chăm sóc con trai ông cho thật tốt. Thái độ của Masaru nghiêm khắc đến mức làm cho Bakugou lo lắng thay anh, nhưng Todoroki chỉ mỉm cười nói với cậu rằng anh có thể tự mình vượt qua được.

Thực tế thì họ chỉ đánh cờ cùng nhau là chính, thi thoảng Masaru mới đưa ra vài câu hỏi có liên quan đến con trai và mấy đứa cháu nhỏ của ông. Todoroki trả lời một cách chân thành từ đầu đến cuối, không quên giải thích những tin đồn thất thiệt trên báo lá cải.

"Nếu thằng nhóc Katsuki còn bỏ đi lần nữa tôi sẽ lột da cậu luôn." Masaru thường thường hiền lành với vợ con là thế, nhưng khi có kẻ dám làm con trai hay vợ mình tổn thương, ông sẽ không chỉ ngồi một chỗ và nhắm mắt làm ngơ.

"Dù bố không gửi gắm thì con vẫn sẽ chăm sóc cho Katsuki thật tốt, bảo vệ em ấy, bảo vệ gia đình nhỏ của mình." Todoroki nói trước khi chiếu tướng nước cờ của Masaru. Mitsuki và Bakugou đồng loạt thở phào khi nhận ra bầu không khí giữa hai cha con họ không còn quá mức căng thẳng nữa.

Tối đó trước khi lên xe trở về nhà, Masaru gọi Todoroki đang bế nhóc Hide đã ngủ say trong lòng lại dặn dò một số chuyện. Bakugou sau đó đã gặng hỏi anh nhưng Todoroki chỉ cười trừ chứ không trả lời cậu.

Nhưng Bakugou đoán lần gặp gỡ tiếp theo của họ, cậu sẽ không cần phải thấp thỏm như ngày hôm nay nữa đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku