Hạc Giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây, Todoroki thường xuyên ghé qua bệnh viện và dành phần lớn thời gian ở đấy.

Sớm nay, thay vì tuần tra khắp khu phố để giúp đỡ mọi người như một vị anh hùng, Todoroki lựa chọn ghé qua cửa hàng bưu phẩm và mua những xấp giấy origami đầy sắc màu, rồi đến tiệm nhà bà Tanko chọn lấy một bó hoa cẩm chướng hồng.

Nắng mai nhuộm lên những gian phòng trắng xóa, trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng, ở bệnh viện, họ cứ luôn ồn ào vội vã, thế nhưng bấy nhiêu vẫn chưa bao giờ là đủ để khiến không khí trở nên tươi sống hơn, tứ thời, bệnh viện cứ luôn làm người ta cảm thấy đìu hiu và lạnh lẽo. Chẳng biết lần thứ bao nhiêu những bóng áo trắng gấp gáp đi ngang qua, họ cứ luôn miệng nói về bệnh nhân phòng 501 nguy rồi, cô Renri lại lên cơn, ông Tanko vừa qua đời vào vài phút trước và ti tỉ người khác cùng câu chuyện của họ, Todoroki chẳng quan tâm, anh cứ đi thẳng, lên lầu, rẽ trái hai lần, rồi rẽ phải, lại đi thẳng. Cuối cùng, Todoroki dừng lại trước căn phòng đề tên "Bakugou Katsuki" ở bên ngoài.

Mười ngày nay, Todoroki đã quen thuộc với cảnh tượng Bakugou nằm trên giường trong sự tĩnh lặng, chỉ nằm đấy, và không phản ứng lại với bất cứ điều gì, với chiếc máy trợ thở nặng nề ôm lấy nửa gương mặt, đôi tay rắn rỏi cùng cơ thể chằng chịt vải băng. Nhưng hôm nay, Todoroki thấy gã đã tháo bỏ tất cả, anh thấy Bakugou ngồi dựa lưng vào thành giường, gương mặt chẳng còn vẻ nhợt nhạt như mọi khi, giờ đây, nó hồng hào đến lạ. Ôm trong tay chiếc bình chứa đầy rẫy những con hạc sắc màu, Bakugou giương đôi mắt đỏ rubi nhìn bâng quơ ra bên ngoài. Và rồi, hẳn là gã đã nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn anh, gã không lấy làm bất ngờ, chỉ mở miệng hỏi.

"Đã được bao nhiêu hạc rồi!?"

Todoroki mỉm cười, đáp: "924."

"Thật là một con số không may mắn nhỉ!?"

Todoroki chỉ bật âm ậm ừ trong cổ họng.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Todoroki rất tệ trong những khoản việc vặt vãnh, ví dụ như giờ đây, anh đang cố gắng nhét tất cả số hoa vào chiếc bình xấu số, chỉ nhét và nhét, đến khi nào hết số hoa thì thôi.

Bakugou không vì thế mà lấy làm tức giận, dù ít nhiều, gã cũng cảm thấy có hơi ngứa mắt. Và một lần nữa, khi Todoroki vụng về lại làm gãy một cành hoa, Bakugou chẳng còn cách nào khác ngoài lên tiếng bảo: "Mày cắm hoa xấu kinh! Đem đây tao cắm cho."

Đặt chiếc bình xuống giường, Todoroki cầm những cành hoa còn sót lại. Bakugou đem bình hạc để sang một bên, gã rút những bông hoa ra khỏi bình và đưa cho anh, rồi cẩn thận cầm lấy từng cành và cắm chúng xuống một lần nữa.

"Xem tao làm mà học hỏi đây này, đồ ngu!"

"Katsuki giỏi quá."

Đóa cẩm chướng cuối cùng được cắm xuống, Todoroki đặt chiếc bình hoa về lại bàn. Và rồi bật chợt, anh nghe Bakugou hỏi.

"Xếp hạc nữa chứ!?"

Todoroki lắc đầu: "Không cần thiết nữa rồi."

"Tiếc thật đấy nhỉ, Shouto!?"

Anh không nói gì cả, gã lại tiếp tục lên tiếng.

"Mày có mang theo giấy đúng không? Chỉ tao cách gấp hạc đi. Tao muốn gấp."

Todoroki thấy cổ họng mình hình như có thứ gì đó mắc nghẹn ở đấy, cố gắng nuốt nó xuống, anh rút ra từng xấp giấy origami và đặt chúng xuống trước mặt Bakugou.

"Được."

Bakugou nhặt lên một mẩu giấy, theo lời chỉ dẫn của Todoroki, gã cũng tự gấp được cho mình một con, đánh lên chiếc cánh hạc giấy con số 925, thay vì đem nó đặt xuống bình đựng, Bakugou đưa cho Todoroki, gã bảo: "Không có tao, mày sống tệ quá."

"Bộ tớ bây giờ xấu lắm hả!?"

Bakugou dùng ngón tay vẽ một hình tròn xung quanh mắt phải Todoroki, rồi gã bỗng dưng bật cười: "Ừ, coi này, mắt thâm sì như gấu trúc ấy."

Todoroki cầm lấy bàn tay gầy gò của Bakugou, áp má mình vào lòng tay gã, khép lại đôi mắt, anh bảo: "Vậy thì ở lại với tớ đi, có được không!?"

Thế nhưng Bakugou không trả lời cho câu hỏi đấy, thay vào đó, gã bảo: "Đùa thôi, Shouto! Mày thì làm sao mà xấu được cơ chứ!? Mày đẹp lắm, Shouto à! Thật đấy!"

Vậy nên Shouto à, chốc nữa thôi, đừng khóc.

Nhưng Bakugou không sao mở miệng nói ra câu cuối cùng ấy được.

Tứ thời, Bakugou chưa bao giờ là dịu dàng thế này, Bakugou cũng chưa từng khen anh đẹp, vì với Bakugou, làm ra những hành động đó thật kinh tởm. Nhưng nếu bây giờ không nói ra, gã sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng lạ thật đấy, Bakugou chẳng cảm thấy buồn nôn chút nào cả, những câu từ ấy chưa bao giờ dễ dàng bật khỏi cổ họng gã như bây giờ.

Todoroki lặng im, sau vài phút, anh mới nói: "Tiết trời hôm nay rất đẹp, vậy nên đừng lạc đường nhé!?"

"Mày khinh thường tao đấy à?" Bakugou lại cười, chưa bao giờ gã cười nhiều như hôm nay, nhưng Todoroki không vui nổi.

"Tớ không có, chỉ là tớ sợ, thế thôi. Nếu Katsuki không đến được đấy, vậy thì lúc tớ đến nhà thờ cầu nguyện, Chúa sẽ không tìm thấy cậu để gửi lời nhắn."

Bakugou chỉ mỉm cười, và bảo anh ngốc quá, biết rồi.

Chẳng biết là lúc nào, chú chim bên ngoài cửa sổ đã vỗ cánh bay đi, Todoroki đặt bút viết xuống cánh hạc giấy số 997, anh nói: "Katsuki, nhanh thật đấy, chỉ còn ba con nữa là đủ rồi."

Thế nhưng Bakugou không trả lời anh nữa.

Todoroki lặng người ngẩng đầu lên, Bakugou của anh đã ngủ say, trên tay vẫn còn cầm lấy con hạc giấy đang gấp dở.

Chẳng biết từ bao giờ, Bakugou bỏ lại ồn ào ngoài tai, đắm chìm vào một giấc mộng dài vô tận. Todoroki run rẩy nắm lấy tay gã, tiết trời ấm áp đến thế, Bakugou lại lạnh lẽo đến lạ.

Khẽ ôm lấy gã vào lòng, mùi hương caramel nhàn nhạt nhẹ nhàng vương vấn bên đầu mũi, Todoroki cố gắng cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại của gã. Anh từng nghĩ, vào thời khắc này, anh hẳn sẽ phải đau lòng lắm, nhưng lạ thay, giờ đây chẳng có gì ngoài sự trống rỗng bủa vây.

Todoroki chẳng còn cảm nhận được cái gì nữa rồi.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net