Chap 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kho chứa đồ ăn vặt của Iida đã rất lâu không có chiến lợi phẩm mới, vì thế cậu vẽ một tờ giấy khen, Bakugo nhìn năm chữ to đùng "Giải thưởng tiến bộ nhất" khịt mũi coi thường cười nhạo một phen, rồi lại nhịn không được cầm về nhìn chằm chằm hình vẽ nhân vật hoạt hình trên giấy thật lâu.

Todoroki sáng sớm đã không thấy tăm hơi, cũng không báo trước gì, không biết đi nơi nào. Thời điểm nghỉ trưa, Iida đi ngang qua đại sảnh nhìn thấy người đang đi tới ngạc nhiên đến nỗi mắt kính rớt xuống miệng.

"Cậu đẹp trai đây là?"

Người bị ngăn lại có điểm ngượng ngùng, "Xấu lắm sao?"

Iida theo bản năng sờ sờ đầu tóc chính mình, cũng được, trông khoẻ mạnh.

Kỳ thật hoàn toàn không cần như vậy.

Bakugo nhìn thấy tạo hình đầu đinh của Todoroki há miệng ngây người mất vài phút, sau đó buồn bực trốn vào trong chăn.

"Này, cậu làm gì vậy, không thích nó sao?"

Todoroki thò tay xuống giường tìm tay của người kia rồi cầm lấy, từng bước từng bước miết qua đầu ngón tay giống như đang chơi đất sét.

"Thật sự xấu đến vậy sao?"

"..." Bakugo buồn một hồi lâu lại lần nữa bò lên, nhìn chằm chằm kiểu tóc mới của đối phương vẫn cảm thấy càng ngày càng bực dọc, cuối cùng lại đột nhiên suy sụp rũ bả vai, thở dài, "Không... chỉ là, kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào, kỳ lạ kiểu đáng yêu sao?" Todoroki cầm lấy tay cậu đặt ở trên đầu mình, Bakugo chạm vào nó hai lần, hơi cứng, cảm giác rất đặc biệt.

"Cảm giác giống như lớn tuổi hơn vậy."

"Thật sao!"

"Nói mày nhìn già đi có cái gì đáng kích động à?"

Todoroki rất hài lòng với câu trả lời này, bĩu môi suy nghĩ một chút, lấy lòng đem ngón trỏ miết miết lòng bàn tay người nọ.

"Kiếp sau để tôi làm anh đi."

"Làm gì, muốn bắt nạt tao à."

"Ừm, bắt nạt cậu... Sau đó đồ chơi, đồ cay hay kẹo ngọt đều cho cậu hết."

Bakugo lại sờ sờ đầu người kia. Các mạch máu ở cánh tay lộ rõ dưới lớp da mỏng, có một chút hơi hơi nổi lên, lúc ngón tay sờ soạng đến cằm, Todoroki cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Bakugo.

"Trước đây ở trường, rất nhiều cô gái đã viết thư tình cho tao..."

"Thật sự không phải nói xàm đâu, mày có thể tùy tiện hỏi thăm người khác, không ai lại không biết tên tao."

"Mày có biết, tao từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ đẹp trai, thật đấy."

"Tôi biết, tôi biết mà..." Todoroki cầm lấy bàn tay đối phương đang định cởi mũ, thấp giọng an ủi.

Người ta nói rằng tính khí của người bệnh sẽ dần trở nên xấu đi, sẽ mẫn cảm, sẽ giống như trẻ con, nhưng Bakugo thì hoàn toàn ngược lại, thật sự ngoan ngoãn, Todoroki tìm không thấy lý do chọc cậu, tìm không thấy lý do cùng cậu cãi nhau, chỉ là một người buồn bã ngồi đó, nhưng càng như vậy hắn lại càng muốn khóc.

"Cậu rất đẹp trai, mọi người đều biết." Todoroki đem người ôm vào trong ngực, hôn lên gương mặt thon nhỏ cùng cái cằm nhọn, hôn lên tóc mái dưới mũ trên trán.

Hắn đã xem các hình ảnh trước đây của Bakugo, cậu thật sự rất thích đeo đồ trang sức, mỗi ngày đều thích xịt nước hoa cùng hằng hà vô số các loại khác.

Nhưng ở trong lòng hắn, Bakugo căn bản không cần nhiều đồ vật hoa lệ như vậy, bộ dáng sạch sẽ thế này, thật sự rất đẹp.

.

Đầu đông, Kaminari bắt đầu đan khăn quàng cổ, màu đỏ rực, giống như hoa phượng nở trên sân vào mùa hè.

Mỗi khi thời tiết tốt Bakugo sẽ ở trong sân phơi nắng, nhưng cũng chỉ là hiếm khi. Phần lớn thời gian vẫn sẽ nằm ở trên giường, nhưng cũng không thể nào ngủ nổi, cả người xương cốt rất đau, đau đến cả người chán chường, không thiết tha điều gì.

Tóc của Todoroki cuối cùng cũng mọc lên một chút, mùa đông tới liền bắt đầu bị đông lạnh lỗ tai, vì thế hắn lấy mũ len của Bakugo, đội chưa được hai ngày lại bỏ ra, trong lòng cảm thấy không cân bằng, thấy rằng bản thân đội không đẹp bằng người nọ.

Bởi vì nguyên nhân cơ thể, hai người không thể cùng nhau ngủ chung như trước kia. Thể chất Bakugo lạnh, chân tay thường buốt, mỗi ngày trước khi ngủ Todoroki đều rót một cái túi chườm nóng, sau đó cầm lấy tay trong ổ chăn chờ cậu ngủ.

Bakugo ban đêm thường xuyên tỉnh dậy rất nhiều lần, mỗi lần tỉnh lại nhìn thấy người kia đang ghé vào mép giường ngủ gục, tay vẫn nắm chặt tay cậu, liền không thể nào ngủ tiếp được.

Cậu chỉ cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời. Nguyên bản là hai người không có giao lộ hóa ra lại giao nhau, nhưng sau điểm giao nhau đó, kết cục vẫn được định sẵn là chia lìa. Mặc dù những ngày tháng bên nhau rất ngắn ngủi, cậu vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Thật hy vọng kiếp sau còn có thể gặp được người này. Cậu rất muốn một lần thành tâm yêu thương tên ngốc hai màu này thật tốt.

Nhưng cũng hy vọng kiếp sau hắn sẽ không gặp một người như cậu.

Không nói lời dễ nghe, cũng không dễ dàng cười với hắn.

Hãy sống tốt cho đến hết đời.

Luôn cười giống như trong trí nhớ của tôi.

Phải sống hạnh phúc.

Đừng để bị tổn thương.

.

Gia đình Bakugo đã ghé thăm một lần và đó là lần đầu tiên Todoroki nhìn thấy mẹ của người kia. Hắn lặng lẽ gật đầu và nói xin chào. Trong phòng nói chuyện hơn một tiếng, hắn vẫn luôn đứng đợi ở ngoài cửa. Khi cánh cửa mở ra, hắn thậm chí không quan tâm đến phép lịch sự cơ bản mà đi thẳng vào phòng. Sau khi nói lời tạm biệt với gia đình, Bakugo nhìn hắn hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao người kia lại lo lắng như vậy.

"Kể từ khi tao học Trung học, bởi vì bất hòa, tao đã không nói bất kỳ một lời nào với bà ấy."

Hắn ngồi bên giường và cắt táo trong khi lắng nghe người kia nói.

"Vừa rồi cả hai đã giảng hòa."

Bakugo quay đầu lại nhìn hắn. Todoroki "Ừm" một tiếng, đem miếng táo vừa cắt xong đưa đến bên miệng cậu, người kia lại chậm chạp không cử động.

"Hai màu."

"Sao?"

"Đừng cãi nhau với ông già nhà mày."

"..."

"Ngoan ngoãn một chút."

"Bakugo, cậu lại đang nói linh tinh cái gì thế?"

"Này, tao trưởng thành hơn thằng ngốc như mày nhiều đấy."

"..."

Quên đi. Todoroki buồn bã đem miếng táo nhét vào miệng mình, hắn hiện tại không muốn cùng người này tranh luận, hắn từ nhỏ đến lớn đều luôn rất ngoan, nhưng chỉ có ý nghĩa đằng sau lời nói này là không được, hắn không muốn, cũng không cần... Chính là không cần.

Chiếc khăn của Kaminari bị khuyết một mũi đan khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống. Cũng không phải quá rõ ràng, nhưng nếu trải ra vẫn có thể nhìn thấy một lỗ hổng.

Bakugo phát sốt nhẹ, nửa đêm bắt đầu chảy máu mũi, liền bấm nút báo động bệnh tình nguy kịch, được đưa vào phòng cấp cứu.

Khi Kaminari thức dậy vào giữa đêm, chỉ có Todoroki ngồi ở hành lang. Cậu ta ngồi xuống lại bắt đầu khóc nức nở.

Bakugo và Todoroki không giống nhau, Bakugo ngoài mặt ngại cậu phiền, nhưng sẽ không đẩy cậu ra. Còn Todoroki ngoài miệng tuy chẳng nói gì, nhưng đồng thời cũng không đem ai để vào mắt, bởi vì hắn ta không quan tâm.

"Sớm biết thế tôi đã đưa cho cậu ta..." Kaminari ôm cái lọ pha lê lúc trước thiếu chút nữa bị đoạt, sụt sịt. Sau khi không nhận được phản hồi, liền nhét cái lọ vào tay Todoroki. "Cậu đưa nó cho cậu ấy, bảo cậu ấy đừng chết."

Trong một lúc lâu, Todoroki không phản ứng. Cuối cùng, hắn bất ngờ đứng dậy và trả lại cái lọ một cách vô cảm, "Chờ Bakugo ra, chính tay cậu tự đưa cho cậu ấy."

Ngày hôm sau tinh thần Bakugo rất tốt, Todoroki ôm lấy đối phương thật lâu, lâu lắm lại được cùng ở trên một cái giường ôm nhau mà ngủ. Thời điểm tỉnh lại người kia đang cầm trong tay "danh sách ước nguyện", tấm ảnh hai người chụp với nhau còn dán ở mặt trên, lẩm bẩm tại sao một cái cũng chưa thực hiện được.

"Sẽ làm được." Todoroki nói.

"Được rồi, mày phải làm được toàn bộ."

"Cậu tự làm đi."

"Sao?"

"Cậu tự làm." Hắn đem mặt vùi vào cổ người nọ, chẳng muốn nói nữa, "Tôi không giúp cậu làm đâu."

"Sao lại đối với tao nhỏ mọn như vậy... Đúng rồi, lần trước tao xem một bộ phim, bia mộ của họ được khắc dòng chữ 'Chừng nào chúng ta còn sống trong trái tim của nhau, cái chết không phải là sự chia ly'. Thật ngầu."

"Thì sao, cậu cũng muốn khắc như vậy?"

"Không." Bakugo lắc đầu, "Tao không muốn sống trong trái tim của mày."

Sợ bị lãng quên, nhưng càng sợ để hắn vẫn mãi nhớ thương trong lòng, Bakugo không thích Todoroki, Todoroki làm cậu trở nên yếu đuối.

Cậu vẫn luôn cố hết sức chống đỡ, chờ đợi cả mùa đông trôi qua, hy vọng sẽ chết khi mùa xuân đến.

Todoroki thích mùa xuân, lúc ấy khi cậu rời đi, hắn ta có lẽ sẽ không quá đau khổ.

Bakugo vươn tay ra, lông mi của người kia nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay cậu, sau một nụ hôn dài, khóe môi hơi khô cong lên, lần nữa khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.

"Todoroki, tao mệt rồi, mày để tao đi."

Không chơi với mày nữa đâu.

.

Chiều hôm đó khi Bakugo rời đi, trận tuyết cuối cùng cũng đã dừng lại.

Todoroki ôm đống đồ ăn vặt lúc trước bị Iida tịch thu từ trong văn phòng đi ra, Kaminari nắm chặt khăn quàng cổ đã đan xong con mắt đỏ hoe nhìn hắn.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Todoroki đột nhiên sinh ra một niềm tự hào nhất thời, điều này có nghĩa là bọn họ đã được thế giới chấp nhận như một cặp đôi.

Iida nhìn có chút tiều tụy, vỗ bờ vai của hắn thở dài.

"Này." Iida đem đồ ăn vặt nhét vào trong lồng ngực đối phương, "Cho cậu ăn."

Hắn sờ sờ cái mũi, có điểm ngứa, ngốc ngốc nhìn mấy gương mặt kia, hy vọng có thể nghe được có người cười nhạo mình, nói mình khóc xấu.

"Ừm."

Todoroki vẫn luôn không khóc, toàn bộ quá trình vô cùng bình tĩnh, làm việc cũng gọn gàng ngăn nắp, Kaminari cảm thấy rất lo lắng, tại thời điểm khổ sở mà nghẹn nuốt nước mắt vào trong chính là một loại đau đớn, đau đến khắc cốt ghi tâm.

Mãi cho đến khi đóng gói các di vật, ở phía dưới gối đầu rơi ra một mảnh giấy, lúc đó cậu ta mới rốt cuộc cảm giác được Todoroki có một chút hơi thở của con người, cậu ta không biết đó là cái gì, nhưng Todoroki nhìn nó thật lâu.

Danh sách ước nguyện:

Một, cưỡi moto trên đường cao tốc vào lúc hai giờ sáng.

Hai, ăn đồ cay đến no bụng.

Ba, thằng hai màu không cao hơn.

Bốn, đi núi Yoshino xem sao băng.

Năm, dòng chữ "Chúng ta chết cùng nhau" đằng sau tấm ảnh Polaroid đã bị gạch bỏ, được đổi thành một dòng chữ viết tay, tuy ấu trĩ nhưng cực kì đoan chính: "Mày phải ngoan ngoãn sống thật lâu."

Kaminari chưa bao giờ thấy Todoroki như vậy, tay nắm chặt mảnh giấy kia bưng kín mắt, bả vai hơi run rẩy, qua thật lâu mới từ trong cổ họng bộc phát ra một tiếng nghẹn ngào.

"Không cao lên, xin lỗi... xin lỗi..."

Cứ luôn miệng nói lời xin lỗi, lời nói ra cũng không được hoàn chỉnh, cực kỳ giống như một đứa trẻ sợ không được tha thứ sau khi mắc sai lầm.

.

Đám tang được Todoroki lo liệu giúp đỡ. Gia đình Bakugo có chút bối rối trước mối quan hệ của hai người, rồi lại giống như cái gì cũng đều hiểu, chỉ là không muốn nói ra.

Thiếu niên mặc vest cao gần một mét tám, trong bộ đồ đen trang trọng có vẻ tràn đầy sức sống hơn. Lại nói đến bọn họ hình như chưa từng thấy qua bộ dáng ăn mặc trang trọng của nhau, cũng tốt là cậu ấy đi trước, xem bộ dáng cau có trong ảnh chụp trước kia, đoán chừng Bakugo sẽ không thích ăn mặc kiểu trói buộc như vậy.

Kaminari đưa khăn quàng cổ đặt ở bên cạnh, hóa ra là dành cho Bakugo. Lúc trước tên đó nhìn thấy cậu cầm cuộc len màu đỏ còn giễu cợt, lần này nhất định sẽ hối hận.

Todoroki cầm trên tay một bông hồng trắng, chăm chú nhìn người nằm trong quan tài, hai mắt thất thần.

"Hôm nay qua đi tôi sẽ có một khoảng thời gian không thể đi cùng cậu... Tôi đã tiếp nhận tủy ghép, tuy rằng những ước nguyện trước không thể làm được, nhưng ước nguyện cuối cùng này tôi hứa sẽ đáp ứng cậu."

Diện mạo như tuyết lẳng lặng ngủ trong quan tài bạch ngọc, cánh tay tinh tế đặt ở trước ngực. Hai ngày nay tuyết đã ngừng rơi. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi hỏa táng, Todoroki ngắt lấy bông hồng trắng vẫn luôn cầm trên tay cài lên bên tai Bakugo, thanh thuần mà xinh đẹp, tựa như thiên sứ rơi vào trần thế. Da thịt mềm mại trở nên lạnh cứng, con người sau khi chết sau quả nhiên đều giống nhau.

Cho dù tôi có cầm bàn tay cậu đặt ở trong lòng bàn tay tôi sưởi ấm bao nhiêu lâu, thì nó vẫn chậm rãi cứng ngắc.

"Bakugo..."

Hắn gọi tên người ấy, đột nhiên không biết nói thêm gì, không quá bi thương, cũng không có quá nhiều điều muốn nói. Hắn chỉ là muốn gọi tên của người ấy mà thôi.

Chocolate trong túi phía trước được lấy ra trước khi chảy.

"Ngoan ngoãn nhé, về sau muốn ăn nhiều, liền ăn nhiều, không cần luyến tiếc, tôi đều mua cho cậu."

Tôi đã rất ngoan, Bakugo, tôi đã rất ngoan.

"Cậu ta đi trốn rồi." Kaminari đột nhiên mở miệng.

"..."

"Chỉ là đi trốn mà thôi, giống như trước vậy."

Thật sự như vậy sao? Là muốn cùng tôi chơi trò chơi ư?

Không biết có phải nhìn lầm hay không, hôm nay Kaminari so với dĩ vãng có chút khác thường.

Todoroki gật gật đầu, ánh mắt nhìn xuống người trong tấm ảnh trên bia mộ, khẽ mỉm cười.

Bakugo. Người tôi yêu nhất đi lạc rồi, tìm thế nào cũng không thấy, liệu cậu có thể giúp tôi tìm cậu ấy trở về được không?

Tôi vẫn sống, bởi vì "thế giới" muốn tôi phải sống.

Tôi vẫn sống, với một trái tim đã héo rũ từ lâu.

Năm tháng không đẹp nhất, gặp được người đẹp nhất.

Tôi vẫn mơ mãi về những tháng ngày xưa cũ, về những tháng ngày chúng ta sống vì nhau.

Chấp niệm quá sâu, kiếp sau đi tìm cậu trước.


.END.
= 20.02.22 =


"...Anh lang thang tìm em
trong giấc mơ xưa hoài mong.
Anh lang thang tìm em
trông tiếng chim đưa mà ngóng..."



-----------------------------------------




#Nếu có ai đó đọc lại thì sẽ để ý là mình xóa mấy cái dòng lảm nhảm chỗ này đi rồi. Lí do ngớ ngẩn là mình không thể nhớ thêm ai được nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net