1. Có thai thì không ly hôn nữa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện đời thường giữa bác sĩ trưởng khoa và ông chủ tiệm ăn. ABO. Alpha x Alpha.

Đàn ông trên ba mươi sẽ có hương vị gì?

Katsuki nghiện thuốc lá và có xăm trổ, Shouto 90% lạnh 10% ấm áp và 100% yêu em.

_________

Liệu bạn có biết, một ngày, số lượng người ra vào phòng khám mắt ước chừng là bao nhiêu, rơi vào khoảng độ tuổi nào? Một bác sĩ khoa mắt thì thường sẽ đi làm và trở về nhà lúc mấy giờ? Lương tháng có nhiều hay không?

Shouto biết. Bởi vì đó là công việc của hắn.

Tám giờ sáng thì rời khỏi nhà, đến bảy rưỡi tối tan ca. Số lượng người ra vào nhiều không đếm xuể, hầu hết đều là trẻ con ở tuổi dậy thì và người già mắc bệnh cườm mắt. Còn lương tháng... nếu không tính tới khoản trả tiền thuê nhà, tiền xe cộ và ăn nhậu linh tinh thì cũng xem như đã đạt được tới mức độ mà nhiều người mơ ước.

Vậy bạn có biết, tiệm ăn nằm dưới một khu chung cư hạng bốn một ngày sẽ bán ra được bao nhiêu suất? Lượng khách đến thường chọn mì sợi hay cơm phần, sữa tươi hay nước trái cây? Tiền trả mặt bằng, tiền điện nước trong nhà, tiền thuê nhân viên liệu có tốn kém lắm không?

Điều đó Katsuki hoàn toàn nắm rõ.

Ban đầu, cậu vốn hùn hạp với người ta mở quán nhậu, nhưng được vài tháng thì đối tác đã chạy đi mất dép để cậu lại với đống nợ nần chồng chất. Từ đó, Katsuki một tay gầy dựng lại tiệm ăn bình dân này, với cái nhìn nhạy bén và sự siêng năng của mình thì sau hơn nửa năm cực khổ, tất cả đâu cũng lại vào đấy và duy trì đến tận giờ.

Vậy nên nếu bạn đã muốn biết thì cậu ấy cũng không ngại nói cho bạn biết. Một ngày ở Ganken (tên tiệm ăn) thường sẽ cho ra từ năm trăm đến một nghìn suất cơm, nếu tính cả dịch vụ gọi đồ ăn trên mạng và bán tại chỗ. Khách hàng quanh đây đều là dân văn phòng nên thường họ sẽ gọi nước trái cây và cơm phần nhiều hơn. Tiền sinh hoạt một tháng cũng không quá đắt vì Katsuki là người cần kiệm, nhưng dĩ nhiên cậu sẽ không vì thế mà cắt giảm đồng lương nào của nhân viên dưới trướng mình.

"Mấy đứa chúng mày, ai có rãnh thì đi giao phần cơm này sang chỗ tên bác sĩ kia giúp tao."

Ngày nào cũng thế, cứ đúng mười một giờ trưa, ông chủ nhỏ của tiệm ăn Ganken sẽ bận bịu đến mức không có thời gian ngước lên nhìn tờ phiếu gọi món được dán ở trước mặt, báo hại phụ bếp phải nơm nớp nhắc lại trong lo sợ mấy lần.

Nhưng dù có điên đầu vì tiếng xì xào giờ tan tầm đến cỡ đâu, thì Katsuki cũng rất ít khi quên chuẩn bị phần ăn trưa cho người kia, rồi để nhân viên trong tiệm mang đến bệnh viện mắt ở cách tiệm ăn họ mấy con phố.

"Để em mang đi cho..." Một cậu trai với khuôn mặt tươi rói đứng ra nhận nhiệm vụ. Cậu ta đặt đống chén đĩa bẩn xuống đất, cởi tạp dề ngắn trên người, đi đến bên bàn nhấc cái túi giữ nhiệt màu xanh lam lên.

"Hôm nay túi đồ nặng hơn thường ngày, sếp cho bác sĩ Todoroki thêm gì vậy?"

"Thằng cha đó nói hôm nay sẽ về muộn nên tao cho nó thêm cả bữa xế, mà thôi, đi nhanh về nhanh đi, việc vẫn chưa hết đâu." Katsuki vừa nói vừa cho đống thịt băm vào chảo rồi đổ sốt cà chua lên. Mũi cậu toát ra vài giọt mồ hôi, lưng vẫn còn ê ẩm vì phải ngủ ở sofa cả đêm. Thật là, có ai đời lại tự hành hạ bản thân mình như cậu không? Shouto đêm qua bỗng dưng nói về việc ly hôn khiến cậu suy sụp đến mức không thốt nên lời, nhưng thay vì dễ dàng đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân kéo dài mười một năm của họ, Katsuki lại chọn bịa ra một cái lý do hết sức gàn dở chỉ để giữ Shouto ở lại.

Nếu hôm nay anh thôi tôi thì sau này đừng hòng vác mặt tới nhận con nữa.

Đó rõ ràng là một câu chuyện hoang đường.

Shouto thậm chí còn ngây đơ nhìn chằm chằm cậu trước khi hắn bật cười nắc nẻ rồi ôm Katsuki vào lòng, tay luồn vào từng kẽ tóc xoa xoa làm rối tóc cậu: "Ôi cc cưng ơi, chúng ta làm sao mà có con được."

"Bác sĩ nói có th... ch cn đánh du mt cách đu đn. Anh không nh sao?" Katsuki bĩu môi nhìn hắn.

"Anh không nghĩ vy đâu, vài tháng qua anh còn chng có cơ hi chm vào người em na là-" Shouto nói đoạn đưa tay chạm lên cái bụng nhỏ trắng trẻo của cậu "Em xem nè, bng vn phng lì, eo còn rt gn."

"Nhưng mà tôi đã th ri, que lên hai vch tht mà..." Katsuki tủi thân nhìn hắn.

Việc Shouto nghi ngờ thật ra cũng có nguyên nhân cả. Dĩ nhiên sẽ chẳng ai nghĩ đến trường hợp Alpha này lại có thể thụ thai với một Alpha khác, nhất là khi họ đã không gần gũi trong nhiều năm trở lại đây (Ngoại trừ lần Katsuki cảm thấy bí bách đến mức chèo kéo hắn làm tình khi họ đang say bí tỉ, đâu đó cũng được tầm hai ba tháng trước). Dù bác sĩ có động viên họ bằng mấy câu chết tiệt như "Ch cn có nim tin và c gng không ngng, mi vic s được như ý", thì chuyện mang thai này cũng quá là hoang đường, chưa kể đến đêm đó Shouto chỉ ra bên trong đúng một lần duy nhất.

Hắn và cậu quen biết nhau từ thời cấp ba, chính thức yêu đương lúc mười tám tuổi và bước tới hôn nhân năm hai mươi hai. Ban đầu, việc cưới hỏi đã khiến gia đình hai bên đau đầu không thôi, vì họ đều là Alpha và tất nhiên sẽ không ai trong số họ có khả năng sinh sản. Nhưng Shouto đã bất chấp tất cả, dù đánh đổi mọi thứ vẫn phải quyết tâm lấy bằng được Katsuki. Họ đã đấu tranh với cha mẹ hai bên trong một khoảng thời gian dài, trước khi nhận được cái gật đầu đầy ảo não từ nhị vị phụ huynh và cùng nhau nắm tay nhau bước lên lễ đường.

Mười một năm bên nhau, cơ thể Katsuki chưa bao giờ có dấu hiệu phát tình hay toả ra pheromone thu hút Shouto. Họ chỉ âu yếm như những người bình thường, không dựa vào chất dẫn dụ hay chịu sự xúc tác từ nguyên tố bạn đời. Và dĩ nhiên là Katsuki cũng không thể có thai được.

"Khoan đã, em-em nói em có thai tht sao?" Khi nhận ra Katsuki không hề đùa một chút nào, khuôn mặt điển trai chết người của Shouto đã xuất hiện hàng tá biểu cảm. Trước là mừng rỡ như điên, sau còn có chút nghi hoặc đọng lại như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu.

Katsuki lúc đó đã lỡ đâm lao thì chỉ đành theo lao gật đầu cái rụp. Bàn tay đang đặt trên mặt đệm sofa siết chặt lại như muốn ngăn không cho bản thân nói ra sự thật, nhất là khi đã chứng kiến hết vẻ mặt hạnh phúc của Shouto lúc hắn nhìn chăm chăm phần bụng trống rỗng của mình. Katsuki không thể phủ nhận việc cậu chỉ đang cố ăn thua đủ với Shouto, dù trong lòng đã không còn quá nhiều tình cảm dành cho hắn ta. Cậu cũng như hắn, đã sớm chán ngán cuộc hôn nhân đầy lỗ hổng này, nếu Shouto không nói ra điều này ngày hôm nay thì Katsuki cũng sẽ chọn một thời điểm khác để đưa ra đề nghị ly hôn.

Nhưng đó là chỉ trong trường hợp cậu được ở thế chủ động.

Cậu không muốn bị bỏ rơi, nhất là theo cái cách đầy dịu dàng như thế này. Lời chia tay nhẹ tênh cho một cuộc tình kéo dài mười mấy năm khiến Katsuki bỗng cảm thấy tiếc nuối. Cậu giận Shouto vì sao không thèm bàn trước với mình, lại càng không muốn để hắn ta đắc ý rồi đi vênh váo với đám bạn cũ rằng Katsuki cậu mới là người bị bỏ rơi. Chí ít thì Katsuki muốn lời chia tay phải đến từ phía mình, vậy nên cậu mới níu kéo hắn bằng cái lý do vớ vẩn kia, nhưng có ai mà ngờ Shouto lại tin cậu đến sái cổ.

Cậu đã liên lạc với một người bạn để làm giả giấy chứng nhận, nhưng liệu chuyện này sẽ giấu hắn được bao lâu đây?

Shouto là một kẻ tinh tướng, chưa kể hắn còn hành nghề y, nếu cái bụng nhỏ của Katsuki không lớn dần lên sau hai ba tháng thì kiểu gì cũng sẽ bị lộ mất. Nghĩ thế, nên cậu không muốn nằm đối diện với Shouto trên chiếc giường đôi rộng rãi của họ nữa, vì e sợ một lúc nào đó mình sẽ lỡ miệng nói ra sự thật.

Lòng Katsuki tràn đầy cảm giác tội lỗi. Có lẽ cậu phải tìm cách đá hắn rồi cao chạy xa bay càng sớm càng tốt trước khi bí mật này bị bại lộ.



"Bác sĩ Todoroki, sếp em nhờ mang đồ ăn đến cho anh đây!"

Cậu trai reo lớn trước khi mở cửa bước vào phòng nghỉ trưa dành riêng cho bác sĩ trực ca khiến vài người chú ý đến. Shouto đang ngồi xem lại bệnh án của mấy ngày vừa rồi, đứng dậy đỡ lấy túi giữ nhiệt, nói lời cảm ơn với cậu trai khiến cậu ta tròn mắt cảm thán.

"Lần nào em mang đồ tới anh cũng không quan tâm mà sao hôm nay lại... sao vậy bác sĩ, hôm nay trông bác sĩ tươi tỉnh hơn hẳn mọi khi đó!"

Shouto trông có vẻ ngại ngùng khi nghe cậu ta nói những lời đó. Hắn cười lấy lệ, đẩy gọng kính ở lưng chừng sống mũi lên cao một chút, hai tay bê từng hộp giữ nhiệt ra kiểm tra đồ ăn bên trong.

"Hôm nay em ấy vẫn bận rộn như thường à?"

"Dĩ nhiên rồi. Lần trước còn nhận được đánh giá năm sao liên tục trên app khiến lượng khách đặt hàng trước ngày càng tăng. Có khi tụi em phải đóng app sớm cả nửa ngày trời vì quá tải ấy."

"À..." Shouto gật gù "Vậy mà em ấy vẫn không chịu thuê thêm người làm sao?"

"Bác sĩ biết rõ tính sếp mà, đời nào ảnh chịu tin tưởng giao việc cho người khác đâu." Cậu trai gãi đầu.

"Nhưng mà sắp tới phải vậy thôi, tôi sẽ ngồi lại nói chuyện với Katsuki về việc này." Shouto mở nắp một chiếc hộp thuỷ tinh chỉ lớn cỡ lòng bàn tay mình, để mùi thịt viên hầm với rau củ trong hộp bốc lên khắp phòng.

Katsuki luôn cho thêm thịt vào bữa ăn dù biết rõ Shouto không ưa đạm. Ngày ba bữa, bữa nào cũng sẽ có thịt hoặc những món liên quan đến thịt. Shouto đã từng nhiều lần muốn góp ý với cậu về việc này, nhưng rồi hắn lại nghĩ đến cái tính tình ương ngạnh không chịu nghe ai phản bác lại lời mình của người kia, nên cũng đành thôi. Bữa nào cũng chỉ lẳng lặng đẩy phần thịt đó sang cho đồng nghiệp hoặc vứt vào sọt rác.

Giờ nghĩ lại, hình như làm vậy cũng không đúng cho lắm.

"Sắp tới hai người có kế hoạch gì sao? Đi du lịch?" Cậu trai hào hứng nhìn Shouto.

Nói mới nhớ, hình như từ lúc kết hôn đến giờ cả hai vẫn chưa có dịp đi chơi xa cùng nhau. Địa điểm hẹn hò lãng mạn duy nhất còn đọng lại trong trí nhớ của Shouto, cũng chỉ có công viên giải trí gần nhà, mà họ còn chẳng có thời gian để bên nhau cả ngày hôm đó.

"Cũng gần như vậy." Shouto đáp cho có lệ rồi mở điện thoại lên kiểm tra hộp thư đến của mình. Iida đã đồng ý gặp hắn vào chiều ngày mai để giúp Katsuki làm kiểm tra sức khoẻ, và còn cả xem xét tình trạng thai kì nữa. Việc Alpha mang thai có thể coi như là điều vô cùng hiếm hoi, bởi từ trước giờ chẳng có mấy người làm được việc này. Shouto muốn đảm bảo Katsuki của hắn sẽ được an toàn, và đồng thời cũng muốn xác thực lại lời cậu nói.

Bên nhau hơn mười một năm ròng rã, hắn tin tưởng Katsuki sẽ không lừa dối hắn bất kì điều gì, nhưng mang thai không phải là chuyện đùa. Nếu Katsuki thực sự có con với hắn thì đó sẽ là điều tuyệt vời nhất mà Shouto đạt được trong đời này, còn nếu không thì hắn cũng chưa biết cả hai sẽ đối mặt với nhau ra sao nữa. Bởi thế mà cứ nghĩ đến việc kiểm tra là lòng hắn lại bồn chồn không thôi.

Cậu nhân viên ở Ganken đã sớm đi khỏi, Shouto ngồi trước bàn nhìn đăm chiêu vào hộp thịt viên trông ngon lành đến độ đồng nghiệp hắn ai đi ngang qua cũng đều khen một câu, sau đó nhón đũa gắp một miếng bỏ vào miệng. Thịt viên nóng hổi mềm mềm tan nhanh trên đầu lưỡi mà không cần nhai nuốt quá kĩ, mùi của củ quả hầm thơm phức xộc lên hai cánh mũi. Không hiểu sao, Shouto ngày hôm nay lại cảm thấy mùi vị của món thịt viên này thơm ngon quá đỗi.

Ngon đến mức khiến hắn cảm thấy có chút ăn năn vì hành động của mình trước đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku