23. Mâu thuẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Katsuki cũng không nhớ đó là ngày tháng năm nào.

Bản thân phát tình trong trường, phải tự khoá mình ở nhà vệ sinh để ngăn việc cậu mất lý trí mà chạy ra ngoài tấn công omega khác.

Bình thường ở lớp chẳng nói chuyện với ai nên lúc cấp bách thế này, Katsuki cũng chẳng có bạn bè để mà nhờ vả. Chỉ đành ngồi thu lu một góc cắn chặt răng, chờ đợi cơn khát trong cơ thể qua đi.

"Nóng muốn chết." Katsuki lầm bầm, nửa muốn đưa tay xuống dưới tự an ủi, nửa dằn mình lại để tránh làm chuyện xấu hổ như vậy ở trường học.

Chắc do thời tiết bên ngoài nóng bức khiến sự khó chịu kéo dài hơn thường lệ, Katsuki chờ đợi gần nửa giờ vẫn không thể khiến bản thân trở nên thoải mái hơn. Trái ngược lại càng kéo dài, cơn khát tình bên trong cậu lại càng lúc càng dâng lên cao. Bầu không khí đặc quánh hương đỗ quyên như một hồ nước lớn, nhấn chìm chính Katsuki xuống dưới đáy hồ.

Katsuki thấy không ổn lắm bèn bám lên tường, cố đỡ cơ thể đứng dậy đi đến bên cửa. Xem ra lúc này, cậu cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của giáo viên trong trường rồi.

Nhưng còn chưa kịp đi được bao nhiêu bước, cánh cửa đã sớm chốt khoá bên trong đột nhiên bị ai đá bung.

Katsuki thất thần ngước lên và trông thấy Shouto với vẻ gấp gáp, hơi thở hổn hển như vừa tham gia cuộc thi chạy nước rút.

Đồng phục hắn xộc xệch, trán đầy mồ hôi. Ba bước thành một bước đi về phía Katsuki, nhanh chóng xốc cậu lên vai.

"Cậu đang doạ mọi người đó."

"Mùi của tao... được đấy chứ?" Katsuki lúc này vẫn còn tâm trạng đùa cợt Shouto. Hắn không thèm chấp nhất, vội vội vàng vàng cõng cậu đến phòng y tế.

Tại đó, Katsuki được tiêm vào một liều ức chế đặc biệt. Cơn phát tình cũng vì vậy mà rút đi nhanh chóng, cả người cậu mới nãy còn nóng ran như lửa đốt nay đã trở lại bình thường.

Nhưng Shouto trông vẫn còn chưa yên tâm lắm.

"Nhiệt độ đã hạ bớt nhưng vẫn cao hơn so với nhiệt độ của người bình thường. Thầy à, để Bakugou nằm đây đi, cậu ấy về lớp nhỡ có chuyện gì thì sao?"

Shouto đặt tay lên trán cậu, dùng cơ thể mang tính hàn* của hắn để giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn. Katsuki ngậm chặt miệng không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Thoạt đầu bác sĩ không đồng ý nhưng sau một hồi tranh luận thì cũng chào thua, đồng ý kí giấy để cậu vắng mặt buổi này.

*nhit đ thp.

Đến khi bác sĩ ra ngoài, trả lại không gian cho hai người nghỉ ngơi thì Shouto mới thở hắt ra.

"Lần sau đừng tự mình chịu đựng nữa, nếu cần giúp đỡ thì hãy gọi cho tôi."

"Tao không thèm."

Katsuki xoay lưng về phía hắn, giả vờ nhắm mắt để khỏi phải nói chuyện với Shouto. Nhưng tiếc là Shouto lại không để cậu được yên, cứ ngồi bên cạnh càm ràm tiện thể áp tay vào cổ Katsuki để giúp cậu hạ nhiệt.

"Nếu lần sau còn ngoan cố nữa thì tôi sẽ "giúp" cậu giải quyết tại chỗ luôn."

Katsuki hiểu rõ "giúp" trong lời hắn có nghĩa là gì. Dù không trả lời nhưng hai má vẫn thoáng đỏ au.

Nằm một chút thì cậu mệt đến thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì đã qua giờ tự học buổi chiều. Những tưởng Shouto đã sớm trở về lớp, ai ngờ vừa quay mặt lại đã thấy hắn ôm quyển sách gật gù ở cái ghế sắt đối diện giường mình.

Katsuki ngồi dậy xếp bằng hai chân, chống tay nhìn hắn. Shouto ngủ ngồi nên dĩ nhiên sẽ không được thoải mái, khuôn mặt thi thoảng nhăn lại, đầu gật lên gật xuống như có thể mất trọng lực mà ngã về đằng trước bất cứ lúc nào.

Shouto có một khuôn mặt rất đẹp. Đấy là cậu nghe đám omega bảo thế chứ Katsuki nào có quan tâm đến ai khác ngoài bản thân cậu. Nhưng tiếp xúc lâu dần, Katsuki dù không muốn cũng phải nói một câu thật lòng rằng cậu hoàn toàn bị thu hút bởi hàng mi dài và đôi mắt trong veo của Shouto.

Shouto thích áp mặt sát vào mặt cậu. Mỗi lần như vậy, Katsuki đều sẽ được chiêm ngưỡng cái nhan sắc thần thánh ấy ở khoảng cách thật gần, và mùi hương đăng đắng của ngải cứu sẽ lan ra khắp đầu mũi Katsuki.

Katsuki có ấn tượng vô cùng sâu đậm về mùi hương của Shouto. Ngải cứu vốn là loài cây có tác dụng trị bệnh và pheromone của Shouto cũng hệt như vậy. Mười mấy năm qua, cậu đã được xoa dịu bởi nó vô số lần. Kể từ những cơn phát tình đột ngột trong kí túc xá, đến mấy đêm trằn trọc không an giấc. Katsuki gần như đã vô cùng quen thuộc với sự hiện diện của nó.

Đến mức không thể sống thiếu đi mùi hương lẫn chủ nhân của thứ hương thơm đó.

Và cậu cũng đặc biệt nhạy cảm khi phải tiếp xúc với pheromone của một alpha hay omega khác không phải là Shouto.

Ví như lúc này đây, Katsuki mệt đến mức hai mắt không mở lên nổi nhưng vẫn vô thức dùng mùi của mình đẩy lùi kẻ xâm nhập.

Tamashiro cãi nhau mấy câu với cậu xong bỗng thấy hối hận. Vốn định quay trở lại xin lỗi thì tình cờ phát hiện ra cửa nhà cậu không khoá nên mới tự ý đi vào. Hắn đứng ở cửa, gọi cậu mấy tiếng nhưng không thấy Katsuki trả lời, nghĩ có chuyện chẳng lành thế là lại như lần trước đi thẳng vào trong phòng cậu.

Hôm nay Katsuki không nằm trên giường mà rúc người vào trong tủ mê man. Lúc Tamashiro tìm thấy thì người cậu đã sớm nóng như lửa đốt.

Hắn ôm cậu ra ngoài, lấy điện thoại ở túi áo định gọi cho Kariage. Nhưng không biết nghĩ gì lại ném điện thoại đi.

Tamashiro nuốt nước bọt nhìn Katsuki đang oằn người trên giường, quần áo xộc xệch. Quần bị kéo xuống nửa mông, áo thun mỏng bị vén lên đến bụng để lộ ra làn da trắng hồng nay đã sớm ửng đỏ thành từng mảng vì cơn phát tình.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn động lòng khôn xiết. Chưa kể Katsuki còn đang dò dẫm hai tay muốn tự an ủi bản thân cậu. Tamashiro chửi thầm trong miệng hai tiếng rồi ngồi xuống giường, hơi thở gấp gáp hôn lên chóp mũi cậu.

"Anh không thể trách em..."

Katsuki cả người căng thẳng sau nụ hôn đó. Cậu chủ động lùi về sau, dùng pheromone bảo vệ bản thân mình, miệng rên hừ hừ như đanh cảnh cáo Tamashiro không được tiến lại gần.

Tamashiro cười khổ "Cảnh giác đến vậy sao?"

"Em thật sự muốn biết làm cách nào mà bác sĩ có được trọn vẹn tình yêu và sự tín nhiệm từ anh."


.:.


Shouto lòng như lửa đốt lái xe về nhà. Trên đường đi, hắn có thử liên lạc với Kariage nhưng gã chỉ bảo là đã rời khỏi đó, còn cẩn thận dò hỏi Shouto liệu có phải Katsuki đã xảy ra chuyện.

"Tôi không biết." Shouto lạnh nhạt đáp.

"Tôi nói này bác sĩ, có thể là Katsuki đã sai khi lừa gạt anh chuyện lớn như vậy nhưng-" Kariage định lên tiếng giúp Katsuki một chút nhưng lại bị Shouto thẳng thừng đáp trả "Đừng xen vào chuyện riêng của gia đình tôi."

"Được rồi, hiểu rồi nhưng cậu ấy cũng là bạn của tôi. Bác sĩ, tôi xin phép nói một câu không biết nặng nhẹ, nếu anh không cần Katsuki nhà chúng tôi thì hãy nói thẳng với cậu ấy, đừng để cậu ấy tiếp tục ôm hi vọng nữa."

Shouto nghe xong thì bực bội trả lời "Sao tôi có thể không cần cậu ấy? Này, rốt cuộc Katsuki đã nói gì về tôi cho mấy người nghe vậy?"

Kariage thở dài thườn thượt, ra hiệu với khách vào trong tiệm đợi mình. Kể từ khi Katsuki vắng mặt thì mọi chuyện lớn nhỏ của tiệm ăn đều do Kariage làm chủ. Gã ngừng lại một chút rồi mới trả lời Shouto.

"Cậu ấy nói cậu ấy chưa từng hi hn."


.:.


Katsuki thở càng lúc càng gấp gáp, không những thế còn liên tục dùng pheromone trấn áp tinh thần Tamashiro. Hắn lục lọi khắp nhà cũng không tìm ra được thuốc ức chế nên đành làm theo kế sách cuối cùng - đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.

Hắn lấy áo của mình khoác tạm lên người Katsuki rồi bế cậu ra ngoài, nhưng đi đến cửa thì vừa hay chạm mặt Shouto đang gấp gáp chạy tới.

Hắn chuyển động mắt, hết nhìn Katsuki lại chuyển qua Tamashiro. Sau cùng, Shouto chủ động tiến lên trước một bước, đưa tay ra.

"Đưa em ấy cho tôi."

Tamashiro biết hắn nên làm thế, và hắn chắc chắn phải làm thế vì không ai có đủ tư cách chăm sóc Katsuki hơn vị trước mặt. Mọi lần là vậy nhưng vào khoảnh khắc khi ấy chẳng hiểu sao Tamashiro lại chần chừ.

"Katsuki đang phát tình, anh ấy cần phải... được uống thuốc ức chế."

"Tôi hiểu và tôi sẽ làm điều đó." Shouto mất kiên nhẫn trả lời.

"Nhưng tôi không yên tâm giao anh ấy cho anh."

Tamashiro lách người qua Shouto muốn đi xuống dưới nhưng lại bị giữ chặt cổ áo, ép cả người vào tường.

"Tao nói là tr em y li đây!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku