29. Phân vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Katsuki đánh một giấc dài, đến khi tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm của cháo thịt lan vào trong phòng ngủ. Cậu mở miệng định gọi "Shouto" nhưng lại chợt nhớ tới những chuyện xảy ra ngày hôm trước, thế là rầu rĩ bước xuống giường mặc quần áo chỉnh tề rồi mới đi ra ngoài.

Trong bếp lúc này, Tamashiro đeo tạp dề đang đứng nêm nếm gia vị, thấy cậu thập thò ở ngoài cửa nhìn mình thì nhoẻn miệng cười gọi một tiếng "Anh."

Katsuki cũng mỉm cười nhìn hắn. Cậu bước vào trong xem thành quả của nhóc con rồi dùng giọng điệu ôn hoà mà nói "Mày đâu cần dụng tâm đến vậy."

Đã từng có tiền lệ là Shouto, Katsuki giờ đây chỉ e vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận ý tốt của người khác.

Hơn ai hết, Tamashiro hiểu rõ này. Kể cả ngày hôm nay bác sĩ và ông chủ có ly hôn đi nữa thì vị trí của Shouto trong lòng người ấy vẫn sẽ là độc nhất vô nhị. Cho dù Tamashiro có tốt đến cỡ nào thì cũng khó mà so bì được.

Nhưng hắn không quan tâm.

Chỉ cần Katsuki cho hắn một chút hi vọng, thì dù có chờ đến năm sáu mươi tuổi Tamashiro cũng sẵn sàng đánh đổi.

Ngày hôm qua trước khi rời đi, cha hắn cũng hỏi một câu tương tự "Mi vic mày làm liu có đáng hay không?"

Tamashiro nhìn mái tóc vàng có phần hơi rối do vừa ngủ dậy vẫn chưa kịp chải chuốt của ông chủ, lại gọi cậu một tiếng "Anh ơi". Đợi đến khi Katsuki ngước lên, mở to mắt nhìn chằm chằm như thể đang đáp lại hắn, Tamashiro mới hạ mi mắt xuống, trả lời một câu không đầu không đuôi.

"Vì là anh nên dù phải trả giá thế nào thì cũng hoàn toàn xứng đáng."


.:.


Shouto đánh một giấc ở cái ghế bành kê trong phòng làm việc. Mấy tuần rồi hắn cứ ngủ trong tư thế chật vật như vậy, cơ thể cũng dần quen với điều kiện khắc khổ, dạo này không còn bị đau lưng mỏi gối nữa.

Nhưng sự trống trải thì không có cách nào làm quen được.

Shouto nhớ nửa bên giường với mùi đỗ quyên nhè nhẹ và gương mặt say ngủ của Katsuki mỗi khi lăn vào lòng hắn. Bao nhiêu lâu rồi vẫn cứ giữ thói quen như thế, và chưa lúc nào trong mười mấy năm dài đằng đẵng Shouto xa cậu lâu đến vậy. Một tháng vài ngày mà cứ tưởng chừng như đã mất thập kỉ trôi qua.

Shouto không muốn thừa nhận mình nhớ Katsuki, nhưng giống như cái cách mà trái tim hắn giằng co với lí trí vào giữa mùa hè năm ấy. Lí trí Shouto nói không và rằng thực ra hắn cũng không cần Katsuki đến vậy, nhưng rồi trái tim hắn vẫn gục ngã trước những cử chỉ đáng yêu, khuôn mặt gần trong gang tấc của cậu.

Khi đó, nụ cười của Katsuki đáng giá hơn trăm ngàn những thứ khác.

Còn giờ thì sao đây? Shouto không hề phủ nhận rằng lí do hắn đưa ra đề nghị ly hôn, một phần là vì cảm thấy tủi thân khi Katsuki không quan tâm đến cảm xúc của hắn, nhưng vẫn còn một phần nhỏ nhoi khác, dù không muốn thừa nhận nhưng hắn đã quá chán ngán việc nhìn mặt một người trong suốt mười mấy năm ròng.

Hắn nghĩ mình đã không còn yêu Katsuki.

Không muốn ngủ chung giường với cậu, không muốn ăn đồ cậu nấu, không muốn trở về căn nhà chán ngắt đó nữa.

Shouto không phủ nhận mình đã từng nghĩ như thế.

Nhưng giờ khi cuộc hôn nhân đã sắp đi đến bờ vực sụp đổ, hắn lại có chút không muốn.

Là đang ghen tị với đám người vây quanh cậu hay Shouto vẫn còn tình cảm với Katsuki, hắn cũng không rõ nữa.

Shouto đập mấy cái vào đầu để giúp bản thân thanh tỉnh, sau đó đứng dậy dọn dẹp thay quần áo, bắt đầu một ngày làm việc mới. Hắn cần phải sớm gạt bỏ những suy nghĩ này ra sau đầu. Shouto tự nhủ.

Đúng lúc này, điện thoại hắn lại đổ chuông.

Là từ mẹ của Elisa.


.:.


Dùng bữa trưa xong, Katsuki đề nghị sẽ vào bếp rửa bát đũa, Tamashiro dọn dẹp ngoài phòng khách thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Katsuki dở tay nên nhờ hắn xem người đến là ai, Tamashiro cũng không nghĩ nhiều đã vội mở cửa, tình cờ thế nào lại chạm mặt Mitsuki.

"Cậu là-" Bà hơi sửng sốt nhưng rồi lại bình tĩnh hỏi "Đây là căn hộ của Shouto và Katsuki đúng chứ?"

"Phải thưa bác, còn bác là?"

"Tôi là mẹ của Katsuki, thằng bé đâu rồi?"

Tamashiro mở rộng cửa để Mitsuki đi vào, đồng thời chỉ tay về hướng bếp "Anh ấy ở trong đó."

Mitsuki bước vào, cẩn thận quan sát cử chỉ và nét mặt của Tamashiro. Lúc thấy trên cánh tay cậu có một hình xăm khá to, bà mím môi không nói gì thêm mà đi vào tìm con trai.

Katsuki thấy mẹ mình đến thì luống cuống tay chân, suýt nữa đánh rơi đống chén trên bồn rửa, may mà có Tamashiro đỡ kịp.

Hắn lấy hết đồ từ tay Katsuki đặt lên bàn, tháo tạp dề giúp cậu rồi nhỏ nhẹ nói "Để em làm phần còn lại."

Mitsuki thấy gò má con trai mình đỏ ửng thì hiểu ra ngay quan hệ giữa hai người không được bình thường. Bà kéo tay Katsuki vào phòng ngủ, lạnh lùng chất vấn.

"Cậu ta là ai?"

"Nhân viên của tiệm." Katsuki trả lời, không nhìn vào mắt bà, Mitsuki nghe thấy thì xuỳ một tiếng "Thôi đi, mẹ còn không rõ ánh mắt cậu ta nhìn mày mang hàm ý gì sao? Đã từng có một Shouto cũng mang ánh mắt giống hệt như vậy vào lần đầu nó đến chơi nhà mình."

"Nói, con rể của mẹ đâu?"

Katsuki mím môi. Một lúc sau lại thở dài kéo bà ngồi xuống giường, lấy từ túi áo ra tờ đơn li hôn mà nói.

"Chúng tôi đã đi đến bước gần như là không thể cứu vãn rồi."


.:.


Ngày hôm đó Mitsuki ôm cậu một cái thật chặt trước khi rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại, Tamashiro không kiềm lòng được cũng điên cuồng ôm lấy cậu từ phía sau. Katsuki vẫn còn chưa chấp nhận được nên ra sức giãy dụa, nhưng cậu giãy càng mạnh thì nhóc con kia lại càng xiết chặt hơn.

Sau một hồi vật lộn, Katsuki cuối cùng cũng để hắn ôm mình. Tamashiro cao một mét chín hai, dùng cả thân hình to lớn bao bọc lấy Katsuki "Từ giờ anh ra ngoài không cần phải mang theo ô nữa, em sẽ bao bọc anh bằng tấm lưng vững chãi này, không để ai bắt nạt anh nữa đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#todobaku