11. Letters to my beloved

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 14: Sang chấn/mất trí nhớ về cái chết của đối phương

粘着系男子の15年ネチネチ parody

*********

Năm đầu tiên khi cậu ấy rời đi, Todoroki đến gặp bác sĩ tâm lý.

Thực ra là do chị và mẹ nài nỉ, thêm cả hăm dọa và khóc lóc, anh mới miễn cưỡng tới đây. Bác sĩ xem qua hồ sơ của anh, hỏi một số câu về tình hình sức khỏe tâm thần, sau đó ghi chép lại thứ gì đó. Todoroki cũng không quan tâm mấy, trả lời một hai câu cho lấy lệ, hoặc chỉ buông mấy chữ "có" hoặc "không" cho nhanh gọn.

"Cậu Todoroki này, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc viết lách để giải tỏa tâm trạng chưa?"

"Viết để giải tỏa tâm trạng?" Todoroki chớp mắt, lặp lại câu hỏi của bác sĩ.

"À, có vẻ cậu không phải là người hay nói lắm. Vậy tại sao không thể hiện tâm trạng bằng con chữ?"

Todoroki nhún vai. Vị bác sĩ mỉm cười đầy nhẫn nại.

Buổi trị liệu kết thúc, Todoroki ra về cùng một cuốn sổ nhật ký- quà tặng của phòng khám để khích lệ bệnh nhân trong tiến trình điều trị. Anh thở dài. Mất gần 5 vạn yên cho một buổi khám, và tốn cả một buổi chiều quý giá của anh. Thôi sao cũng được, miễn là mẹ và chị anh thấy an lòng.

Tối hôm đó, trước khi lên giường đi ngủ, ánh mắt Todoroki chạm phải cuốn sổ nhật kí trên bàn. Anh hầu như đã quên mất sự hiện diện của thứ này. Todoroki nhấc cuốn sổ lên, săm soi chiếc bìa da chạm nổi tên mình. Mùi giấy mới và da thuộc thơm phức, ở cuối sổ còn gài sẵn một cây bút máy. Quà tặng thôi mà trông cũng đắt tiền thật, Todoroki nhủ thầm.

Bác sĩ bảo anh nên viết lách để giải toả tâm trạng. Todoroki vốn chẳng quan tâm đến lời ông ta nói, thế nhưng ban nãy, mẹ anh đã gọi điện hỏi thăm về buổi trị liệu lần này. Giọng của bà chất chứa đầy hi vọng, và anh ghét việc mình sẽ làm bà buồn đến mức nào nếu buổi trị liệu của anh với bác sĩ chẳng có kết quả gì. Nên là có lẽ anh sẽ viết thứ gì đó, ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ một hôm để còn báo cáo lại với mẹ "Đó, mẹ xem. Con hoàn toàn không có ý định nổi loạn hay đào ngũ gì đâu nhé". Để mẹ yên lòng thêm một chút, như thế anh có thể chấm dứt những buổi khám chữa bệnh đầy vô nghĩa này sớm hơn.

Thế nên viết gì bây giờ nhỉ. Bác sĩ gợi ý Todoroki có thể viết nhật ký, hoặc viết thư gửi ai đó để giãi bày tâm trạng. Vậy có lẽ anh sẽ viết thư. Viết cho cậu, vì vẫn luôn là cậu ấy, và có lẽ chỉ vài dòng thôi để bớt nhớ.

Thế nhưng khi ngòi bút chạm giấy, Todoroki có cảm giác như một chiếc công tắc đã được bật. Tất cả những gì nén trong lòng bấy lâu nay như được dịp vỡ òa, cứ thế tuôn ra trên những trang giấy. Đến khi cánh tay bắt đầu nhức mỏi, Todoroki mới tạm dừng lại. Đồng hồ lúc này đã quá nửa đêm, hơn mười trang đầu của cuốn sổ đã được lấp đầy bởi những con chữ. Từ ngày đi học đến giờ đây là lần đầu tiên Todoroki viết nhiều đến vậy.

Khi đặt bút kết thư, Todoroki không hề nghĩ rằng đây là điểm khởi đầu cho một thói quen sau này sẽ hằn sâu trong tiềm thức.

Đêm đó là đêm đầu tiên anh ngon giấc sau một năm trời.

*~*~*~

Từ một lần "chỉ làm cho có lệ", những lá thư cứ nối dài mãi, để rồi ngoảnh đi ngoảnh lại, Todoroki đã viết thư cho cậu ấy được hơn một năm rồi.

Giờ sang năm thứ hai, anh không còn coi đó như một liệu pháp trị bệnh nữa, viết lách bây giờ với anh giống như việc ăn cơm hằng ngày vậy. Nếu không viết sẽ thấy thiếu thiếu, mỗi ngày phải viết ít nhất một, hai trang mới an tâm. Sau khi viết xong Todoroki sẽ bỏ vào phong bì thật đẹp, còn dán cả tem thư nữa. Đối với cậu ấy thì lúc nào cũng phải làm nghiêm chỉnh, nếu không sẽ bị chê là đồ nửa vời cho mà xem.

Mỗi khi viết thư cho cậu, Todoroki chẳng còn chú ý gì đến xung quanh nữa. Anh như đắm chìm trong một thế giới riêng với những con chữ và cảm xúc dào dạt. Có một lần nọ, vì mải viết quá mà anh chẳng biết căn hộ của mình bị cháy, cũng không nghe thấy tiếng còi cứu hỏa hú inh ỏi. Phải đến khi ngọn lửa liếm vào trang giấy đang viết, Todoroki mới chợt bừng tỉnh. Thoát được ra khỏi đám cháy thì một nửa bên phải quần áo đã cháy thành tro, còn nửa bên trái do mặc đồ chịu nhiệt nên vẫn còn đó. Cũng may là anh được mấy cậu lính cứu hỏa ném cho cái khăn để quấn quanh người, nếu không chắc ngày mai hình ảnh siêu anh hùng Shouto bán khỏa thân sẽ ê chề trên mọi mặt báo mất.

Sửa sang căn nhà xong xuôi, anh lại lao vào viết không ngừng nghỉ. Ngay cả khi đi làm nhiệm vụ, anh cũng mang theo cây bút và một cuốn sổ nhỏ để ghi lại những dòng cảm xúc vụn vặt dành cho cậu. Dạo gần đây Todoroki còn tập tành viết thơ nữa, mỗi lá thư lại đính kèm một bài thơ nho nhỏ. Viết thơ khó hơn nhưng ý tứ lại xúc tích và cô đọng hơn, có thể gói gọn cả tâm tình chỉ với vài dòng ngắn ngủi.

Mọi người thường thấy Todoroki hí hoáy với cuốn sổ nhỏ, nhưng hầu như chẳng ai thắc mắc gì. Họ đều nghĩ, chắc do anh chơi với Deku lâu quá nên nhiễm cái tính thích ghi chép của cậu ta mất rồi. Chỉ có chị Fuyumi hỏi thăm, và anh cũng thú thật rằng mình đang tập tành viết lách dù vẫn còn dở lắm. Mấy hôm trước trong một nhiệm vụ, anh còn làm cháy mất cuốn sổ viết của mình, thành thử mấy bài có vẻ tạm ổn nhất cũng bay biến sạch rồi, giờ chỉ còn những dòng thơ ngô nghê lạc nhịp mà thôi.

Chị Fuyumi mỉm cười. Vậy sao Shou-chan không lập blog ấy. Ở trên blog, em có thể đăng những gì mình viết lên đó, đăng bao nhiêu cũng được chẳng sợ bị mất hay cháy rụi nữa đâu.

Anh nghĩ ngợi một lát, rồi hỏi lại, làm thế nào để lập một blog hả chị.

Vậy là trong một buổi chiều, Todoroki đã tạo được một trang blog đơn giản cho riêng mình. Lại tốn thêm một buổi chiều nữa để anh làm quen với những tính năng của blog, và bắt đầu ngồi lọc cọc gõ lại những bài thơ để lưu trữ lên đây. Từ đó Todoroki Shouto lại có thêm một thói quen mới, đó là dành một buổi chiều trong ngày nghỉ để đánh máy lại những bài thơ tình mà anh đã viết dành tặng cậu, sau đó đăng lên chiếc blog nhỏ.

Điều anh không ngờ tới, đó là thơ của mình lại chạm đến trái tim của những người xa lạ.

Ban đầu chỉ có một vài người ghé qua blog, nhưng rồi ngày qua ngày, con số ấy lại một nhiều thêm. Thỉnh thoảng Todoroki còn bắt gặp những bài chia sẻ về trang blog của mình trên mạng xã hội nữa. Họ gọi anh là nhà thơ tình mới nổi, người với những dòng thơ khiến lòng người xao xuyến và xúc động. Số người theo dõi ngày một nhiều, cho đến một ngày, blog của Todoroki trở thành blog có lượng người đăng ký nhiều nhất trên nền tảng.

Năm thứ ba kể từ khi cậu rời đi và Shouto bắt đầu cầm bút lên viết lách, anh trở thành một blogger nổi tiếng với hàng nghìn người đăng ký.  

Shouto ước gì cậu cũng có thể đọc thơ anh viết tặng cậu. Bởi chúng dành cho cậu, và mãi mãi chỉ dành cho một mình cậu mà thôi.

*~*~*~

Todoroki chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một nhà thơ. Ngày trước anh học văn cũng chỉ ở mức khá, lại càng không nghĩ mấy bài viết của mình lại nổi được đến vậy. Sự nghiệp làm thi sĩ của anh như một đường thẳng, cứ lên như diều gặp gió, nhanh đến mức Todoroki cũng ngỡ ngàng.

Ban đầu chỉ là đăng blog chơi, nhưng rồi có tòa soạn báo liên hệ với anh mong được hợp tác viết bài cho chuyên mục thơ văn. Vậy là Todoroki có bài đăng báo đầu tiên.

Làm cộng tác viên được một năm, số lượng bài đăng báo của Todoroki đã đủ để in một tập thơ con con. Lúc này có một nhà xuất bản gọi đến, đề nghị ký hợp đồng phát hành sách thơ. Anh cũng gật đầu, gom góp thêm mấy bài thơ tình mới viết cho đủ thành một cuốn sách. Tập thơ bán chạy, đưa Todoroki thành tác giả nổi tiếng trong một đêm, thậm chí còn được giới thiệu trên chương trình thời sự buổi tối nữa.

Trở thành tác gia nổi tiếng khiến Todoroki có rất nhiều fan nữ, những người say mê dòng thơ tình anh viết. Có người lập cả fanclub cho anh, có người thì còn tỏ tình ngay tại buổi kí sách, làm cho Todoroki lúng túng chẳng biết phải làm sao. Những chuyện đó anh đều đem viết vào thư gửi cậu hết, vừa viết vừa tủm tỉm cười không biết cậu có ghen không nhỉ. Chắc cậu ấy sẽ cười thật nhiều, giống như vừa được nghe một câu chuyện vui vẻ nào đó, vì cậu biết tình cảm của anh 100% đều dành cho cậu mà.

Nhưng mà có một chuyện chắc chắn sẽ làm cậu ấy không vui, đó là Todoroki bỏ việc ở văn phòng siêu anh hùng Endeavour rồi.

Năm năm kể từ ngày cậu ấy rời đi, Todoroki vẫn cố gắng bám trụ ở giới anh hùng. Họ ganh đua nhau trên các bảng xếp hạng, cậu đã coi anh như đối thủ xứng tầm và anh cũng công nhận tài năng của cậu. Niềm vui của anh từng là nhìn thấy nụ cười của ai đó cùng câu "Ngày hôm nay tao sẽ đánh bại mày!" đầy dõng dạc và thách thức.

Giờ cậu đi rồi, trong lòng anh thật trống trải. Todoroki tìm thấy niềm vui mới trong văn thơ, một nơi trú ẩn an toàn, một nơi để anh giãi bày những cảm xúc chẳng thể nói ra và anh muốn dành toàn tâm toàn ý cho công việc mới này.

Được rồi, vậy ngày hôm nay, anh nên ví von cậu ấy như bông hoa Mặt trời, hay như nắng hạ chói chang mà rực rỡ nhỉ.

*~*~*~

Năm thứ chín kể từ ngày cậu ấy rời đi, Todoroki gặp tai nạn.

Anh tỉnh dậy trong bệnh viện, chẳng có chút kí ức nào về bản thân, đến tên của mình còn không nhớ nổi. Bác sĩ nói anh trúng quirk xóa trí nhớ của một tên villain, chưa biết bao giờ mới có thể hồi phục. Họ khuyên anh nghỉ ngơi, không nên gắng sức quá, rồi trí nhớ sẽ dần dần trở lại thôi.

Todoroki gật đầu. Sau đó hỏi xin giấy với bút để viết thư.

Não bộ có thể quên mất, nhưng trái tim anh vẫn nhớ một điều. Rằng anh yêu một người rất nhiều, và ngày hôm nay anh cũng sẽ viết thư cho cậu ấy.

*~*~*~

Năm thứ mười kể từ khi cậu rời đi, Todoroki vẫn chưa lấy lại được trí nhớ của mình. Dẫu vậy, anh vẫn viết thư cho cậu hằng ngày, mặc dù tên tuổi hay hình dáng của cậu anh chẳng hề nhớ rõ nữa. Những lá thư dài như gói ghém hết cả nỗi niềm vào đó, cùng vài câu thơ tình viết vội. Thế nhưng, chúng chẳng có hồi âm bao giờ.

Năm thứ mười một, kí ức vẫn chưa quay trở lại. Những lá thư viết cho cậu từ ngày mất trí nhớ vẫn chất đầy trong phòng của Todoroki, bởi anh không biết địa chỉ để gửi cho cậu. 

Năm thứ mười hai, năm thứ mười ba, rồi đến năm thứ mười bốn, Todoroki vẫn chưa thể nhớ ra điều gì. Anh sốt ruột, bực bội với chính bản thân mình. Tại sao một người quan trọng đến thế mà anh có thể quên được chứ.

Nhỡ đâu, anh sẽ mãi mãi chẳng thể nhớ lại được cậu ấy thì sao?

Năm thứ mười lăm, những kí ức quên lãng bấy lâu nay giờ đây lại ùa về trong tâm trí Todoroki. Nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, ướt nhòe trang thư viết dở.

Tóc vàng, mắt đỏ. Khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng mang những nét hờn dỗi cáu kỉnh, nhưng anh biết cậu chẳng giận mình lâu bao giờ. Bóng lưng vững chãi luôn xông xáo tiến lên trước trong mọi nhiệm vụ. Những vết sẹo chằng chịt trên thân thể, cậu coi chúng như những tấm huân chương của nghề anh hùng. Chói lòa, rực rỡ và mạnh mẽ, hệt như chính kosei của cậu.

Họ sống cùng nhau trong một căn hộ nhỏ. Cậu ấy dữ lắm, gặp ai cũng nạt nộ thôi và chẳng bao giờ chịu gọi anh bằng tên. Lúc nào cũng là thằng Hai màu, thằng Nửa mùa, thằng ngốc. Nhưng anh biết cậu cũng thương anh thật nhiều, dẫu cho cậu chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình.

Cậu ấy chỉ nói yêu anh đúng một lần duy nhất trong đời. Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, trước khi cậu ra đi. Cậu thậm chí còn chẳng để cho anh chút thời gian nào đáp lại lời tỏ tình ấy.

Cậu ấy là Bakugou Katsuki. Những lá thư Shouto viết cho cậu vẫn để trong phòng riêng của Bakugou. Thế nhưng chúng chưa bao giờ được đọc, và sẽ mãi mãi không bao giờ được đọc.

Bởi vì Bakugou Katsuki đã ra đi mãi mãi mười lăm năm trước, hi sinh trong một nhiệm vụ chung giữa hai người.

Cậu ấy đã chấp nhận hi sinh để Todoroki Shouto có thể là người sống sót.

.

.

.

.

Todoroki đem những lá thư tình viết từ năm thứ chín đến năm thứ mười lăm cất vào căn phòng cũ của cậu.

Chồng thư của năm thứ mười sáu, ngày hôm nay lại dày thêm một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net