21. Tâm sự của mèo hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bakugou và Shouto.

Todoroki và-

Xin chào, tôi là Shouto, là chú mèo hoang sống trong căn hộ nhỏ nhà Bakugou đã được gần hai tháng nay. Thuộc giống đuôi cộc lông xù và có đốm vằn như da báo trên bộ lông màu trắng xám. Về chuyện vì sao một chú mèo hoang như tôi lại được tá túc tại nhà Bakugou thì tôi xin tóm tắt lại dưới đây.

Đêm hôm ấy trời mưa rất to. Tôi nghe loáng thoáng từ vô tuyến của nhà dân gần đó rằng đây là ảnh hưởng đến từ cơn bão đang chuẩn bị đổ bộ vào bờ biển phía Bắc. Bakugou khi đó đang trên đường trở về từ chỗ làm thêm. Trời xui đất khiến thế nào mà vô tình bắt gặp được tôi đang ngồi co ro vì lạnh, trước một cửa hiệu quần áo đã sớm đóng cửa. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cậu ấy quyết định mang tôi về nhà, cho tôi ăn no và để tôi nằm ngủ trên giường cậu ấy suốt đêm hôm đó.

Đến sáng bão tan, Bakugou đặt trước mặt tôi một đĩa trứng chiên và thịt nguội. Giọng nói vẫn còn ngái ngủ, cậu ấy thỏ thẻ:

"Ở lại đây cũng được, không thì ăn xong cứ theo đường cửa sổ mà rời đi."

Hay thật. Cứ như cậu ấy tin rằng tôi sẽ hiểu được tiếng người vậy.

Không thấy tôi trả lời mà chỉ vùi đầu vào phần ăn thơm ngon. Bakugou đột ngột hạ người, hai tay ôm gối ngồi chồm hỗm xuống trước mặt tôi. Cậu ấy mặc một bộ đồ ngủ sáng màu, tay vò vò mái tóc rối trông lôi thôi hết sức. Chẳng hiểu sao chỉ với ngần ấy hành động mà tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng nơi cậu.

Có lẽ Bakugou mong rằng tôi sẽ ở lại.

Thế là chẳng màng đến bữa sáng bốc mùi thơm phức bên cạnh, tôi đến bên dụi đầu vào mu bàn tay cậu ấy.

Bakugou lúc này mới mỉm cười nhẹ nhõm, dang tay bế tôi, ôm chặt vào lòng:

"Thế là hứa rồi nhé, Shouto."

Shouto? Thoạt đầu tôi còn chẳng biết cái tên mà cậu ấy dùng để gọi tôi mang ý nghĩa gì, chỉ nghĩ là thuận miệng nói ra cho đến khi người đàn ông đó xuất hiện.

Shouto hay nói đúng hơn là Todoroki Shouto, là bạn trai của Bakugou nhà tôi.

Bakugou dùng tên của gã đàn ông đó đặt cho con mèo nhà mình, nghe có ngớ ngẩn không chứ?

Nhưng rồi sau này tôi rốt cuộc cũng hiểu cho nỗi lòng của cậu ấy.

Todoroki là một người đàn ông thành đạt. Gã ta lớn hơn Bakugou nhà tôi vài tuổi, cao ráo, ăn mặc lịch sự và có khuôn mặt khiến bao nhiêu người mê mẩn. Tôi nói không ngoa đâu, vì ánh mắt của mấy bà dì hàng xóm đều đổ dồn vào Todoroki mỗi lần gã qua đêm ở đây. Họ xầm xì to nhỏ sau lưng Bakugou, dự đoán linh tinh về mối quan hệ của hai người. Tôi nghe hiểu hết nhưng chẳng tài nào thuật lại được cho Bakugou tội nghiệp.

"Chà, hôm nay em lại lôi về thứ gì thế này?"

Đó là câu đầu tiên Todoroki dành tặng tôi lúc chúng tôi lần đầu chạm mặt. Tôi không ưa gã nên nhân lúc Bakugou quay mặt đi, tôi đã cắn một cái thật đau lên tay gã đàn ông điển trai đó khiến gã la lên oai oái.

"Đau!"

"Sao vậy?" Bakugou xoay người lại và Todoroki chỉ tay vào tôi mách lẻo "Con mèo hư hỏng nhà em cắn tôi đó."

Nghe đến đấy, Bakugou chỉ bật cười.

"Vào trong đi, đừng gây sự với nó."

Sau đó họ bỏ mặc tôi, đi vào bên trong phòng ngủ của Bakugou rất lâu.

Bên ngoài, trời lại bắt đầu mưa. Tôi rúc lên sofa, cuộn tròn trong chiếc áo khoác len ấm áp của Bakugou mà đánh một giấc đến tận chiều. Lúc tỉnh dậy đã thấy Todoroki bán khoả thân ngồi ở cạnh mình. Gã ta đang xem thời sự, Bakugou thì làm bữa tối dưới bếp.

Tôi đưa mũi ngửi, là mùi nước chấm của món soba nhạt nhẽo.

Todoroki thấy tôi không quan tâm đến gã mà chỉ chăm chú nhìn về phía cửa bếp thì phì cười cất giọng "Em ấy là của tao đấy nhé."

Đồ đáng ghét.

Tôi âm thầm dè bĩu, đợi đến lúc nhận được tín hiệu thì chạy ào vào bếp, nhảy vào trong lòng Bakugou.

"Đừng lo, mày không cần phải ăn soba cùng với tụi tao đâu."

Bakugou nói, đặt tôi xuống vị trí quen thuộc.

Lâu dần tôi mới nhận ra, mỗi khi ở cạnh người đàn ông đó Bakugou chẳng bao giờ chịu gọi tên tôi.

"Katsuki, ăn tối thôi."

Todoroki vào sau, ôm lấy Bakugou và cả hai còn hôn hít một chút trước khi ngồi vào bàn ăn nữa.

Trước mặt tôi là một đĩa cá khô, tôi vùi đầu ăn sau đó bỏ ra ngoài tìm nước. Trước khi đi vẫn nghe tiếng Bakugou có chút mong đợi.

"Ổn hơn chưa, tôi đã cất công chuẩn bị cho anh đó."

Thức ăn ngày hôm đó, mặn chát.

Bakugou là sinh viên năm cuối, theo học khoa nghiên cứu đại dương.

Todoroki là con trai rượu của một tập đoàn đá quý. Căn hộ này là quà tặng của Todoroki khi Bakugou đỗ tốt nghiệp cấp ba. Nói là quà tặng nhưng trên thực tế thì nó giống như nhà của gã ta hơn, còn Bakugou chỉ ở lại với vai trò là người trông coi.

Chỗ làm thêm của Bakugou cách nơi này mấy con phố. Gia đình cậu ấy không thuộc hàng khá giả gì cho cam nên để có thêm chi phí sinh hoạt trang trải cho cuộc sống, cậu đã phải nhận đến hai ba công việc làm thêm sau giờ học.

Todoroki chưa hề đá động gì đến chuyện tiền nong. Tôi đoán có lẽ gã ta và Bakugou đã có thoả thuận riêng. Nhưng cứ mỗi lần ghé đến, gã đều mang theo rất nhiều thứ để bồi bổ cho cậu ấy.

Đến cả tôi cũng có phần.

"Mày biết không, đại dương bao phủ gần 70% diện tích trái đất, có độ sâu 3700 mét và ánh sáng chỉ chiếu xuyên qua được mặt biển 91 mét thôi, tức là 3609 mét còn lại luôn chìm trong bóng tối vô tận. Đáng sợ thật, Shouto nhỉ?"

Bakugou hay tán phét với tôi về những gì liên quan đến đại dương và bầu khí quyển. Cậu ấy nói một cách mê say dù biết tôi không có khả năng đáp lại, âu cũng là vì Bakugou rất ít bạn bè và không ai thích nghe về những câu chuyện tẻ nhạt đó. Kể cả là Todoroki.

"Này Shouto, nghe những chuyện này có khiến mày cảm thấy chán không?" Bakugou hỏi tôi, đôi mắt cậu khi ấy quá đỗi dịu dàng.

Nhưng tôi biết ánh mắt dịu dàng đó vốn chẳng dành cho mình.

Cậu ấy chỉ đang thông qua tôi, gửi gắm tâm tình đến một ai đó.

Bakugou luôn lủi thủi một mình. Todoroki và tôi có lẽ là tất cả những gì mà cậu ấy có. Nhưng Todoroki lại chẳng có đủ thời gian và sự kiên nhẫn để ngồi lắng nghe những câu chuyện tẻ nhạt này. Vậy nên mỗi khi Bakugou bắt đầu, tôi đều mở to mắt nhìn chằm chằm cậu ấy để cậu ấy hiểu rằng vẫn còn tôi đây sẵn sàng lắng nghe mọi điều cậu ấy nói.

Nhu cầu cho chuyện đó của Todoroki rất cao, bằng chứng là mỗi khi gã đến Bakugou đều phải xin nghỉ phép vào ngày tiếp theo. Todoroki luôn khiêu khích tôi bằng cách hôn Bakugou và "làm" nhiều hơn ở phòng khách, thích thú nhìn tôi nằm trong một góc quan sát hai người họ. Tôi biết gã yêu Bakugou đến nhường nào và cậu ấy cũng dành cho gã một vị trí vô cùng đặc biệt trong tim. Họ luôn dành cho đối phương những điều tuyệt vời nhất mà mình có, nhưng chẳng hiểu ở Todoroki có điểm khó ưa nào mà mỗi lần nhìn vào gã tôi đều thấy bất an.

Có hôm Todoroki đến vào lúc giữa đêm trong tình trạng say quắc, đè Bakugou ra sàn và làm cậu ấy đau trong suốt nửa giờ đồng hồ. Sau đó rời đi một cách vội vã mà chẳng hề giúp đỡ Bakugou tắm rửa hay đứng dậy. Tôi không ngủ được, đi đến bên cạnh liếm láp hai hàng nước mắt của chủ nhân nhỏ. Bakugou chật vật ngồi dậy, nép người vào khoảng giữa tủ giày và sàn nhà.

Đến sau này tôi mới hay, hoá ra đêm hôm đó Todoroki đã quan hệ với một người khác trước khi đến tìm Bakugou đáng thương nhà tôi.

Có lẽ gã chỉ muốn dùng cậu ấy để giúp bản thân tỉnh táo hơn thôi.

"Shouto, hôm nay chúng ta sẽ làm đậu hũ mapo nhé, hôm trước chẳng phải mày ăn rất ngon sao? Chị của Todoroki đã cho tao công thức, tao nhất định sẽ làm ngon hơn bà ấy."

Dĩ nhiên rồi. Bakugou của tôi luôn tuyệt vời như vậy mà.

Tôi cuộn đuôi mình vào cánh tay trái của cậu, ngồi nhìn Bakugou loay hoay trong bếp gần hai giờ đồng hồ. Kết quả là món đậu hũ mapo bị tên khốn Todoroki xơi hết, tôi chẳng có chút cơ hội nào để mà chiến đấu với gã.

"Katsuki, hôm nào tôi đưa em ra ngoài đi dạo nhé?"

Gã ta đề nghị, và tôi nhìn thấy, bừng lên trong mắt cậu nhóc một niềm mong mỏi hiếm hoi.

"Ừ, dĩ nhiên."

Bakugou đáp, không quá hào hứng nhưng hãy nhìn hai chiếc tai đỏ bừng ấy đi. Tôi tin là cậu ấy đang hạnh phúc lắm.

Ấy thế mà, Todoroki lại lỡ hẹn.

"Katsuki, chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội. Em đừng buồn nhé."

Tôi thật sự đã nghĩ, tên khốn đó bị thiếu máu lên não à.

"Ừ, tôi cũng có mong chờ gì đâu mà."

Cậu ấy buông điện thoại rồi cởi chiếc áo khoác vứt xuống sàn.

Bakugou của tôi ngày hôm đó quên mất rằng trong nhà cậu ấy vẫn còn một sinh mệnh khác đang tồn tại.

Kể từ ngày hôm ấy đến tận hai ba tháng sau chúng tôi mới có cơ hội được gặp lại Todoroki. Lúc đó trời đã sớm vào đông, trông gã khá mệt mỏi, cởi chiếc khăn choàng cổ, vứt bừa cặp sách trên sàn nhà, lao vào ôm chằm lấy Bakugou mà hôn lấy hôn để.

"Ngừng lại đi Todoroki!"

"Tôi rất nhớ em, chúng ta đã xa nhau bao lâu rồi em biết không?"

"Mặc xác anh, tôi không thích cái cách anh tự ý quyết định mọi chuyện đâu-ưm--!"

"Thôi nào, tôi biết là em cũng nhớ tôi mà đúng không?" Todoroki hôn Bakugou. Không cần chuẩn bị kĩ càng đã vào sâu bên trong cậu ấy. Kể từ lúc gặp nhau đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy Bakugou khóc lớn đến như vậy.

Trừ ngày hôm đó ra.

Sáng hôm sau, Bakugou bé bỏng sốt cao một trận. Todoroki lặn lội mấy cây số ra ngoài tìm thuốc cho cậu ấy. Khi gã trở về, tôi thấy hai má gã đã đỏ ửng, răng đánh vào nhau lập cập.

Todoroki ở lại nhà chúng tôi gần cả tuần liền, chăm sóc và đưa đón Bakugou đi học đi làm, lúc rãnh rỗi thì làm việc nhà, cơm ngày ba bữa đều do gã ta chuẩn bị. Todoroki cũng không còn gây sự với tôi nữa. Gã mua cho tôi một chiếc áo trông ấm áp hơn cái mà Bakugou đã đan tặng, gom pate và hạt về chất đống trong phòng.

Todoroki thích mèo, gã chỉ ghét tôi vì tôi được ở bên cạnh Bakugou nhiều hơn gã, nhưng dần dà thì không còn nữa.

Todoroki yêu Bakugou, tôi biết điều đó.

Gã đàn ông đó yêu Bakugou nhà tôi đến hết thuốc chữa.

Nhưng dù có yêu đến mấy thì vẫn không thể vượt qua được luân thường của xã hội.

Những lời cãi vã vượt lên trên cả sự ngọt ngào.

Những cái hôn thay cho lời tạm biệt nay biến thành tiếng cửa đóng sầm lạnh tanh.

Bakugou luôn ôm tôi và lặp đi lặp lại cái tên Shouto đó vào mỗi khi Todoroki bỏ về, cứ như một lời nguyền vậy.

"Katsuki, tôi rất yêu em nhưng tất cả những gì tôi có thể cho em chính là sự ngọt ngào đằng sau cánh cửa phòng ngủ. Tôi sẽ không bỏ rơi em, không có gì thay đổi trong mối quan hệ của chúng ta hết. Em vẫn là người mà tôi dành trọn tình yêu, sẽ không ai khác ngoài em..."

Không khí trong phòng bắt đầu loãng ra, tôi thấy Bakugou cố gắng hít thở sau câu nói đó. Todoroki đã chà đạp lên tất thảy sự hi sinh ấy, để rồi khi tôi nghe gã thảng thốt, Bakugou đã oằn mình và rơi nước mắt từ khi nào.

Mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Trong đôi mắt màu hoa trà đã từng chỉ có bóng dáng của một mình tên khốn đó nay ngập tràn sự sụp đổ.

Chín mươi mốt mét được sóng ánh sáng xoa dịu, nay bị màn đêm của đại dương sâu thăm thẳm nuốt trọn.

Đêm đó trời lại nổi cơn giông, mưa rơi như trút nước. Tôi ngồi cạnh Bakugou xem vô tuyến, bên cạnh là chìa khoá nhà bị Todoroki trả lại.

Tt c nhng th nơi này đu thuc v em, hãy sng như cách mà em mong mun nhé Katsuki.

Tôi thấy bất bình thay cho sự im lặng của Bakugou vào lúc đó. Cậu ấy sẽ chửi rủa thật thậm tệ cho coi, như lúc Todoroki vào quá sâu hay lúc gã vứt đống hoá đơn tiền điện của em vào sọt rác. Tôi chỉ nghĩ được như vậy và chuẩn bị cho màn kịch Todoroki bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng không.

Bakugou chẳng nói gì sau đó.

Cậu ấy im lặng và rơi nước mắt thật lâu.

Đến khi ngừng khóc, Bakugou đã đề nghị chia tay.

"Mày biết không Shouto," Bakugou nói.

"Ngay từ đầu Todoroki đã nói với tao, rằng tụi tao sẽ không kết hôn gì hết. Không công khai, không khóc lóc, không rùm beng lên vì xã hội này vẫn quá tàn nhẫn với những người như tụi tao."

"Nhưng tao đã quá đắm chìm vào trong thứ tình cảm ngây dại này, để rồi không thể san sẻ được Todoroki với bất kì ai nữa."

"Mọi thứ... nay đã bung bét hết rồi..."

Tôi hiểu điều đó. Tôi hiểu điều đó.

Bởi vì tôi cũng như thế mà.

Trong một thoáng, tôi bỗng muốn cánh tay của mình trở nên săn chắc như Todoroki. Trong một thoáng, tôi bỗng muốn bờ vai của mình cũng to lớn và vững chãi như gã đàn ông đó.

Để có thể chịu được hết sức nặng của những giọt nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

Tôi vươn tay ra, nhưng rồi khi khoảng cách giữa những ngón tay chỉ còn cách sợi tóc vàng mềm mại ấy chưa đầy nửa phân. Tôi tức giận xiết chặt nắm tay mình lại.

"Katsuki, xin li vì tôi chng có đ kh năng đ chm vào em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net