3. một ngày làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
anh ta tình trạng khó ở tạm thời này của mình. Cùng lắm là Bakugou sẽ lên mặt với cậu một thời gian, nhưng Bakugou của cậu cũng chẳng hề biết, và ngoài ra Shouto đã quen với việc bỏ ngoài tai mấy câu khích tướng từ Bakugou, phần lớn thời gian.

Cậu buông đũa xuống khỏi nắm tay trắng bệch của mình. Phần đầu của một bên hơi bốc khói.

"Ừm. Bakugou?"

Bakugou ngước lên và cau mày thật chặt. "Mẹ kiếp nhóc đang lên cơn đột quỵ đấy à?"

"Không," Shouto gắt gỏng, mặc cho tình hình sức khoẻ hiện tại của bản thân, trước khi kiểm soát được tâm trạng cáu bẳn của mình. "Có gì đó không ổn."

Dù đôi môi người kia vặn vẹo giận dữ, sức tập trung của anh ta lại trấn định đến phát bực khi người kia nghiêng người lại gần, nhấc cằm cậu lên để quan sát. Shouto để mặc anh ta, không muốn phản kháng bởi vì cậu biết Bakugou sẽ chỉ đè mình xuống sàn để kiểm tra nếu cậu có làm vậy. Cậu nửa mừng là mình đang đóng băng, nếu không cậu sẽ bùng lửa lên ở những chỗ người kia chạm tới.

"Đảo mắt lên."

Shouto làm theo: Bakugou tặc lưỡi. "Một đến mười, đau cỡ nào?"

"Ý anh là sao?"

Bakugou bóp má cậu thật mạnh giữa những ngón tay chai sạn. "Tao biết là nó đau, đồ ngốc. Một đến mười."

Sáu, Shouto thầm nghĩ. "Ba."

"Rồi, sáu," Bakugou lẩm bẩm u ám. "Đứng dậy, nếu nhóc làm được."

Shouto làm theo, ngoan cố, mặc dù cậu liền thấy hối hận khi nhận ra nó khó hơn mình tưởng, chỉ vừa kịp phản kháng lại thôi thúc muốn níu lấy cạnh bàn. Đây hẳn là tác dụng phụ của du hành thời gian-nghiêm trọng hơn từ cơn mệt mỏi của cậu vào tối qua. Cứ xỉu lên xỉu xuống như thế này không phải là phong cách làm việc của cậu.

"Sốt, buồn nôn, cái nào?" Bakugou hỏi, nghe lờ mờ bực dọc hơn là đặc biệt lo lắng. Shouto cố gắng cau có với anh ta.


"Cả hai. Chủ yếu là sốt." Cậu ghét bị sốt. Bất cứ trở ngại thể chất nào cũng có thể được điều tiết nhờ năng lực của cậu, cho phép cậu điều chỉnh nhiệt độ cơ thể thành nóng hoặc lạnh tuỳ ý. Sốt cũng có tác dụng như thế, nhưng loạn xạ, ngẫu nhiên, quá thường xuyên để cậu có thể chủ động điều chỉnh theo. Cậu đang sốt hầm hập ngay lúc này, má nóng rực và ngón tay bỏng rát.

"Miễn là nhóc không ói đống đồ ăn của tao ra," Bakugou nói, và để mặc cậu đứng đực ở đó trong khi người kia dọn dẹp bát đĩa. Shouto thấy ghét anh ta, một chút, và cảm thấy hoài niệm kỳ lạ.

Một khi nhà bếp đã sạch sẽ tinh tươm, Bakugou dùng bạo lực để lôi cậu vào phòng ngủ, tận dụng sự mệt mỏi mỗi lúc lại càng thêm chồng chất của Shouto triệt để đến nỗi cậu ngờ rằng mình bị bắt đứng lắc lư một chỗ chính bởi vì cái mục đích ấy. Mức độ chiến thuật đó gần như là đáng ngưỡng mộ, hoặc sẽ như thế nếu Shouto không phải đang phát hờn vì bị o bế. Bakugou ít nhất không cố chăm sóc cậu nhiều hơn nữa, bỏ mặc Shouto với một mệnh lệnh gay gắt là thay quần áo và lên giường đi ngủ hoặc tự mình gánh hậu quả.

Shouto chỉ làm theo bởi vì cái giường quá vẫy gọi thôi.

Cậu nằm một chỗ tự thương lấy bản thân trong một lát, không quen với việc bị trói tay trói chân đầy thảm hại như thế và căm ghét cảm giác này. Sau tưởng như cả tỷ năm, Bakugou xông vào phòng cùng với cái gì đó trông như thuốc giảm đau dùng trong phẫu thuật và một ấm trà. Dưới ánh đèn hành lang chói mắt sau lưng, trông người kia như một thiên thần hộ mệnh của ai đó đang xông pha mặt trận.

"Tôi chưa có chết," Shouto phản đối, run lẩy bẩy khi cố ngồi thẳng dậy. Bakugou đạp cậu nằm xuống theo nghĩa đen, vừa đặt khay trà xuống thật cẩn thận cùng một lúc.

"Thế thì đừng có giãy nảy lên vì mấy bước sơ cứu cơ bản nữa. Tao không muốn cơ thể của nhóc tàn tạ ra trước khi tên chủ nhân thực sự quay lại đâu."

Người kia thậm chí còn khiến rót trà trông như đang đánh nhau, một kỳ tích mà Shouto không hiểu nổi làm sao hay được vậy, rồi xô cái cốc về phía cậu với một gương mặt nói rằng nếu Shouto không chịu uống thì Bakugou sẽ dùng cách nào đó để thồn nó xuống họng cậu.

Shouto bị bỏng lưỡi khi vừa nhấp miệng, mà đau không tưởng nổi. "Thực sự cũng không nghiêm trọng đến thế."

Nhưng cậu không chắc chắn lắm, và cái suy nghĩ ấy hơi đáng sợ. Nếu năng lực đó có tác dụng phụ-nếu sức khoẻ của cậu suy giảm nhanh hơn theo thời gian khi cậu còn kẹt ở đây-thì nó sẽ đặt một chiếc đồng hồ đếm ngược chết chóc lên nhiệm vụ hoá giải của cả hai, và đến giờ thì triển vọng trông không được khả quan lắm, với một tên thủ phạm vô danh và một năng lực không ai biết tung tích.

Đã rất lâu rồi cậu mới bị ốm, và do đó cậu thấy tệ hơn tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ Bakugou đã đúng, rằng cơ thể cậu đang dần tàn tạ đi, từng đợt nóng lạnh toàn thân liên tiếp báo trước cho một quá trình suy vong trên phạm vi khắp cơ thể, hệ miễn dịch của cậu giãy dụa trong cơn hấp hối.

Cậu không hẳn là sợ chết, nhưng chết dí trên giường nghe đặc biệt kinh khủng, nhất là khi cậu còn chẳng được sống cuộc đời của mình, và một người xa lạ đã thay thế cậu. Những người bạn của Shouto này không xứng đáng phải đánh mất dần người họ yêu thương vào hư không mà thậm chí còn chẳng được nói lời tạm biệt. Bạn bè của cậu cũng không xứng đáng phải trải qua điều đó-có lẽ cậu trong tương lai đã chẳng nói với ai, và sẽ biến mất không một lời giải thích, không một ai trông thấy. Cậu cảm thấy trong một giây thật cô độc và thảm hại.

"Dẹp cái vẻ mặt đưa đám đó đi," Bakugou cau mày. "Đây không phải phim cổ trang ngược luyến tàn tâm đâu. Người ta không chết vì hệ miễn dịch mong manh của mình từ lâu rồi."

"Tôi không có mong manh," Shouto lầm bầm. "Và đây không phải là tại cơ thể tôi, đây là hậu quả của năng lực. Một năng lực mà tôi không biết gì về nó, và không có hy vọng chắc chắn nào có thể khám phá ra cái gì mới trong tương lai gần. Tôi còn chẳng biết liệu cơ quan nội tạng của mình có đang dần suy sụp bởi hỗn loạn thời không hay không."

"Lại nói linh tinh," Bakugou gắt gỏng, hiển nhiên, và đẩy thêm trà về phía cậu. "Uống trà và im đi. Nội tạng của nhóc muốn suy thì đã suy ngay từ đầu rồi, không phải cứ thích là lại nổi loạn lên như thế. Tao nghĩ nó đến theo từng đợt. Tối qua trông nhóc cũng như cô hồn di động luôn."

Nhưng lúc đó tôi không cảm thấy thế này, Shouto nghĩ mà không nói. Tuy vậy cậu vẫn thấy hơi bớt hoảng loạn, hoặc có lẽ là cơn sốt đang hạ xuống. Đôi mắt cậu chạy tới mấy viên giảm đau.

"Nhìn có vẻ mạnh."

"Há?" Bakugou hỏi, mắt liếc quanh trước khi dừng lại. "À, ừ thì. Đâu phải mỗi lần chúng ta gãy một cái móng tay là lại uống giảm đau đâu."

"Anh bị thương nhiều lắm à?"

Bakugou nhấc một bên vai. "Không hẳn." Đôi mắt người kia thoáng lấp lánh, ngạo nghễ. "Phần lớn loài người không thực sự đụng được đến tao."

Shouto miết lên vết sẹo trên lòng bàn tay mình trong vô thức. "Nhưng mà khi họ làm được."

Bakugou khoanh tay, ngả người lên tường. "Thì sẽ rất kinh khủng." Người kia nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung. "Phần lớn chấn thương xảy ra khi chúng nhắm vào người khác. Khi nhóc phải đỡ một đón tấn công nhằm mục đích phá huỷ một toà nhà, hay cái đéo mẹ gì đó như thế. Hoặc là khi cố quá sức."

Shouto không thể thực sự tiếp thu được cái ý nghĩ Bakugou có bao giờ thừa nhận đã từng đẩy bản thân tới quá mức cực hạn, nhưng cậu đoán là có thể người kia đang nói đến mình. "Đã ai trong lớp chúng ta từng..."

"Lên nóc tủ ngồi á?" Bakugou hỏi, vẫn thản nhiên bất ngờ. "Khồng. Phần lớn cũng không hay dính trọng thương luôn. Không phải bởi vì tụi nó biết mà tránh xa mấy thứ rắc rối đâu, tất nhiên. Đám ngốc đó." Cằm anh ta hất lên. "Chỉ là phần lớn chúng nó không tham gia vào mấy vụ nguy hiểm."

"Nhưng chúng ta thì có," Shouto nói, thật khẽ. Đầu cậu đau ê ẩm.

Cậu không để ý nhiều lắm đến cơ thể mình, quá mệt mỏi vào buổi sáng và lơ đãng khi thay đồ, nhưng có những vết sẹo và cảm giác đau đớn mơ hồ mà cậu không từng quen thuộc. Cậu tự hỏi liệu sở hữu nhiều những thứ đó hơn có làm vết thương trên mặt mình bớt nhức nhối, liệu cậu có mang theo chúng mà không nghĩ rằng chúng đến từ bàn tay của bản thân. Cái vế ngược lại cũng có thể đúng-có lẽ đó là cách mà giờ cậu nghĩ về tất cả bọn chúng, kết tội chính mình vì đã không thể tránh nổi thương tổn.

Cậu nhận ra mình khá tò mò về những thứ Bakugou giấu dưới lớp áo, giờ đã không còn động cơ mờ ám nào khác. Bakugou của cậu luôn vẹn nguyên đến đáng giận, bình phục khỏi lần trạm chán với tụi Liên minh mà chẳng sứt mẻ gì và lao vào hết trận chiến này đến trận chiến khác như thể chưa ai từng đụng đến người kia dù chỉ một ngón tay. Bàn tay và cánh tay Midoriya có sẹo tới tận khuỷu, và gương mặt Todoroki không tránh được mà đã biến dạng vĩnh viễn; Aizawa có vết sẹo dưới đuôi mắt còn All Might trông như bộ xương biết đi. Bakugou bước qua mọi thứ lành lặn không một vết xước, khiến Shouto nghi ngờ rằng người kia có một năng lực thứ hai nào đó có thể làm tiêu biến những thương tích.


Theo một cách kỳ lạ cậu gần như mong rằng Bakugou này cũng vậy, bất khả xâm phạm trước toàn bộ những thách thức cuộc đời ném về phía anh ấy.

"Deku nhắn là hắn có thể ghé qua vào buổi sáng," Bakugou nói, nhét điện thoại vào túi. Người kia trông hơi cáu kỉnh. "Tao vẫn phải đi trực, nhưng tao nghĩ nhóc nên ngồi yên ở đây. Đằng nào nếu nhóc còn ốm thì sẽ tốt hơn là đến đấy để lây cho cả phòng."

Shouto chớp mắt. Cậu đang chìm dần vào giấc ngủ, cậu nghĩ thế. "Được."

"Uống thêm trà đi," Bakugou nói. "Và nếu nó làm nhóc tỉnh, uống nửa viên giảm đau."

"Được," Shouto nói, lặng lẽ hơn. Cậu hơi giật mình khi Bakugou búng ngón tay trước mặt mình, gắng cau mặt lại. "Được."

Bakugou thở dài một hơi đầy khoa trương, rõ ràng đang cố gắng để không nói gì đó quá thô lỗ, và rời ra sofa. Người kia đóng mạnh cửa lại sau lưng, nhưng không có tiếng sập, như thể cánh cửa đã dừng lại trước khi nó chạm đến bản lề.

"Anh tốt với tôi mà," Shouto gọi với theo anh ta, bởi vì dường như để người kia biết được rằng cậu cũng có biết là một điều rất quan trọng, mặc dù nghe nó bướng bỉnh và mơ hồ ngay cả với đôi tai của bản thân, và cậu không nghĩ là Bakugou nghe được, không phải khi đang cuộn mình trên chiếc ghế sofa ở ngoài phòng khách.

Giấc ngủ đến với cậu theo từng đợt, hơi thở rời rạc khi cơn sốt dần tan đi. Cậu ngủ trong tư thế tay siết lại thành nắm đấm hờ, móng tay nửa nhấn vào mặt vết sẹo.

Cậu mơ thấy Hawks, cất cánh nhẹ nhàng bay trên đường chân trời của một thành phố tàn lụi. Người kia không nhận ra đống đổ nát bên dưới; Shouto không thể gọi tên anh ấy, nhưng cậu cũng không thể rời mắt đi. Nếu cậu nhìn xung quanh cậu không biết liệu mình sẽ thấy những gì.









----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net