3. một ngày làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái giường lần thứ hai vẫn êm ái như lần đầu. Nó cũng bớt khiến cậu lên cơn đau tim nho nhỏ khi thấy căn phòng nữa.

Shouto ngồi dậy, thở ra một hơi dài, và dụi mắt. Vậy là không phải mơ. Cậu không chắc nên thấy đỡ hơn hay tệ hơn khi Bakugou ngày hôm qua không phải một sản phẩm từ trí tưởng tượng của mình. Chắc là đỡ hơn.

Cậu khẽ ngáp và lò dò xuống giường. Trong ánh sáng ban ngày chói mắt, cậu không còn cảm thấy mình có nguy cơ lăn đùng ra bất tỉnh ngay trước cái bàn ăn nữa, sự kiện đêm hôm qua quay trở lại trong đầu hoàn toàn rõ nét, và cậu bắt đầu tự hỏi làm thế nào mình sống sót được qua một đêm mà chưa loạn trí trầm trọng.

Chắc chắn không đời nào Bakugou lại trấn định và thấu hiểu về toàn bộ tình huống ngớ ngẩn này như thế. Chắc chắn người kia đã không nấu bữa tối cho cả hai người họ vì trái tim nhân hậu của bản thân và chắc chắn đã không ngủ trên cái sofa chật hẹp cứng nhắc kia để Shouto có thể ngon giấc.

Cái sofa. Shouto quay lại nhìn chiếc giường của mình. Không phải là cậu nghĩ mình còn có cách lý giải nào khác, nhưng cậu chỉ không thể tin nổi Bakugou, người đi ngủ vào tám giờ ba mươi mỗi tối và chăm sóc bản thân với cường độ của một bà mẹ bỉm sữa cuồng sức khoẻ, có lại thể tình nguyện ngủ trên một cái ghế chỉ vừa đủ chứa một người trưởng thành ngày này qua ngày khác mà không than thở gì.

Bakugou hẳn đã nói dối, nhưng về cái gì, và vì lý do gì? Nếu cậu không tìm thấy đồ dùng cá nhân của bản thân trong ngăn kéo và tủ đồ thì chắc cậu đã nghĩ mình đang ở trong căn hộ của Bakugou chứ không phải chiều ngược lại. Bỏ mẹ, có lẽ đúng là như thế-có lẽ sự thật là Todoroki mới đang ở ké nhà người kia, và đồ đạc của anh ta chỉ được giấu đi bởi vì... Không, thế cũng không phải, không trừ khi Bakugou mới tráo đổi tính cách với ai đó hoàn toàn khác.

Cậu nghĩ đến cái cách Bakugou bước vào căn hộ trước khi Shouto có khoảnh khắc não chập mạch, phàn nàn về đồ ăn và nói chuyện với cậu như thể người kia có một thói quen nằm lòng là sẽ bắt đầu ca cẩm bâng quơ khi vừa bước qua cửa nhà, biết chắc chắn rằng Shouto sẽ ở sẵn đó và lắng nghe.

Có gì đó trong bụng cậu xoắn lại thành từng cục.

Cậu bước vào phòng khách sau khi đã thay đồ, cảm thấy đối diện với Bakugou trong bộ đồ ngủ có hơi quá khả năng tiếp nhận. Như hiện tại, cậu thấy người kia đã tỉnh giấc và quần áo chỉnh tề, mà làm dấy lên câu hỏi Bakugou để quần áo ở đâu và sao cậu lại có cái nghi ngờ nhột nhạt là người kia lấy chúng từ tủ đồ phòng ngủ. Bakugou ăn vận bớt phóng khoáng hơn hôm qua, quần jeans đen bó sát và áo ba lỗ gợi nhớ đến phong cách thời trung học.

"Chào," Shouto lên tiếng, vẫy tay theo một cách cậu từ chối thừa nhận là để lộ sự lo lắng của mình.

"Chào," Bakugou đáp lại, dựa mình vào quầy bếp. Shouto nỗ lực hết sức để không dõi mắt xuống đùi người kia, nơi lớp vải có vẻ căng nhất.

"Anh ngủ có ngon không?" Shouto hỏi, và muốn tự vả bản thân vì đã tới giai đoạn cuộc đời mà cậu bắt đầu tán dóc một cách dở tệ với cái người từng gào vào mặt mình vì đã dám đi trước cậu ta một bước trên con đường tới khoá học bổ túc chết tiệt của họ.

Bakugou chỉ thở hắt cáu kỉnh. "Bữa sáng chứ?"

Tròng mắt Shouto có lẽ hơi rơm rớm. Cậu trong tương lai sống sướng quá đi mất. "Có. Vâng. Anh có cần giúp gì không?"

"Không phải từ nhóc," Bakugou thẳng thừng gạt đi, nhưng nghe châm chọc hơn là ghét bỏ, và nó khiến Shouto cảm thấy như bị nhìn thấu qua cái cơ thể trưởng thành này, mười sáu tuổi và lạc lõng giữa thế giới tương lai. "Ngồi xuống đi."

Cậu ngồi xuống. Bakugou nấu ăn như một bản năng thứ hai, ngón tay bay khắp mặt thớt rồi cẩn thận nghiêng xuống để đổ thứ này thứ kia vào một hỗn hợp theo cái cách khiến cho Shouto cảm thấy áp lực như thể mình đang quan sát một trận đấu vô cùng căng thẳng.

"Tao không có thời gian nấu gì quá phức tạp," Bakugou nói, như để giải thích, đặt xuống một bát cơm nóng hổi và súp miso với một cái cau mày khẽ cứ như thể trông chúng không phải y như vừa được trực tiếp bê ra từ một tạp chí ẩm thực.

"Thế này là được rồi," Shouto thở phào, hắng giọng. "Thế này là-quá tốt."

Bakugou khịt mũi. "Cá luôn. Lần cuối cùng nhóc ăn là cái gì, một gói kaki no tane hết hạn à?"

"Không," Shouto đáp, cảm thấy bị trúng tim đen đến bất công nhưng không muốn tình nguyện gây sự với con người đang cung cấp cho mình thức ăn của Chúa. "Nhưng thế này tốt hơn nhiều."

Cậu trộm nhìn anh ta một cái. "Anh không để tôi đụng đến đồ ăn của mình trong thời của tôi."

"Ừ thì," Bakugou nói, và nhếch môi. "Đấy là bởi vì nhóc sẽ không trân trọng nó đàng hoàng nếu tao cho phép."

"Tôi làm được," Shouto phản đối, đầy cảm xúc. Nụ cười của Bakugou chỉ càng nở rộng hơn; Shouto gần nhu muốn nhảy dựng lên trước ánh mắt buộc tội đó. "Đừng c-tôi làm được. Tôi bình thường không hay ăn đồ tự nấu."

Bakugou nâng một bên vai. "Cứ như thể nhóc sẽ nói thế với tao hồi cấp ba."

Shouto ngượng chín và không biết tại sao.

"Tao đang nghĩ là chúng ta chắc hẳn không nên tới chỗ làm ngày hôm nay," Bakugou nói, bình thường hơn, có nghĩa là nghe như đang nghiến răng nghiến lợi. "Nhóc đương nhiên không đi được, và cũng không phải lắm nếu tao cứ tót đi và bỏ rơi nhóc trước khi chúng ta tìm ra cách giải quyết đống bùi nhùi này."

Shouto đã bằng một cách nào đó quên béng mất là họ vẫn phải đi làm, nhưng cái nhận thức này ngay lập tức liền nhấn mạnh cảm giác vô thực rằng Katsuki Bakugou lại có thể tình nguyện hy sinh cái đạo đức nghề nghiệp không nghi ngờ gì là vô cùng hoàn hảo của mình vì cậu.


"Tôi có thể đi," cậu nói. "Tới chỗ làm."

Bakugou lườm. "Nhóc như kiểu mười hai tuổi. Định thực hiện nhiệm vụ anh hùng chuyên nghiệp cả ngày như thế nào?"

"Tôi mười sáu," Shouto đáp. "Và tôi không có ý nói là mình sẽ dẫn cả đội vào sinh ra tử hay gì hết. Nhưng tôi chắc hẳn có thể đảm nhiệm được một ngày ở văn phòng hay vài nhiệm vụ giải cứu lặt vặt."

Bakugou nhìn cậu với sự nghiêm túc của một con người đòi hỏi tất cả những người xung quanh phải sẵn sàng dốc toàn lực trong tất cả tình huống như chính anh ta vào mọi lúc mọi nơi, mà Shouto đoán chắc cũng đúng với người kia. "Ở cấp độ này thì mọi thứ không chỉ còn xoay quanh nhóc nữa đâu, biết chứ."

Shouto cau mày. "Tôi có để ý. Nhưng anh chẳng gặp phải trở ngại thể chất nào, vậy nên không có lý gì lại bắt anh nghỉ việc. Tôi luôn có thể nói là mình không khoẻ và không phù hợp cho thực chiến."

"Không đời nào tên kia nói thế," Bakugou phản bác, nhưng người kia trông lưỡng lự. "Đằng nào thì nhóc cũng đang trong một nhiệm vụ dài hạn vào lúc này. Tao đoán là nếu nhóc cứ ngồi một chỗ làm trò con bò thì cũng không gây thiệt hại gì nhiều lắm."

"Dài hạn?" Shouto hỏi, lại tò mò lần nữa khi chủ đề sự nghiệp tương lai của mình trỗi dậy. "Đó là kiểu nhiệm vụ gì?"

Bakugou tặc lưỡi. "Có một băng đảng đang bành trướng thế lực ở phía Tây Tokyo. Hiện tại nhóc đang tiến hành một cuộc điều tra về đám đó vào. Tụi đấy là một lũ khốn nạn trơn như trạch."

"Không phải đấy là công việc của cảnh sát sao?"

"Bọn họ hỗ trợ chúng ta," Bakugou thừa nhận. "Nhưng có vài vụ án quá nguy hiểm hoặc bảo mật quá cao để cơ quan hành pháp có thể đảm nhận, và ngoài ra thì ai lại tin đám cớm làm được việc gì cơ chứ?"

"Đúng," Shouto chấp thuận, vẫn tò mò sâu sắc. "Anh cũng làm việc cùng một văn phòng với tôi, phải không?"

"Ừ," Bakugou đáp, rút lấy cái bát trước khi Shouto có thể bắt đầu liếm sạch nó. "Ơn trời không phải là hàng xóm của nhau. Nhưng chúng ta cũng khá thường xuyên hoạt động trong cùng một dự án."

"Một ngày đám tội phạm đảo điên trời đất mấy lần vậy?"

"Nhiều đéo kể hết," Bakugou khịt mũi. "Cơ mà phần lớn thời gian tụi nó cũng khá thảm hại, vậy nên thường không tới tay chúng ta xử lý đám đó."

Shouto có thể tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, cậu và Bakugou được triệu tập chỉ riêng cho những trường hợp khẩn cấp, và nó khiến cậu cảm thấy một niềm tự hào lộn chỗ bừng nở trong ngực. "Vậy thì khi nào anh-chúng ta-được gọi tới?"

Bakugou cười khẩy. "Khi mọi thứ trở nên thú vị."

Shouto ý thức được rằng cậu có một thói quen rất gây phân tâm là thường xuyên mơ mộng, nhưng chẳng có cách nào kìm lại được cái khao khát bản năng cậu dành cho cuộc đời không hẳn là thuộc về mình này, nơi mà cậu và Bakugou trong tất cả mọi người trên đời chỉ xuất hiện khi mọi thứ trở nên thú vị.

"Chúng ta đã làm việc ở đây được một thời gian chưa?"

"Rồi," Bakugou đáp. "Nhưng cũng chưa lâu mấy. Đừng có hỏi lắm như thế, tao không muốn nhóc vô tình làm rối loạn tương lai bởi vì nhóc biết quá nhiều đâu."

Shouto chưa nghĩ đến chuyện đó. "Sao anh lại chọn Tokyo? Có nhiều người đến từ lớp 1-A ở đây không?"

"Không nhiều lắm," Bakugou trả lời, nhăn mũi. "Và Tokyo là một lựa chọn hiển nhiên. Không có ý định làm ếch ngồi đáy giếng cả đời đâu."

"Midoriya ở nước ngoài à?" Shouto thắc mắc, cẩn trọng. Bakugou thực sự nhìn chằm chằm vào cậu mất một lúc, nhưng trông bất ngờ hơn là giận dữ.

"Mẹ kiếp, nghe nhóc gọi thằng đó như thế lạ vãi. Ừ, hắn đến Mỹ với All Might khoảng một năm. Ý tao là, giờ thì tên đó đang ở đây, trong vòng như kiểu ba tuần nữa hay gì đấy." Người kia đảo mắt. "Cứ tưởng rảnh nợ được hắn vĩnh viễn rồi chứ."

Shouto không nghĩ mình có thể nuốt trôi được cái cách anh ta nói điều đó, với một sự trìu mến bực dọc hiển hiện trong từng câu chữ, đối lập hoàn toàn với Bakugou của cậu, vậy nên cậu lờ nó đi. "Thật khó tin."

"Trời ạ, đừng có mà nhắc đến vụ này với thằng quỷ đấy. Tên đó đã dành quá đủ thời gian để chôn vùi người khác với hàng tấn ảnh ọt thăm quan lưu niệm ngu xuẩn của mình rồi."

"Tôi có quen ai khác ở văn phòng không?"


Bakugou ậm ừ, ngả đầu ra sau. "Hừm. Khó đấy. Yaoyorozu. Hawks, vào thời điểm hiện tại, nếu cái tên đấy nghe quen tai. Ồ, Mirio với Amajiki." Anh ta bẻ khớp ngón tay. "Phải rồi, và Utsushimi đang làm việc tại chi nhánh Musutafu. Với tên ngáo Yoarashi nữa, trên nguyên tắc, mượn tạm từ trụ sở của hắn ở Osaka."

Thật là nhiều cái tên quen thuộc, và bằng một cách nào đó ít bạn bè cùng lớp hơn cậu tưởng. Cậu cố mường tượng ra cảnh hợp tác với Camie Utsushimi hay Inasa Yoarashi trong công việc hằng ngày, và khẽ rùng mình.

"Đừng có bận tâm quá," Bakugou nói, như thể anh ta đọc được suy nghĩ, mà Shouto chân thành hy vọng là không phải, bởi vì mọi khoảnh khắc cậu không nghĩ đến điều gì cụ thể, cậu lại trố mắt ra nhìn Bakugou. "Bỏ mẹ, nhóc đã gặp hai đứa tụi nó chưa nhỉ?"

"Rồi, ở khoá học bổ túc," Shouto đáp. "Và bọn tôi-thỉnh thoảng gặp nhau."

"Mẹ kiếp, nhóc-bé quá," Bakugou thở dài, gần như bực dọc, khiến Shouto xù lông lên nhưng cũng đồng thời đỏ mặt. "Thật quái dị bỏ mẹ khi nhìn vào nhóc hiện tại và nghe thấy một đứa con nít trả lời mình."

"Tôi không phải là-" Shouto ngưng lại. "Vậy tôi đã được tới chỗ làm chưa?"

"Tao thích cái cách nhóc xin phép tao," Bakugou cười xấu xa, đột nhiên ngạo mạn. "Được rồi, mẹ kiếp, sao cũng được. Vậy thì chúng ta nên bắt đầu ngay thôi, đi lấy trang bị anh hùng của nhóc đi."

Cuối cùng thành ra người kia cầm tay chỉ việc cho Shouto trong khi anh ta lục lọi tủ quần áo của mình, sắp xếp muôn vàn dụng cụ của cậu nhanh gọn lẹ vào một cái túi và dùng bạo lực bắt cậu phải choàng thêm áo khoác mặc dù mới tháng Mười và Shouto có thể điều tiết nhiệt độ cơ thể. Cậu cảm tưởng như mình đột nhiên vừa sở hữu một vị phụ huynh đầy năng lực.

Họ có sử dụng phương tiện công cộng, Bakugou đeo một chiếc khẩu trang che kín mặt và Shouto đội một cái mũ. Họ vẫn bị những ánh nhìn bám theo, nhưng Bakugou toả ra một loại khí thế cảnh cáo cực mạnh khiến mấy người nhòm ngó phải né ra xa, vậy nên Shouto cố gắng kiềm lại cái thôi thúc đột ngột muốn thông báo cho Bakugou rằng không đời nào người kia tránh được việc bị nhìn chằm chằm nếu anh ta trông như thế, ngay cả khi đã che mặt một nửa.

"Có bao giờ mọi người có xúm lấy anh ở trong này không?"

"Không," Bakugou nhấn mạnh thẳng thắn, như thể câu hỏi đó thật ngu ngốc. "Nếu tụi đấy thấy tao trên TV, chúng nó cũng đã thấy tao nổ văng mặt người khác."

"Ngay cả đám fan cuồng?"

"Tao thích có không gian riêng," Bakugou khịt mũi. "Nhưng mà nhóc thì phiền. Người ta quên mất nhóc nguy hiểm cỡ nào khi nhìn thấy cái bản mặt đấy."

Anh ta nói điều đó một cách chế giễu, nhưng Shouto cắn môi theo bản năng, không kiểm soát được cái cách mặt mình nóng lên. Cậu có một cảm giác kinh hoàng là Bakugou đã biết.

Văn phòng vẫn hoành tráng như cũ vào lần thứ hai, mặc dù nó dễ nắm bắt hơn với Bakugou bên cạnh hiên ngang bước vào như thể người kia sở hữu cả cái toà nhà, gật đầu với người lễ tân, và gần như xô cậu vào trong thang máy. Nhưng Shouto chẳng hiểu sao còn cảm thấy áp lực hơn khi từng tầng từng tầng chạy qua. Văn phòng nhộn nhịp với đủ thể loại hoạt động, những con người biết mặt cậu và mong chờ ở cậu những điều mà cậu không thể làm được.

Cậu nghĩ đến chuyện hỏi xin vài lời khuyên phút chót từ Bakugou, nhưng chúng mắc kẹt trong cổ họng. Cánh cửa bật mở.

Cả tá giọng nói vang lên chào hỏi khi họ bước vào; Bakugou lơ đãng nâng cằm thay cho lời đáp, và Shouto lúng túng gật đầu, choáng ngợp trước số lượng những con người xa lạ và cảm thấy bản thân bài xích mạnh mẽ tình huống hiện tại. Bakugou sải bước thoải mái dọc hành lang, ngừng lại cách cánh cửa văn phòng Shouto một đoạn và nhướn mày.

"Định theo tao vào luôn sao?"

Shouto cứng người. "Tôi vẫn không biết mình có nên làm vậy hay không."

"Tao đùa nhóc thôi," Bakugou đáp vào lúc cánh cửa mở ra, trước khi cau mày chú ý tới ai đó sau vai Shouto. "Ồ, này."

"Chào buổi sáng, Katsuki," giọng Yaoyorozu vang lên, đột nhiên thân thuộc đến đau đớn. Shouto quay người lại với đôi chút bồn chồn lo lắng. "Shouto."

"Chào buổi sáng," Shouto khẽ lặp lại, cảm thấy thật khó để tiếp nhận cách gọi tên này. Trông chị ấy cũng đã trưởng thành hơn, xinh đẹp theo cái cách mà Yaoyorozu của cậu chưa hẳn là chạm đến, mái tóc cắt ngắn đầy thực tế cùng một vẻ tự tin bình thản hiện hữu trong dáng đứng. Nụ cười của người kia vẫn như xưa.

"Tớ tin là cậu đã bình phục sau cái đêm với Izuku," Yaoyorozu nói, môi khẽ giật thành một nụ cười nửa trêu chọc.

"Tớ không bị đau đầu," Shouto phản đối, đều đều. "Nhưng-phải. À-cảm ơn cậu vì ngày hôm qua."

"Không có gì," Yaoyorozu trả lời, lắc đầu. "Cậu đã có thời gian để xem qua phần tài liệu tớ gửi tối hôm trước chưa?"

Cậu muốn nói có và tiếp tục giả vờ, ngay lập tức cảm thấy như mình vừa mới phá hỏng ngày của một ai đó, nhưng Bakugou vẫn đang nhìn cậu chăm chú, vậy nên cậu cúi đầu. "Chưa. Tớ xin lỗi. Tớ chưa có thời gian."


"Thế cũng không sao," Yaoyorozu gạt đi. "Báo với tớ khi cậu xem xong, nhé? Jeanist muốn xếp lịch đâu đó trong tuần này. Tớ nghĩ ông ấy sẽ ghé qua chiều nay, thực tế là vậy-cậu có phiền bỏ ra vài phút không nếu ông ấy đến? Tớ sẽ đón ông ấy vào bữa tối, nhưng tớ phải trực ở ngoài gần như cả ngày."

"Jeanist đang ở trong thành phố à?" Bakugou hỏi đầy châm chọc, giải thoát Shouto khỏi phải trả lời những câu hỏi như nã pháo. "Còn chẳng nói với tao một câu, lão già khốn kiếp."

Yaoyorozu cười khúc khích đằng sau bàn tay. "Không phải đi chơi đâu. Nhưng mà ông ấy có hỏi thăm cậu đấy. Tớ nghĩ ông ấy sẽ ở lại tới cuối tuần, nếu cậu muốn mời ông ấy bữa tối vào một lúc nào đó. Tớ chắc là ông ấy rất muốn được nhìn qua căn hộ một lượt."

"Tên phán xét chết tiệt," Bakugou cáu kỉnh lẩm bẩm, nhưng người kia trông hứng thú trước khi biểu cảm đột ngột thay đổi. "Đằng nào thì hiện giờ tao cũng không đón khách được. Nhân tiện lúc đang có mày ở đây, Momo-vụ bữa tiệc?"

"Đúng, cậu vẫn phải đến," Yaoyorozu thở dài, trong khi Shouto cố gắng tìm xem sự thay đổi vừa rồi có gì quái lạ. "Chúng ta cũng phải tổ chức tiệc họp báo vài tháng một lần, cậu biết mà. Và bọn họ mê chết cậu đi được."

"Tao muốn xem tụi nó bày ra trò trống gì," Bakugou lẩm bẩm, u ám. "Không phải tao được một vé miễn sau lần trước sao? Tao tưởng mình đã chịu đủ kiếp nạn rồi chứ."

"Đúng thế, đó là lý do vì sao cậu nhảy cóc qua hai cái hội thảo trước rồi đấy," Yaoyorozu mỉm cười, đe doạ. "Sẽ có quầy bar mở đó."

"Mèn ơi, tao sẽ được chứng kiến tất cả đám khốn nạn đó xỉn vỡ mặt," Bakugou khịt mũi. "Tao sẽ đi nếu có thể nguyền rủa mất mật ít nhất mười tên phóng viên."

"Năm."

"Bảy, và tao được quyền doạ chết khiếp một đứa."

"Doạ chết khiếp tên biên tập toà Bubka và chúng ta thành giao."

"Tao sẽ có mặt," Bakugou gật đầu chắc chắn. "Gã đấy là thằng khốn khăng khăng từ chối gỡ cái bài báo về chiến phục đó, phải không?"

Yaoyorozu thở một hơi bằng mũi. "Chính hắn."

Bakugou mỉm cười nguy hiểm. "Bữa tiệc này sẽ vui lắm đây."

Yaoyorozu mỉm cười đáp trả, rồi tặc lưỡi và quay sang Shouto, đột nhiên hoàn toàn nghiêm túc. "À, tớ suýt thì quên chưa hỏi-buổi phỏng vấn thế nào rồi?"

"Buổi phỏng vấn," Shouto nói. "Tốt. Nó cũng-được."

Người kia cau mày, đôi mắt thăm dò. "Thật chứ? Cậu đã nói chuyện với họ về nó rồi hả?"

"Tớ," Shouto đáp.

"Không phải là tớ ngạc nhiên gì," Yaoyorozu vội vàng nói, với một thoáng bóng dáng hồi trẻ của mình trong lúc mất tự tin. "Chỉ là-Tớ rất tự hào về cậu."

Shouto nuốt khan, cảm thấy như một tên lừa đảo và một người bạn tệ hại.

Bakugou dịch người, và cậu lỡ mất chuyện gì vừa thực sự xảy ra, nhưng biểu cảm của Yaoyorozu biến chuyển, và người kia vuốt phẳng chiếc quần âu của mình. "Dù thế nào thì-báo với tớ về cái tài liệu, nhé? Tớ sẽ gặp hai cậu sau."

"Tạm biệt," Bakugou đáp lại, thản nhiên, và Shouto gật đầu chào người bạn của mình và tự hỏi cái con mẹ gì vừa mới diễn ra.

Ngay khi người kia vừa đi khuất cậu liền quay sang. "Buổi phỏng vấn nào?"

"Chỉ là vài thứ về lý lịch anh hùng thôi," Bakugou lầm rầm, đẩy cửa văn phòng mình ra. "Tao không biết. Như chúng ta đã xác định, nhóc và tên kia không tâm sự với tao mọi bí mật tuổi hồng của mình."

Nói dối, Shouto nghĩ, mặc dù cậu không có cách nào để chứng minh điều đó.

Họ dành một lát duyệt qua những công việc Shouto cần thực hiện trong hôm nay, và rồi Bakugou ngang nhiên đá cậu khỏi phòng làm việc của mình. Mười phút cô đơn đầu tiên cậu thấy như đang ngồi trên đống lửa; sau một giờ thì đã dần quen thuộc với khung cảnh văn phòng của mình, trao đổi email qua lại như chuyện thường ngày. Cậu học hỏi rất nhanh, cậu từng được bảo thế. Cậu gần như tận hưởng toàn bộ hoàn cảnh trớ trêu này, chỉ bởi vì cảm giác được thử thách bản thân lao vào một thế giới hoàn toàn lạ lẫm và phải gắng sức chinh phục những chướng ngại vật trước mặt. Chẳng mấy khi cậu được trải nghiệm điều đó.

Bang hội cậu đang điều tra may mắn thay không phải mối nguy hiểm ở cấp độ Liên minh Tội phạm trong thời điểm Shouto sống, mặc dù chúng cũng đe doạ theo cách riêng của mình. Nghĩ đến những điều này nhắc cậu nhớ từ khi đặt chân đến đây mình chưa nghe phong thanh gì từ Liên minh. Cậu không tin là chúng đã được xử lý gọn gàng, bởi vì thế thì dễ dàng quá, nhưng cậu đoán vòng đời của băng đảng tội phạm cấp cao cũng chẳng dài đến thế. Chủ đề này dường như cấm kỵ ở một mức độ mà cuộc sống tương lai của bạn bè cậu không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net