Người đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🎴Tên gốc: pretty boy

🎴Tác giả: snowandfire @ AO3

🎴Giới thiệu:
"Không," Shouto giải thích. "Không phải là tớ không muốn làm. Tớ chỉ nghĩ làm vậy là trái với luật chơi. Người đẹp nhất phòng đang không tham gia trò chơi này, vì cậu ấy không tham gia nên việc hôn cậu ấy là không công bằng."

"Khoan xí—ông đang nói Kacchan đó hả?" Kaminari nhướng một bên mày.

"Đương nhiên rồi," Shouto nói, rồi ngừng lại, bối rối nói thêm. "Còn ai vào đây nữa?"

hay: Shouto nghĩ rằng Bakugou rất xinh đẹp và phải gánh chịu hậu quả

🎴Tags của tác giả: Thật-hay-thách (Truth or Dare), Hiểu lầm, Todoroki là simp chúa =)))

🎴Đã xin phép nhưng chưa được tác giả phản hồi 🥲

Người đẹp

"Tớ không mặc mỗi cái quần lót ra ngoài lần nữa đâu," Kaminari lên tiếng.

Nếu không xét đến ngữ cảnh thì câu nói này sẽ kì cục lắm. Cơ mà vì lần cuối cùng cả bọn chơi cái trò tiệc tùng này thì Kaminari đã phải chạy vòng quanh toà nhà với độc mỗi cái quần lót (hình chủ đạo là những tia chớp mà Shouto đã khen là rất tôn dáng để an ủi cậu ta) nên Shouto hiểu được.

"Tớ thấy có tệ tới mức đó đâu," Kirishima nhún vai. "Nhưng bọn tớ sẽ không bắt cậu làm bất cứ chuyện gì cậu thực sự không muốn làm đâu mà."

Thậm chí lúc này Kirishima còn chẳng buồn mặc áo, mà đấy là họ còn chưa bắt đầu trò chơi đâu đấy. Chắc cậu ấy bẩm sinh đã lờn mấy vụ này rồi?

"Tớ không để bụng, được chưa?! Chỉ có điều lần đó tớ lạnh buốt hết cả mông đấy!" Kaminari run lẩy bẩy, giơ tay chà sát hai cánh tay trần.

Shouto lo lắng nhìn máy chỉnh nhiệt độ phòng, cậu vừa định ngồi dậy thì đã bị Bakugou nắm phía sau gáy áo len kéo ngồi xuống lại, giọng cậu ấy trầm thấp bên tai Shouto. "Thằng Phích Cắm Điện chỉ đang làm lố thôi, bây giờ nó không bị lạnh thật đâu, thằng ngu này."

Một niềm vui bất ngờ, giống như mọi lần có chuyện gì vượt quá sức hiểu của Shouto và Bakugou phải kéo cậu lại và giải thích cậu nghe. Đó là một đặc quyền mà cậu luôn có được dù chưa một lần phải mở miệng hỏi.

Tự nhiên và trôi chảy như những khi Bakugou sửa lại những lỗi sai nho nhỏ trên bài kiểm tra được phát về của Kirishima, hay như những lần cậu ấy giúp nếm thử những món ăn mà cả lớp tập làm— nếu cần nêm nếm thêm thì cậu ấy sẽ thuần thục lấy các hũ gia vị trên giá xuống rồi đẩy qua cho họ.

Bakugou luôn thật lòng muốn giúp đỡ.

nhiều khi cậu ấy hoàn thành công việc ấy một cách hơi cồng kềnh. Ngoài nguyên nhân muốn giúp đỡ ra thì Shouto khá chắc là Bakugou cũng có hơi lo chuyện bao đồng một tí. Nhưng mà chuyện đó cũng có thể du di được, vì sự tò mò rõ như ban ngày của cậu ấy cộng với những nỗ lực mãnh liệt muốn chối bỏ sự tò mò ấy thật sự rất... đáng yêu. Thật ra thì, Shouto thấy đáng yêu đến mức dạo này mỗi khi phát hiện Bakugou nằm trong tầm nhìn của mình, cậu đều cố tình nói lớn tiếng hơn một tí để cậu ấy nghe được rõ hơn.

"Tớ không ngại mặc mỗi quần lót ra ngoài đâu," Shouto nói, phòng khi bắt buộc phải có người chịu làm theo thử thách đó thì trò chơi mới vui được.

Cậu không dễ ngượng, cộng thêm việc cậu có năng lực kháng lạnh phù hợp nữa. Đơn giản vậy thôi.

"Kacchan, cậu không sao chứ?!" Midoriya vội vàng lên vỗ vai Bakugou.

Hình như cậu ấy bị sặc rồi.

"Bakugou, cậu cần uống nước không?" Shouto hỏi khi cơn ho của Bakugou đã dịu đi và khi bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy, cậu giơ tay chạm vào trán Bakugou. "Người cậu cũng hơi ấm nữa."

"Cút ra đi thằng mọt sách," Bakugou dùng cả bàn tay đẩy mặt Midoriya ra nhưng lại không hề di chuyển tay Shouto khỏi trán cậu ấy. "Đéo cần gì hết và tao không có ấm, do mày lạnh thôi!"

Shouto hạ tay xuống để kiểm tra, đúng là tay trái của cậu mà. "Đây là bên tay ấm của tớ."

"Ờm, cả nhà ơi?" Kirishima ngắt lời.

"Sao?" Shouto hỏi, dù ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Bakugou (hôm nay eyeliner của cậu ấy hơi lem xuống mi dưới, rất xinh đẹp và làm cậu mất tập trung và—

—Ashido cười khúc khích. Bakugou liếc cậu ấy. Shouto nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, nhưng cậu lại chẳng hiểu buồn cười chỗ nào. Có lẽ đây là một 'câu đùa cục bộ' như Midoriya đã từng giải thích, một câu đùa mà chỉ người cùng nhóm bạn bè hiểu được ngữ cảnh mới thấy buồn cười.

Hay là 'nội bộ' mới đúng nhỉ?

"Nếu tụi mình sẵn sàng hết rồi thì mình phải yêu cầu những ai không định chơi lên ghế sô-pha ngồi để bọn mình biết người đó không chơi," Kirishima liếc nhìn Bakugou. "Ý tớ là... cậu đó. Xin lỗi nha."

"Ờ ờ," Bakugou hừ một tiếng rồi đứng dậy, Shouto lập tức thấy nhớ hơi ấm của cậu ấy bên cạnh mình.

Nhắc mới nhớ, Shouto cũng không rõ tại sao nãy giờ Bakugou lại ngồi kế bên cậu nữa. Cậu ấy đâu định chơi trò thật-hay-thách. Nguyên văn cậu ấy đã nói là 'bước qua xác tao đi rồi tao chơi với lũ ngu bọn mày'. Nghe thôi đã thấy chắc như đinh đóng cột. Bakugou đã nói vô số lần rằng cậu thấy ba cái trò này chỉ tổ tốn năng lượng, trong khi chính cậu ấy là người ngày hôm qua đã to giọng mắng chửi và dạy kèm môn Vật Lý cho Ashido, Kaminari và Kirishima. Rõ rằng năng lượng có thể dễ dàng tạo ra và tiêu hao mà. (Hay có thể chính Shouto mới là người không hiểu bài cũng không chừng.)

Vậy nên cậu ấy đâu có lí do gì để ngồi kế Shouto. Ít nhất là không có lí do gì mà Shouto có thể nghĩ ra được. Nói vậy thôi chứ cậu không phàn nàn đâu. Rất tốt là đằng khác.

Ở gần thì cậu có thể nhìn Bakugou bao nhiêu tuỳ thích. Mà cậu thì thích nhìn rất nhiều.

Nếu phải trả giá bằng những lời trêu ghẹo vu vơ của Midoriya thì cậu cũng xin chấp nhận trả giá. Mà cậu cũng đáng bị trêu lắm, vì dạo đây cậu nhìn chằm chằm thường xuyên quá mà. Mặc dù cậu đã rất cố gắng chia nhỏ những đợt nhìn ra nhưng với Bakugou ở gần bên thì bắt cậu phải nhìn đi nơi khác thật khó cho cậu quá. Cậu ấy hút hết mọi thứ xung quanh cho đến khi chỉ còn độc mỗi mình cậu ấy, như cái cách cậu ấy nâng tay, khẽ khàng lật từng trang sách đang đọc dở. Thậm chí cả cái cách cậu ấy dụi mắt buồn ngủ dù kim đồng hồ chỉ mới chỉ bảy giờ nhưng lại không chịu công nhận mình buồn ngủ. Tất cả những điều đó.

Cũng như mọi ngày, hôm nay trông Bakugou như ôm cậu ấy vào sẽ rất đã tay.

Điều này đặc biệt đúng vào những khi chiều tối, khi cậu ấy lâu lâu xuất hiện ở nhà dưới, mặc quần rộng thùng thình cùng chiếc áo cũ trông vô cùng mềm mại. Tương tự với chiếc áo có hình đầu lâu, và thi thoảng là chiếc áo hoodie màu xanh nhạt với chỗ tay áo đã sờn. Cặp bông tai bạc bắt lấy vừa đủ ánh sáng, dù Shouto nghĩ rằng cậu ấy đeo vàng sẽ hợp hơn, hoặc vàng hồng cũng được (cái này thì lâu lâu cậu ấy cũng đeo), và nếu cậu là bạn trai của Bakugou thì cậu đã mua thật nhiều kiểu bông tai như thế cho cậu ấy rồi.

Thật ra câu cuối là nói dối đấy, vì hiện tại Shouto có phải là bạn trai của Bakugou đâu, vậy mà lâu lâu khi cả bọn đi trung tâm mua sắm cậu cũng đã nghĩ về Bakugou và mua cả đống thứ rồi. Đống đồ đó hiện giờ đang phủ bụi trên lầu trong tủ đồ của cậu. Và mỗi khi Midoriya thấy chúng, cậu ấy sẽ lại nhìn cậu đăm đăm, và Shouto sẽ nhìn đăm đăm trở lại. Đây là cách cả hai cằn nhằn nhau trong im lặng vì chuyện mãi không chịu tỏ tình với người mình thích.

Thế nhưng hoá đơn mua đồ vẫn tiếp tục xếp chồng. Một cặp tai nghe xịn, vì Bakugou có thói quen siết chặt tay và để lại những vết lõm trên tai nghe cậu ấy đang xài mỗi khi cậu ấy bực mình, và chất lượng đôi tai nghe Shouto mua thì có thể chịu nổi lực. Một cục sạc dự phòng kim loại màu vàng hồng để cậu ấy có thể sạc pin khi đang đi ngoài đường, vì Shouto biết những món quà thực tế mới là những món quà tuyệt nhất theo suy nghĩ của Bakugou.

Còn những món quà khác thì, Shouto thấy hơi có lỗi vì chúng có chiều hướng thoả mãn sở thích cá nhân của chính cậu nhiều hơn. Một cặp bông tai với gai nhọn bằng bạc thật, Shouto nghĩ sẽ rất hợp với hình tượng bùng nổ của Bakugou. Một cặp bông tai đính đá garnet đỏ trùng với màu mắt cậu ấy vào đêm khuya dưới ánh đèn tím nhạt. Một chiếc áo hoodie màu đỏ, dây rút màu trắng và trên mỗi tay áo có tinh tế thêu một đoá hoa hồng rất nhạt. Góc tay áo của Bakugou lúc nào cũng hơi sờn rách, cậu ấy hay bứt nó mỗi khi căng thẳng, và cậu ấy thì căng thẳng hơi bị thường xuyên nên có lẽ kiểu áo này sẽ giúp được.

"Sao cậu không tặng món nào cho cậu ấy?" Midoriya từng hỏi một lần khi nghe cậu kiên quyết rằng chuyện cậu đang làm là hợp lí. "Nếu cậu tặng, có lẽ cậu ấy sẽ nhận ra cậu thích cậu ấy, đúng không, vì hiện tại cậu đang gặp khó khăn trong việc bày tỏ bằng lời nói mà?"

"Tớ không muốn cậu ấy nghĩ tớ đang mua tình cảm của cậu ấy," Shouto đã giải thích như thế.

Midoriya cũng thôi không hỏi nữa, vì cậu biết Shouto đã rất không thích khi Endeavour cố làm điều tương tự. Có một khoảng thời gian, lâu lâu ông ấy lại bỏ tiền ra mua vài tiếng đồng hồ của vài đứa nhỏ bằng tuổi Shouto, chỉ để Shouto có 'bạn' chơi cùng.

Nhưng cậu vẫn không thể dằn lòng không mua những món đồ mới nữa, dù mua rồi thì chúng cũng sẽ ở mãi trong phòng cậu trong một thời gian dài. Món gần đây nhất là một chiếc khăn quàng cổ móc len màu kem với những đường chỉ màu lá vàng, đẹp đến mức cậu buộc phải mua cho Bakugou ngay. Bất chấp giá cả.

Chìm trong những suy tư đó, cậu đã bỏ lỡ vài phút đầu của trò chơi. Chỉ khi nghe Hagakure gọi tên mình thì cậu mới bừng tỉnh khỏi những giấc mơ giữa ban ngày về Bakugou.

"Todoroki, thật hay thách?" cậu ấy hỏi.

"Thách," cậu trả lời.

Đa số các bạn thích cậu chọn thách hơn. Những khi chọn 'thật' và phải trả lời câu hỏi, cậu hay kể liên thiên về quá nhiều chi tiết, và việc cậu kể tuốt tuồn tuột thế này khiến mọi người hết cả hồn (nhưng không ai khó chịu đâu, Midoriya đã đảm bảo với cậu).

"Tớ thách cậu hôn người đẹp nhất phòng này," cậu ấy nói.

Ồ.

"Tớ không thể."

"Vậy hỏi cái khác đi thôi," Kirishima nói xen vào, tuân thủ nguyên tắc không bao giờ bắt ép ai phải làm chuyện mà họ thật sự không muốn làm.

"Không," Shouto giải thích. "Không phải là tớ không muốn làm. Tớ chỉ nghĩ làm vậy là trái với luật chơi. Người đẹp nhất phòng đang không tham gia trò chơi này, vì cậu ấy không tham gia nên việc hôn cậu ấy là không công bằng."

"Khoan xí—ông đang nói Kacchan đó hả?" Kaminari nhướng một bên mày.

Có gì phải bất ngờ đến vậy à, Shouto nghĩ. Cậu có thể thấy môi Midoriya mấp máy nói 'ôi trời ạ' và tay Ashido đã giơ lên che kín lấy miệng. Mắt Sero thì tròn hết cỡ. Và ai ai cũng đang nhìn cậu chằm chằm.

"Đương nhiên rồi," Shouto nói, rồi ngừng lại, bối rối nói thêm. "Còn ai vào đây nữa?"

Không có bóng dáng một ai khác xuất hiện trong đầu cậu khi nghe câu hỏi của Hagakure. Câu trả lời rõ ràng là Bakugou, rõ hơn rất nhiều thứ trong cả cuộc đời của Shouto.

Mọi thứ nơi Bakugou trong mắt Shouto đều rất đẹp, cái cách cậu ấy hay ngồi trượt dài xuống, hay cái cách mà cậu ấy thường xuyên mặc những chiếc quần lớn hơn một size. Cái cách mà cậu ấy chẳng bao giờ cài áo sơ mi đến nút áo cuối cùng và ai ai cũng có thể nhìn thấy khi sắc hồng trên má cậu ấy đi một đường thẳng đến mang tai và xương quai xanh, nhuộm cả mảng da thành màu đỏ ửng.

Từ đẹp chẳng biết từ lúc nào đã đánh mất định nghĩa bản chất ban đầu của nó, và thay vào đó lấy cậu ấy làm định nghĩa. Những hành động chỉ đẹp vì người làm ra chúng là Bakugou: tay cậu ấy, những ngón tay mảnh khảnh lật từng trang sách, cách cậu ấy buông lỏng cảnh giác và đầy tin tưởng ngủ ở một nơi cậu ấy không nên ngủ. Một lần quý giá duy nhất mà Shouto có cơ hội đánh thức và được là người đầu tiên Bakugou nhìn thấy khi cậu ấy mở mắt ra. Toàn bộ đều thật đẹp, thật đẹp, thật đẹp.

Và rồi Shouto nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Bakugou. Một ánh mắt rực lửa. Cậu ấy trông... rất giận. Và không phải kiểu cáu tiết bất đắc dĩ bắt nguồn từ... yêu thương. Là kiểu giận dữ bắt nguồn từ thương tổn. Kiểu mà Shouto vô cùng quen thuộc.

"Bọn mày đúng là lũ ngu," cậu ấy nói, giọng nhỏ nhẹ khác thường, rồi vứt cuốn sách cậu ấy đang đọc dở xuống và... bỏ đi.

Chuyện đáng ra không nên thế này.

Shouto cũng không biết cậu nghĩ chuyện nên thế nào nữa. Nhưng không phải thế này.

Không phải là một chuyện tốt à, cậu tự hỏi, nếu có người nghĩ bạn đẹp ấy? Shouto được mọi người nhận xét như thế rất thường xuyên, và dù cậu không hoàn toàn tin họ thì việc được khen cũng không phải là không dễ chịu.

Kaminari từng nói với Shouto rằng cậu là 'mỹ nam' của lớp này. Và cậu đã xem câu nói ấy như một lời khen.

Vậy thì tại sao Bakugou lại giận? Shouto không hiểu nổi. Và cậu rất muốn hiểu, bởi vì nếu không hiểu thì cậu sẽ không thể sửa sai, cậu chẳng muốn gì hơn là xoá đi vẻ tổn thương ấy trên mặt Bakugou cả.

Cho dù gạt mối tình đơn phương của Shouto qua một bên thì họ vẫn là bạn, và bạn bè thì sẽ không tổn thương nhau như cái cách Shouto vừa làm tổn thương cậu ấy. Bằng cách nào đó. Vì một lí do khó hiểu nào đó. Tổn thương sâu sắc nữa là.

Cậu hết nhìn Midoriya rồi lại nhìn Kirishima. Đây là hai người có khả năng hiểu những điều Shouto không hiểu về Bakugou nhất.

"Tớ đã làm gì?" Shouto hỏi, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn. "Tớ nói gì sai rồi phải không?"

"Không đâu," Kirishima trả lời trước. "Tớ nghĩ cậu ấy chỉ không hiểu ý của cậu thôi."

"Tớ nên làm gì đây?" Shouto hỏi Midoriya, người cậu tin có thể dắt cậu về con đường đúng đắn vào những thời điểm cậu lạc lối nhất.

"Nói chuyện với cậu ấy đi." Midoriya nói. "Tớ có thể đi cùng cậu, nếu cậu muốn—"

"Chắc tớ cũng nên đi cùng—" Kirishima cũng mở lời.

"Không, cảm ơn các cậu, nhưng tớ sẽ tự đi một mình. Tớ nghĩ như thế là tốt nhất. Không có tớ các cậu vẫn tiếp tục chơi được chứ?"

Shouto nghe những lời thì thầm đáp ứng, rồi cậu đứng dậy và nhặt lấy cuốn sách Bakugou vứt xuống sô pha. Nhìn thì có vẻ là một cuốn khoa học viễn tưởng với bìa sách là hình một con tàu vũ trụ. Cuốn Ninefox Gambit của tác giả Yoon Ha Lee. Phần một, có vẻ như là của một seri tên 'Bộ Máy của Đế Chế'. Shouto chưa đọc bao giờ, nhưng giờ cậu tò mò rồi đấy, vì những cuốn sách được Bakugou giới thiệu đều có trọng lượng cả. Nhìn lúc nãy cậu ấy đã đọc được hơn nửa quyển thì hẳn là cậu ấy rất thích nó rồi.

Cậu ấy không có kiên nhẫn đọc những cuốn sách mình không thích. Shouto nhớ cậu đã cùng cậu ấy đi thư viện trường một hai lần để trả lại những cuốn khiến cậu ấy thất vọng từ mười trang sách đầu tiên.

Ít ra thì cầm theo cuốn sách, cơ hội cậu được Bakugou mở cửa cho sẽ tăng thêm một tí. Shouto suy đoán hết mọi khả năng khi cậu đứng trước cửa phòng, tay giơ lên gõ cửa. Một thói quen đọc sách nữa của Bakugou là một khi đã thích thì cậu sẽ khó mà bỏ được sách xuống. Cậu ấy phải biết diễn biến tiếp theo của truyện, và Shouto thậm chí đã bị búng trán rất nhiều lần vì dám làm cậu ấy phân tâm.

...Bị búng trán thì cũng là được chạm vào rồi, Shouto không để ý tiểu tiết đâu.

"Tớ có sách của cậu này," Shouto nói, tay còn lại giơ sách lên như thể cách một cánh cửa Bakugou vẫn nhìn thấy được.

Shouto nghe tiếng loạc xoạc từ bên kia cửa, có lẽ Bakugou đang mang đôi dép đi trong phòng màu trắng cậu ấy hay mang trong phòng ngủ (Shouto được diện kiến chúng hai lần, cả hai lần cậu ấy đều đeo một chiếc băng đô màu xanh nhạt để tóc không rơi xuống mặt, một lần cậu ấy còn đắp mặt nạ thoang thoảng mùi chuối, đáng yêu đến mức Shouto suýt thì không chịu nổi).

Rồi cửa mở, nhưng chỉ mở he hé thôi. Muốn được mở thêm thì Shouto phải tự giành lấy.

Bakugou không gài băng đô, không mang dép hay đắp mặt nạ, cơ mà cậu ấy có đeo tai nghe kết nối với điện thoại trong túi quần. Mong là cậu ấy đã ngừng bài nhạc đang nghe lại khi Shouto đến, nếu không thì cuộc đối thoại này sẽ khó hiểu lắm.

"Cậu giận tớ à?" Shouto hỏi.

"Đưa sách đây rồi đi đi," Bakugou chìa tay ra khỏi rãnh cửa hơi hé mở.

"Tớ không muốn làm cậu giận," Shouto thật thà thử lại.

"Vậy thì đừng có đùa mấy chuyện chó má đó," Bakugou nói, giọng vẫn nhỏ nhẹ khác thường. "Sách. Ngay."

"Tớ không có đùa," Shouto nói, giọng nhỏ y như giọng Bakugou, và cậu hé mở cửa rộng hơn để thấy mặt Bakugou rõ hơn, mắt cậu ấy đỏ lên nhưng không nên đỏ vì lí do này, và Shouto thấy tệ hơn khi mình chính là nguyên nhân chuyện đó xảy ra.

"Với tớ, cậu là người đẹp nhất căn phòng ấy, nhất bất kì căn phòng nào, và nhất cả thế giới này."

Sao cậu ấy lại không biết nhỉ?

"Nếu cậu không tin thì trong phòng tớ có vài thứ. Tớ mua những món đồ ấy cho cậu vì nghĩ cậu mang lên sẽ rất đẹp, biết đâu cậu thích chúng," Shouto nói tiếp, cố nói nhanh cho xong khi vẫn còn cơ hội.

Biết đâu cậu lại thích tớ tặng chúng cho cậu.

Bakugou mở cửa phòng thêm một tí, và Shouto có thể thấy rõ tình trạng bừa bộn của căn phòng, những tờ đề cương bị vứt khắp sàn. "Vậy mày hôn tao đi."

"Hở," Shouto chớp chớp mắt, đầu rối bòng bong, hơi choáng váng vì những từ cậu luôn muốn nghe giờ đây lại xuất phát từ miệng Bakugou.

"Mày nghe rồi đấy," Bakugou nói, giọng bén nhọn như một lời thách thức. "Nếu lời mày nói là thật, và mày muốn, thì làm đi. Hôn tao."

Khoảng cách cửa hé mở khỏi tường giờ đã vừa đủ cho Shouto xen ngay vào phía ngoài cùng của căn phòng, chụp lấy hai má Bakugou trong tay. Mềm y như cậu nghĩ. Y như cậu thừa biết. Rồi Shouto cúi xuống từng chút để hôn cậu ấy.

Một nụ hôn dịu dàng chạm lướt môi.

Sau vài giây chần chờ, Bakugou ngước mặt lên hôn đáp trả, nắm lấy áo Shouto để kéo cậu lại gần hơn. Kéo cậu vào bên trong phòng rồi đóng cửa lại sau lưng cậu bằng tay còn lại. Vẫn hôn cậu không dứt một cách đầy hưng phấn. Điên cuồng. Vụng về và căng thẳng.

Shouto đặt cuốn sách trên tay xuống bàn học của Bakugou và lại hôn lên đôi môi mời gọi của Bakugou lần nữa. Ấm nóng và mới lạ và hoàn hảo.

Lộn xộn nữa. Nhưng lại vừa đúng.

Khi họ tách nhau ra, cậu khẽ vuốt ve hai má Bakugou, từng hơi thở của cậu đều run rẩy. "Đúng thật. Cậu đúng là người xinh đẹp nhất thế giới này rồi. Hôn giỏi nhất nữa."

"Câm miệng," Bakugou nói như một phản xạ tự nhiên, mặt đỏ bừng thành màu trái cherry, chứng minh cho Shouto thấy rằng cậu đúng một trăm một ngàn một triệu lần. "Làm như trước đây mày từng hôn ai rồi ấy. Đồ Kẹo Gậy."

Shouto cười. "Cậu có muốn tớ đi hôn người khác để chắc chắn rằng cậu hôn giỏi nhất không?"

"Không. Đéo nhá," Bakugou đẩy cậu áp sát tường, hoàn toàn bị lời cậu nói chọc giận. "Đừng có khờ quá. Từ giờ mày chỉ được hôn tao thôi."

"Được. Xin lỗi cậu," Shouto nói, vì chuyện đó... và vì hiểu lầm vừa nãy. Ban đầu Bakugou không nói gì, chỉ áp mặt mình lên ngực Shouto và di chuyển tay Shouto để chúng vòng qua người cậu ấy. Một cái ôm chặt, Shouto nghĩ nghĩ rồi càng ôm chặt hơn.

"Cuối cùng cũng..." Bakugou lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹt. "Biết gì không, mày mới là cái thằng xinh đẹp ở đây đó. Không phải tao đâu."

(Chả đúng tí nào, nhưng thôi Shouto nhường cậu ấy vậy.

Nhường cả những món quà đang phủ bụi trong ngăn tủ của cậu nữa, nhường hết toàn bộ tình cảm của cậu, nhường bất kể thứ gì, nhường tất cả mọi thứ.)

. Hết .

T/N: Dịch fic này vì cái ý tưởng em Shou đơn phương em Kat xong mua cả đống đồ mà không dám tặng nó đáng iu ghê, chưa kể em Shou trong này còn ngơ ngơ ngây thơ 100% hình tượng em Shou trong lòng mình nữa =)))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net