01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái dạo Todoroki lên sáu, đó là một khoảng thời gian khó khăn, khốn khổ, là cái dạo kịch độc ron rót vào tâm trí non dại, tạc khắc lên một Todoroki Shouto của nhiều năm sau đó. Cái dạo thơ ngây ấy, vết bỏng vừa chớm lành, đỏ hỏn, sần sùi, và xấu xí, dài rộng một mảng lớn trên gương mặt trái, bắt đầu từ đường chân tóc. Bao kẻ Todoroki chẳng biết, rỉ tai nhau rằng than ôi, cậu út nhà Todoroki làm sao thế kia, chúng tỏ như xót xa, nhưng chúng có xót xa thật không, hay chúng chỉ muốn tọc mạch vào chuyện nhà Todoroki, để thỏa cái nỗi tò mò chết giẫm, để mấy bận rảnh rỗi liền đem rêu rao cái nỗi niềm cay đắng mà nhà anh hùng số hai đang trải qua.

Tuyết đã ngừng rơi từ đêm qua, cái cơn tuyết của những ngày đầu đông đổ xuống, nhuộm màu trắng xóa lên các mái hiên, vùi lấp những mảnh cỏ yếu ớt non dại. Gió lạnh lùa qua, và tuyết trắng rung rinh, chúng cố chấp chẳng rơi, cứ thế, gòn gọn trên cành cây khô, cùng cành khô ấy, quằn quại níu lại sắc màu đông giá. Than ôi, cành khô ấy nhỏ tí tẹo, nông sâu ráo hoảnh, và rồi, lạch tạch, nó gãy, gãy rồi, gãy làm đôi khi về với đất mẹ dịu hiền. Tuyết rơi rụng, nát be bét. Nắng đông yếu ớt, điểm xuyết qua áng mây bèo, ảm đạm chiếu một màu vàng nhạt lên đống tuyết dần tan, và chậm rãi, từng chút, tuyết chẳng nói với ai về sự ra đi của mình, chúng lặng im, tan một cách nhẹ tênh, lặng lẽ, trên nền đất nhơ nhuốc, đọng lại chỉ còn là một vũng nước đục màu, cát bụi trộn lẫn.

Và vũng nước bẩn phản chiếu, điểm một chấm trắng vẩn đục, mờ nhạt lên đôi con ngươi màu đỏ, Bakugou đảo mắt, cái vẻ nó như là hững hờ, như là vu vơ, như là đang tìm kiếm cái chút gì đó thú vị trong cái ngày đông tẻ nhạt. Nhưng đáng buồn làm sao, cái ngày đầu đông, chúng hống hách ra vẻ, phủ tuyết và tuyết lên tất thảy, cái màu trắng xóa ấy, nhạt nhẽo biết nhường nào, chán ngắt biết bao nhiêu, cái màu lạnh giá ấy. Và Bakugou nghĩ, có lẽ nó thật sự ghét mùa đông.

Chín tháng trước, Bakugou đã tròn sáu tuổi, nhưng dù là thế, nó cũng không nhận được tín hiệu từ tri kỷ, dẫu cho nó có thể lờ mờ nhận ra từng đường nhăn trên khớp ngón tay cái đã phác họa ra chữ S, vậy nên, nó biết, nó có tri kỷ, nhưng hẳn là còn lâu tri kỷ của nó mới tròn sáu tuổi. Phải biết là, nó ghét căm cái hệ thống tri kỷ chết đi được.

Đại đa số, nó nghĩ là toàn bộ, tri kỷ luôn là ưu tiên hàng đầu cho vị trí bạn đời đối với mọi người, mặc dù sự đồng điệu trong tâm hồn giữa hai con người nghe có vẻ tuyệt vời cho một mối quan hệ đấy, nhưng điều đó chẳng là cái thá gì với nó cả.

Cái dạo thu năm kia, sáng nọ mưa lất phất, TV ngoài phòng khách đang chiếu lại bộ phim cũ rích, thanh âm trầm bổng chẳng biết là của ai thầm thì qua loa, vang vọng trong căn hộ ba sáu mét vuông, cả nhà Bakugou quây quần ngồi trên mâm cơm sớm, và ba mẹ nó kể với nó, rằng ba nó ấy, đã chối bỏ một cô nàng vô cùng dịu dàng với chữ Y hiện lờ mờ trên ngón tay cái, và chọn mẹ nó làm bạn đời, cái người đối lập tất thảy, từ tính cách, đến sở thích, chẳng phải tri kỷ, hay bất cứ ai khác, ba nó chọn mẹ nó. Và mẹ nó nói với nó, không cần quá quan trọng vấn đề tri kỷ, miễn là người nó thích, thì ai sao cũng được. Riêng vấn đề này, nó hoàn toàn đồng ý với bà già.

Chẳng một ai có thể chối cãi điều này, rằng đối với rất nhiều người, việc tìm thấy người bạn đời qua liên kết tri kỷ khiến cuộc sống tấp nập vội vã trở nên dễ thở hơn nhiều, thay vì cứ vất vưởng cô đơn một mình mà chẳng có ai san sẻ, và họ hài lòng vì điều đó.

Ai đồng điệu với ai, và ai sẽ tuyệt đối hạnh phúc với ai, có cả tỉ tiêu chí để đánh giá, vụ trụ xoay chuyển, gấp gáp, vội vã, tính toán chi li cẩn thận đến từng con số thập phân nhỏ nhất, so sánh đối chiếu, dựa vào đó, gửi gắm hai con người có số phần trăm hợp nhau cao nhất vào một mối liên kết khi họ tròn sáu tuổi, trước năm ai và ai tròn mười tám, họ sẽ gặp nhau. Thường thấy nhất, tri kỷ là một người khá quen thuộc, nhưng than ôi, lắm kẻ xui xẻo, không ít trường hợp người ta thấy nửa kia là ai đó xa lạ, xa lạ đến mức có khi chỉ là hai kẻ vô tình đi ngang qua nhau giữa trưa hè vội vã, vậy nên, thật đáng buồn, có những kẻ đã chẳng may đánh mất đi tri kỷ vào một ngày nào đó, khi họ thậm chí còn chưa tìm thấy nhau.

Chạm lên, miết nhẹ chữ K đã hiện lên trên ngón tay cái từ vài ngày trước, Todoroki không hiểu lắm về hệ thống tri kỷ, không thể hỏi mẹ, cũng chưa có dịp để hỏi chị Fuyumi, hay anh Natsuo, Todoroki có thể hỏi các bạn xung quanh và thầy cô giáo, nhưng em không muốn, em từ chối mấy cái hành động vớ va vớ vẩn này, bởi chúng, những hành động nhỏ nhặt như thế, đều là tiền đề để tạo dựng nên một mối quan hệ.

Lặng lẽ, chẳng có lấy một tiếng động dù là nhỏ nhất, khi Todoroki thấy, trên cành cây khô bên ô cửa sổ, chú chim nọ đã sà xuống, xù lông xám, rỉa cánh rối. Hẳn khi nó hạ cánh, cây đã rung, và tuyết rơi vãi, sót lại trên cành cây méo mó, tuyết in hằn những vệt nông sâu khác nhau. Có lẽ là nó biết, hoặc là nó vô tình, một thoáng mây bay qua đỉnh đầu, che lấp nắng sáng tàn tệ, nó chợt ngẩng đầu lên nhìn Todoroki, em thoáng giật mình, nhưng rồi vẫn ngồi lặng yên nhìn lại nó. Chú chim kêu lên một tiếng, như thể hét vào mặt đứa trẻ tóc hai màu, tố cái tội nhìn mà chẳng được cho phép, nó ra vẻ giận dữ, và rồi nó vỗ cánh bay đi.

Todoroki nghĩ, hình như nó ghét mình.

...

Bakugou giật mình khi thanh âm ai đó vang lên trong đầu nó, nó biết, nó đơn giản biết, rằng liên kết tri kỷ đã kết nối. Nhưng nó lại nghĩ, câu nói ấy không phải tri kỷ cố tình gửi cho nó, hẳn là người kia đã vô tình nghĩ điều gì đó vẩn vơ trong lúc chạm lên chữ cái hiện trên ngón tay, và qua liên kết tri kỷ, ý nghĩ đó liền tuôn vào đầu nó.

Bao bận tuyết đổ qua đi, tri kỷ của Bakugou cứ vô tình truyền giọng qua liên kết, điều đó làm cậu bạn nhỏ cho rằng người kia không biết cách liên kết tri kỷ hoạt động, và qua những lần vô tình ấy, dù chỉ là đôi ba lời suy nghĩ vẩn vơ, Bakugou cũng biết được gia đình nhà người kia không được êm đẹp cho lắm, hẳn đó là lý do không một ai nhắc nhở hay chỉ dạy cho tri kỷ của nó về cơ chế liên kết tri kỷ.

Nhưng Bakugou chưa bao giờ hồi âm lại bất cứ lời nào.

Gần mười năm đã trôi qua, không chậm, cũng chẳng nhanh, phố xá Tokyo dần thay đổi, từng chút, từng chút, cứ dăm ba tháng, người ta lại thấy một nơi góc nhỏ nào đó ở cái chốn đô thị này xuất hiện thêm một cửa hàng, một quán ăn, hay thậm chí là một tòa cao ốc đang xây dang dở, thế nhưng những suy nghĩ vớ vẩn của tri kỷ vẫn chẳng thay đổi, chúng vẫn thường xuyên len lỏi vào tâm trí của Bakugou, đôi khi là những lời như "xin chào" hay đại loại vậy, như thể đang kiểm tra xem liên kết tri kỷ đã được kết nối chưa. Lời chào đầu tiên được gửi đến là vào mùa xuân tháng ba năm nhất tiểu học, nhưng Bakugou lựa chọn làm lơ đi, như một hành động nhằm thể hiện sự chối bỏ tri kỷ.

Đỗ vào U.A, với năng lực mạnh mẽ vượt trội hơn hẳn đồng trang lứa, Bakugou nghiễm nhiên trở thành thủ khoa đầu vào khóa ấy.

Phải biết là, U.A là một ngôi trường đào tạo anh hùng có tiếng nhất cái Nhật Bản này, nghe thì có vẻ tuyệt vời đấy, nhưng không, U.A là cái trường chết giẫm nhất mà hắn từng biết, ở đấy, hắn toàn gặp những đứa dở hơi. Ví dụ điển hình mà nói, thì phải kể đến cậu ấm nhà Todoroki, cái thằng hâm hâm dở dở, chảnh chọe, và lúc nào cũng ra vẻ. Và cái lũ ngu xuẩn cùng lớp ấy, chúng nó cứ nhất nhất cho rằng Quirk của Nửa Nạc Nửa Mỡ là xịn nhất, và đương nhiên bởi vì thế, Nửa Nạc Nửa Mỡ nghiễm nhiên trở thành học sinh mạnh nhất, nhưng hắn sẽ chứng minh cho chúng rằng chúng sai lè, bằng cách đè bẹp thằng ranh đó bất cứ khi nào hắn có cơ hội, hắn sẽ dẫm đạp sự kiêu ngạo lố bịch của nó xuống dưới chân.

Bỏ qua cái tên Nửa Nạc Nửa Mỡ ấy cũng bắt đầu bằng chữ S đi, thằng nỡm ấy có một vài sự trùng hợp xíu xiu với tri kỷ của Bakugou, vụn vặt, chẳng đáng kể, mà dẫu có kể, Bakugou cũng chẳng biết phải kể thế nào cho rõ.

Trùng hợp thôi, Bakugou nghĩ thế, trong lúc khoác lên bộ đồ anh hùng để chuẩn bị cho buổi học huấn luyện nền tảng anh hùng tiếp theo, và dự định là sẽ lẳng mớ suy nghĩ vớ vẩn đó ra sau đầu ngay khi buổi học bắt đầu.

"Cái gì trùng hợp!?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net