06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái áng bạc của đêm sáng đến lạ lùng, nhảy nhót trên cánh rừng xanh, rồi vỡ vụn khi xuyên qua tầng tầng tán cây. Giọt trăng rơi trên đỉnh đầu, vai áo, thả mình trượt dài xuống đất lạnh theo từng bước người đi. Dù cho khoảng cách chỉ còn lại đôi mươi xăng ti, họ vẫn cứ lặng im như thế, chẳng nói với nhau một lời, cũng chẳng buồn trao nhau một cái ánh nhìn, đọng lại chỉ còn là tiếng bước chân giẫm lên lá khô loạt soạt.

Ngay bây giờ, khi đồng hồ đã điểm quá tám giờ ba mươi, tất cả những gì Bakugou muốn làm chỉ là quay trở về, thả mình xuống sàn nhà đã được trải một tấm futon hình chữ nhật dày dặn, và đánh một giấc ngủ thật ngon đến tận sáng ngày mai, thay vì là ở đây đi lòng vòng trong rừng. Hắn không hẳn là ghét các hoạt động của trại hè, chỉ là, hắn vẫn sẽ biết ơn nếu đi cùng hắn không phải là thằng khốn sở hữu một mái tóc hai màu.

Tóm lại, lúc này, Bakugou đang hơi bực. Không hẳn là hoàn toàn bởi cái cơn gắt ngủ, dù đa phần là vậy, song, hắn lại không biết, hắn chẳng rõ bản thân đang cáu giận cái gì. Mà, có lẽ, một phần còn lại trong số đó là liên quan đến Todoroki, sự hiện diện của Todoroki trong cái bán kính một bước chân này có lẽ đã làm hắn cảm thấy khó chịu. Và những phần còn lại nữa kia ấy, nó đóng gói trong lớp giấy mỏng, nửa kín nửa mở hờ hững, đủ để người ta thấy trong đó có điều gì đó, nhưng lại không rõ ràng rằng điều gì đó là điều gì. Ta cứ bảo giận dỗi như thế là vô cớ, là rảnh rỗi gây sự, vậy đấy, cũng thật buồn cười, rằng chính bản thân cái kẻ đang cáu gắt ấy cũng lặng im, chẳng biện hộ nổi cho bản thân lấy một câu, tất thảy đều đi lên tới cuống họng, rồi tuột trôi xuống bụng, tan biến, chẳng còn đọng lại lấy nổi một câu từ, không phải là không muốn nói, chỉ là, họ không rõ, là không rõ, tức là lờ mờ, không rõ ràng, tường tận, và cụ thể, vậy nên họ chẳng biểu đạt nổi, chứ không phải là không biết.

"Bakugou này."

"Im đi."

"Có người đã nói với tớ, rằng tình yêu giữa những người bạn tâm giao không phải là tình yêu thật sự."

Thằng khốn ấy sẽ chẳng bao giờ nghe bạn nói đâu, một khi nó đã muốn nói cái gì, nó sẽ nhất quyết phải nói cho bằng được, mặc dù trước đó bạn đã bảo nó im miệng lại, nó mặc xác, nó chẳng để bụng ba cái chuyện vặt vãnh đấy đâu, cái thằng khốn nạn thật sự.

"Bakugou này, cậu đã gặp được tri kỷ của mình rồi chứ!?"

Cau mày, Bakugou hơi khó chịu, phần lớn trong số đó là cảm thấy khó hiểu, hắn nhìn Todoroki, khóa chặt tầm mắt vào đôi con ngươi dị sắc.

"Rốt cuộc mày muốn nói cái gì!?"

"Không, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu. Vậy thôi." Tạm dừng vài giây, anh nhìn hắn, đột nhiên nói: "Tớ có một chữ K trên ngón tay cái, và tớ nghĩ, tớ đã tìm thấy cậu ấy."

...

Bóng trăng dập dờn đọng nơi đáy mắt, giọt trăng tràn vào, ánh lên cái áng bạc lập lòe sóng sánh. Ả chớp mắt, dời đi tầm nhìn, và khẽ cười.

Có lẽ, là bởi trăng đẹp, nên ả vui.

Dạo gần đây, ả lúc nào cũng vui, nắng tan, mưa giăng lối, hay một chiều oi ả, trên cái cành cây đã ngả màu bạc phếch, chiếc lá vàng héo úa cuối cùng cũng rơi rụng, tất cả đều khiến ả thấy vui vẻ. Tựa như chúng chẳng đơn giản như thế, tựa như ả đã mường tượng trong đầu về một bộ hài kịch bởi những điều vụn vặt như thế. Tóm lại, ả vui, chỉ vui thôi, chẳng có bất cứ cảm xúc nào khác, tỉ tức giận, hay buồn bã, hoặc là lo lắng, bồn chồn, không, hoàn toàn không có, dù chỉ một chút.

Nhưng đêm nay, khi trăng rọi sáng lối mòn, rơi trên lớp cỏ cây dại mọc hai lối, len lỏi trong ả chẳng còn là sự vui sướng đơn thuần. Tấm ảnh nằm trong tay ả vò nát nhàu nhĩ, rồi lại đem ra trải thật thẳng, miết từng đường nhăn, từng đường nhăn gấp khúc chồng chéo, hiện từng vết trắng lờ mờ, ả ngắm nhìn gương mặt duy nhất trên đấy. Và ả không vui. Ả không vui, vậy nên ả lại vò nát nó, ả không vứt đi, chỉ để đấy, trong lòng bàn tay.

Loại bỏ mớ cảm xúc rắc rối, bóp chết thứ suy nghĩ buồn cười, chỉ là, dù ả có cố gắng đến đâu, chúng vẫn cứ vởn vơ chẳng đi hết nổi. Ả bực mình, khóe miệng chẳng kéo lên nổi, cũng chẳng tìm kiếm được cái gì để mua vui cho bản thân ngay bây giờ, để quên đi cái nỗi niềm cay đắng tủi nhục ả đã chịu đựng hai mươi năm.

Chẳng gió thổi bay, áng mây bèo một màu đen thăm thẳm, lãng đãng trên khoảng không vô định, và trăng, lúc sáng lúc tỏ, ẩn hiện sau tầng mây mỏng, cùng mây phiêu dạt trên trời hạ.

Giống. Quá giống. Từ cái cách nó nổi giận, gầm gừ như một con chó hoang ngu xuẩn, đến cái đôi mắt mang sắc đỏ, cái màu mà Masaru vẫn hay ví von với ráng chiều tà nơi chân trời ngày tháng bảy, với sắc lá phong thu rơi rụng ở xứ Canada, từng li từng tí đều giống con đàn bà kia đến buồn nôn. Nhưng Masaru ơi, nó cũng giống Masaru quá. Sao ả có thể chịu nổi đây, ả từng nghĩ, về đàn con thơ của chúng ta, chúng giống ả, và cũng giống Masaru, chúng sẽ gọi ả là mẹ, gọi Masaru là cha, và ả sẽ gọi chúng bằng cái tên đầy thân thương mà Masaru đặt cho.

Ả đã từng nghĩ như thế, cho đến cái ngày thu đông kia, tiết trời bắt đầu có dấu hiệu se se lạnh, lá đã đổi sắc, rơi rụng lả tả, chất từng đống, từng lớp mỏng trên mặt đất, Masaru chối bỏ ả. Dẫu cho ả là tri kỷ của Masaru, Masaru cũng chưa từng nhìn lấy ả. Masaru chạy theo tình yêu mà Masaru gọi là định mệnh, nhưng vũ trụ đã mách bảo, rằng ả mới là định mệnh của Masaru kia mà. Masaru bảo một ngày nào đó ả sẽ hiểu. Nhưng Masaru ơi, đến bây giờ, ả vẫn không hiểu.

Và, cái hai mươi năm mục ruỗng trong tù, Masaru cũng chưa từng chạm lên tên ả, thầm thì dù chỉ là đôi ba lời bâng quơ.

Hai mươi năm đã qua ấy, ả thèm nói chuyện với Masaru, nhưng chúng không cho, bởi lẽ, vì ả là tội phạm, chỉ được phép quẩn quanh trong căn phòng đôi ba mét vuông, nhàm chán với những vách tường dày đặc và trống vắng. Chúng đeo lên khớp ngón tay cái ả một cái vòng, và khóa chặt, chúng làm vậy, bởi chúng sợ, sợ những kẻ tội phạm như ả liên lạc ra bên ngoài, mà đối tượng đầu tiên chính là tri kỷ. Chúng sợ, vậy nên chúng cấm, chúng phát minh ra cái thứ của nợ ấy, và gọi nó là "còng soulmate".

Mọi xiềng xích ả phá bỏ, vứt toạch ở một góc xó mà ả chẳng nhớ, chỉ có còng soulmate là vẫn ở đây, ả tìm đủ mọi cách cũng chẳng thể gỡ, nó ghìm chặt ngón tay cái, biến liên kết tri kỷ thành đường một chiều, có đến, không có đi. Mà, đáng buồn thay, cái gọi là "có đến" ấy, từ hơn hai mươi năm về trước, cho đến mãi về sau, có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Loạt soạt, lách tách, chẳng phải thanh âm gió trời hun hút thổi, lay động từng mảnh lá xanh nhỏ bé, chẳng phải như thế, ả biết, đó, tiếng ai giẫm đạp lên nền đất, làm tan vỡ lớp lá héo quằn, gãy giòn cành khô khẳng khiu. Lặng im, cẩn thận và chậm rãi, chạm lên súng bạc dắt bên hông.

...

Lặng im, đột ngột, nó hẫng lại, rồi thịch, đập mạnh, một tiếng rõ mồn một. Và những giây tiếp theo đó, Bakugou nghe thấy trái tim mình đập, rõ ràng từng tiếng thình thịch, len lỏi vào màng nhĩ, chạy thẳng lên não bộ, nhấn chìm một mảnh suy nghĩ vừa chớm qua.

"Thì sao? Tụi mày là tri kỷ của nhau, và việc tìm thấy nhau đó là lẽ đương nhiên, không phải sao!?" Bakugou nói, vẫn bằng cái giọng gắt gỏng: "Bớt nói vớ vẩn đi, đồ Nửa Nạc Nửa Mỡ."

"Cậu cho đó là lẽ đương nhiên à!?" Todoroki dừng chân, anh nhìn hắn: "Nhưng cậu biết không, tri kỷ của tớ không nghĩ vậy."

"Quái quỷ gì nữa hả, Nửa Nạc Nửa Mỡ!?"

"Tri kỷ của t-"

Đột nhiên, Todoroki im lặng.

Đạn bạc lao vun vút, xoáy vào khoảng không, xé gió mà đến, im không thấy tiếng, len lỏi vào khoảng trống giữa hai vai, bộp một tiếng cứng ngắc khi ghim chặt vào cái cây già phía sau. Còn lại chỉ là một sợi gió lạnh, phần phật hất tung đôi ba lọn tóc. Tức thời, không khí bị đè ép đến mức đặc quánh. Lồng ngực tựa như bị bóp nghẹt, khoảng cách giữa hai hơi thở trở nên thật dài, và từng thớ cơ, chúng căng cứng. Chiến đấu. Tội phạm. Và rồi, gió lạnh lại tạt qua vai, bộp, bộp, bộp, ba phát cả thảy, từng viên từng viên, lướt qua, ghim xuống, tụ thành một mảnh thật nhỏ trên cây già.

"Hiểu rồi chứ, lũ ranh ngu xuẩn này." Ả bước ra, khẽ cười, nòng súng giương thẳng: "Nếu chúng mày dám cử động, viên tiếp theo sẽ được nã thẳng vào đầu đấy."

Mây giăng kéo, che ánh bạc, khoảng không gian tối đi, tường băng dựng lên. Không hài lòng, ả tặc lưỡi, bóp cò, gầm gừ hai câu mắng chửi. Đạn xuyên qua lớp băng, và băng lại dựng lên, giậm chân, băng lan ra, giơ bộ móng muốt, tóm lấy con mồi mà chủ nhân đã định. Hai, hay ba giây sau đó. Băng lan lên đến tận ngực, siết chặt không lấy một kẽ hở, ả ho, khụ khụ sặc sụa khi hít vào cái khí lạnh, tay phải cầm súng lạnh tê tái trong tầng tầng lớp băng, tay trái khựng giữa không trung trống rỗng, và bàn tay ấy, run rẩy, siết chặt lớp băng bao phủ bên ngoài, bởi cái lạnh, hay giận giữ, hoặc có lẽ là do cả hai.

"Bakugou, cậu không sao chứ!?" Quay người, Todoroki hỏi. Không lo lắng, anh chỉ hỏi, vậy thôi.

"Tao thì làm sao được? Cút ra, đừng có đứng trước mặt tao."

Tay trái nâng, phác họa dáng súng, hai ngón duỗi, hai ngón cong, và ả nheo mắt, chọn điểm ngắm là mái tóc hai màu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net