Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu còn nhớ không"

"Bọn mình đã từng có một giấc mơ rất đẹp."

"Nơi đó chúng ta đều hạnh phúc."

Một nơi chúng ta hạnh phúc. Dẫu cho nước mắt em rơi xuống hàng đêm kể cả khi cậu chết trong dằn vặt, có một bức tường rất lớn cũng rất cao. Nó ngăn cách chúng ta lại gần nhau.

Chạm vào nhau hả?

Mơ đi.

"Chúng mày tự tạo nên bức tường đó, chúng mày mãi mãi cũng vậy."

Ánh mắt người đó lạnh ngắt, Dabi ở trong ngọn lửa xanh lâu lắm rồi. Đến mức anh chẳng còn bận tâm, ngày ngày trốn sau song sắt hưởng thụ. Dabi chạy quá lâu rồi chạy về quá khứ về tương lai, chạy về gia đình nơi anh từng mong ước.

"Anh còn hận ông ta không."

"Tất nhiên không bao giờ quên cũng không đời nào tha thứ."

Ông ta trong lời nói Dabi nhẹ nhàng lắm, cứ như không khí có cũng được không có cũng nhằm nhò gì. Lớp kính dày cộm che đi ánh mắt bi thương, thế rồi đan xen với cô đơn lầm lỗi. Shouto thường đến thăm anh bất cứ khi nào cậu còn thời gian, đến chết cũng vậy mối liên kết giữa họ bền chặt vững vàng.

Còn em thì sao, cái mối liên kết mong manh rối bù như tơ nhện. Kỳ lạ kéo hai đứa lại gần nhau vừa vặn tạo nên một bức tường ngăn cách.

Tốt thôi.

Không đến quá gần là được.

Da diết thay ấn tượng về em với Dabi quá nhạt nhòa, cái con bé thu mình trong đêm tối. Em trai anh vứt cho nó tình cảm và hai đứa dính nhau, sẽ thật kỳ lạ nếu chúng nó không kết hôn. Chắc là anh không có cơ hội dự hôn lễ đâu nhỉ?

Kiếp tội phạm khó sống quá mà.

Vỏn vẹn mười hai tháng trong song sắt, cuộc sống quay đều đến chóng mặt. Dabi muốn nhanh chóng rời khỏi đây, anh cười khẩy đừng mong ước ngu ngốc nữa. Tự làm tự chịu thôi anh sẽ không chết cho đến cái ngày Enji nhận quả báo.

"Lão già thối tha."

Cơn mưa tội danh dập tắt đi ngọn lửa trong anh, Dabi ghét Enji ghét nhà ngục và ghét luôn cái con nhỏ đang nhìn anh chòng chọc.

"Tao móc mắt mày giờ hai đứa y chang nhau, không có gì làm thì cút mẹ mày đi."

"Khoa anh hùng rảnh rỗi đến thế à."

Theo thói quen ra vẻ bố mày là nhất cái dáng vẻ này ôi sao mà quen quá, làm em nhớ đến điệp khúc sì né luôn vang trong đầu. Khúc khích reo lên đây không phải lần đầu em đến, chỉ sợ ông anh già thấy cô đơn. Cơ mà em lo thừa rồi.

"Thế chừng nào cưới đấy tốt nghiệp hả? Bọn mày ăn cơm trước cổng chưa."

Vành tai đỏ lên theo từng câu hỏi, ông anh già cũng quá thẳng thắng đi. Nhìn sắc mặt em Dabi cười cợt, thở dài một hơi.

"Thằng gà chậm chạp dữ bây."

"Mày về đi tao nhức đầu rồi."

Lang thang trên đường vắng, rực sắc vàng những bóng đèn xa. Todoroki đợi ở đây từ trước, cậu định vào thấy em đang trò chuyện vui vẻ nên thôi.

"Vào đi, anh cậu chắc nhớ nhà lắm."

Chạm vào gò má xanh xao, em lại gầy thêm nữa. Tiều tụy theo từng ngày cứ như chính cậu đang rút đi sinh mệnh thuộc về em, đau lòng không thôi đã dứt đâu. Nhìn theo chồng chất mang thêm sầu, chỉnh lại cổ áo cho em quay phắt vào trong. Sẽ không quay lại nữa không thể quay lại được nữa.

Đâu ai nào biết em rơi lệ.

Trái tim em nhuốm màu thược dược đen, lững thững rảo bước bên bờ vực, gió lộng rít lên thêm đau đớn. Nhảy xuống chết đi hoặc sống tiếp, em đâu nỡ rời khỏi Todoroki. Thôi đành quay lại ngắm nhìn cậu thêm vài ngày. Trái tim đã bao giờ hết trống vắng.

Những lần nhìn nhau ấm áp đến thế bao tức tưởi cũng trôi đi, vì em muốn ở nơi có bầu trời nơi nắng ấm sưởi tim lạnh giá.

Rơi xuống nào.

Rơi đi.

"Cậu làm cái trò gì vậy!"

Shouto nhăn mặt cậu bị con bé này hành xác nhiều rồi, ngày nào cũng cài đủ thứ hoa trên tóc lắng nghe nó cười mắt long lanh. Buổi trưa hè rực rỡ bao đóa hoa xuân, chân chạy mau đến vùng trời đầy nắng. Rồi nắng sẽ chiếu trên kẽ tóc sưởi ấm linh hồn thứ bơ vơ. Nó sạch sẽ lắm đó thôi, ở bên cái thứ đầy hận thù. Đen đặc trong mắt xanh sâu thẳm, đỏ rực như ngọn lửa căm hờn.

Cháy lên đi cõi lòng vụn vỡ thiêu cháy đi tuổi thơ yên bình. Vứt bỏ hoài niệm xa xôi.

Đừng giống ông ta Shouto, mày không phải Enji.

Mày phải khác.

Nhất định phải học cách buông bỏ, tim nhàu nát chẳng hề gì. Dù nước mắt vỡ tan trôi theo gió Todoroki cũng phải tồn tại để trả thù. Sống làm chi khi hận thù chất chứa bám vây từng ngày trong cái giá lạnh ban xưa.

Todoroki phải buông tha cho nó.

Todoroki phải cố mà tha cho nó, vì yêu.

Rất yêu.

Chìm đi.

Chìm xuống.

Máu tươi loãng màu loang lỗ đến khó coi, em chưa từng vượt qua cái bóng nơi tâm trí. Cũng như nó chưa từng buông tha cho em suốt thanh xuân, em không muốn cho cậu biết. Todoroki không nên biết và không cần biết.

Giữa chúng ta cũng có khoảng cách mà, rất gần nhưng cũng xa xôi.
Cứ tồn tại thôi một bức tường thành khổng lồ, vì chúng ta đang bị che lấp.

Đau thương che lấp chúng ta.

"Sẽ có một nơi mà chúng ta hạnh phúc."

"Thật sự hạnh phúc."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net