Day 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ quên giờ đăng...

---

Tàu cập bến, nhưng Bắc cực quang vẫn chưa ngừng. Người lái tàu nói Bắc cực quang này phải kéo dài thêm một, hai tiếng nữa, nên họ không cần phải vội. Bam và Khun bình thản xách hành lý xuống tàu, và nơi đầu kia của cầu gỗ đã có người chờ sẵn.

"Hai cậu đến vừa đúng lúc." Shibisu vẫy tay. "Chúng tôi sắp mở tiệc tối ở nhà Hatz và Endorsi."

"Nơi này mấy người có cách nào khác để phân biệt sáng và tối ngoài nhìn đồng hồ không?" Khun nhướn mày.

"Đồng hồ là cách nhanh nhất rồi."

Bam nghiễm nhiên để cho Khun vào xe trước, còn cậu thì đặt va li của hai người vào cốp xe. Khi Shibisu thắc mắc, cậu chỉ cười mà không đáp. Quả thực, suốt chuyến hành trình lênh đênh trên biển vừa rồi, do rối loạn nhịp sinh học nên Bam ngủ rất nhiều, khiến cho Khun lo sốt vó. Ba tiếng đồng hồ cuối cùng, cậu còn tựa vào vai hắn ngủ li bì, khiến Khun tới trước khi xuống tàu vẫn còn kêu đau vai.

Họ dự định sẽ thả Bam và Khun ở nhà mới của họ để cất va li, và ngay sau đó sẽ đi ăn tiệc. Kéo khoá chiếc áo bông to sụ trên người, Bam thầm nhủ nơi này lạnh hơn điểm dừng cuối kia nhiều lắm. Cậu không tưởng tượng nổi những người ở trạm nghiên cứu tuốt về phía Bắc kia làm sao mà chịu nổi khí hậu ấy.

"Lạnh à, Bam?" Khun ân cần hỏi, và ngay lập tức đã đổi sang giọng điệu hách dịch với tài xế Shibisu. "Bật điều hoà ấm đi."

"Ông vua của tôi ơi," Người bị gọi khóc ròng, "vừa mới bật thì làm sao lan nhanh như vậy được? Cậu chờ chút đi."

Khun cúi xuống nhìn công tắc ghế sưởi, và bật của Bam lên. Cậu hỏi. "Anh không cần ghế sưởi sao?"

"Cậu quên rồi à?" Khun cười thần bí. "Thân nhiệt tôi thấp hơn, nên bao giờ tôi cũng chịu lạnh tốt hơn. Thế này cũng chỉ coi là hơi se se thôi."

Chẳng mấy chốc, Bam đã được nhìn ngôi nhà mà cả cậu và Khun đã chọn qua mạng. Trông nó có vẻ tối tăm hơn so với qua video, nhưng đầy đủ đồ tiện nghi mà họ đã đặt hàng tới. Cậu nhanh chóng xếp hai chiếc va li một đen một trắng ngay sau cửa ra vào, khoá cửa và trở lại ô tô cùng Khun và Shibisu.

Ba người nhập tiệc khi tiệc đã bắt đầu được mười lăm phút. Mùi lẩu cay và mùi rau thơm khiến bụng cậu kêu òng ọc. Cậu ngồi xuống giữa Khun và Rak, gắp cho mình miếng tokbokki đầu tiên.

Cả nhóm cứ ăn và uống rượu bia cho tới tận hai giờ sáng. Phần lớn đã nằm vật ra sàn và ngủ như chết. Bam, dù có uống chút rượu nhưng do rối loạn nhịp sinh học nên không có cảm giác muốn ngủ. Ngược lại, dù chỉ uống một cốc bia hơi nhưng Khun đã gật gù trên sô pha. Bam nhìn ra hắn buồn ngủ không phải là do bia mà là do hắn mệt thực sự. Đó vốn là một chiếc sô pha gấp, nên Bam chỉ cần kéo thêm một phần đệm nữa ra là đủ chỗ cho cả cậu và Khun chen chúc. Cậu tìm được thêm một chiếc chăn lông cừu mềm mại, nhưng đồng thời cũng chỉ có một chiếc gối.

Khun bỗng giật lấy chiếc gối từ tay cậu, đặt lên sô pha, vỗ vỗ. "Nằm xuống đây, Bam."

"Nhưng anh không cần gối sao?"

"Thôi khỏi đi." Khun phẩy tay. "Nhanh lại đây nào, tôi buồn ngủ."

Bam tắt điện, nằm xuống bên cạnh hắn và vung chăn đắp cho cả hai. Chưa kịp chúc cậu ngủ ngon mà Khun đã say giấc nồng. Cậu khẽ mỉm cười, đặt đầu của Khun gối lên tay mình.

"Tôi sẽ ở bên anh hết đêm nay, khi anh đang ngủ. Đổi lại buổi sáng anh cũng phải ở bên tôi, khi tôi đang ngủ, nhé?"

Ở nơi gần vòng cực Bắc này, nửa năm là ngày, và nửa năm là đêm, vậy nên Bam tin chắc cậu và Khun sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net