10. Hoà hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đã gấp đến độ hỏi dồn hỏi dập như vậy rồi, Tiêu Chiến nào bình tĩnh nổi, cậu sụt sùi trong lòng Vương Nhất Bác trả lời lộn xộn: “Em yêu anh. Em đồng ý, em muốn sinh bé con cùng anh”.

Đó, chú mèo của Vương Nhất Bác cực kỳ đáng yêu, cực kỳ ngoan ngoãn, làm sao Vương Nhất Bác không yêu cho được.

Vương Nhất Bác đợi câu trả lời này của Tiêu Chiến lâu lắm rồi, mặc dù nghe được phản hồi này tại bệnh viện, không gian không thích hợp nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui mừng, hạnh phúc của Vương Nhất Bác, anh dỗ dành Tiêu Chiến: “Đồng ý vậy rồi mà còn nức nở nữa, ai nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt em, chú mèo bé bỏng này?”

Tiêu Chiến ngọ nguậy trong lồng ngực Vương Nhất Bác, chưa dứt được cơn khóc hạnh phúc này, vừa nấc vừa trả lời Vương Nhất Bác: “Em không khóc, là con khóc í".
Wao, chú mèo này đã biết đổ nồi cho mèo con trong bụng rồi, lém lỉnh quá trời.

Vương Nhất Bác phì cười, thuận theo Tiêu Chiến: “Ừm, không phải em, là bé con của chúng ra khóc nhè. Bé con giống ai mà mít ướt thế không biết”.
Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác đang trêu mình, chun chun cái mũi không đồng tình, bàn tay của cậu vẫn ở trong lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, bắt đầu ấm áp lên rồi.

Giải quyết vướng mắc xong xuôi, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: “Thời gian qua em ở đâu vậy? Có thêm bé con khó chịu lắm phải không?”

Tiêu Chiến rất biết lợi dụng những lúc Vương Nhất Bác hỏi nhiều, cậu phớt lờ câu hỏi đầu tiên: “Khó chịu một xíu thôi ạ, không có gì to tát hết”.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến sẽ không kể khổ, qua những quyển sách kia, anh biết thời gian đầu mang thai omega sẽ cực kỳ vất vả. Chưa kể Tiêu Chiến lại không có tin tức tố của anh trấn an, người gầy đi 1 vòng, làm gì có chuyện có chịu một chút.

Vương Nhất Bác thẳng thắn: “Tiêu Chiến, bây giờ chúng ta đã là người yêu của nhau, anh sẽ không giấu diếm em bất cứ điều gì về anh, và anh cũng hy vọng, em có thể chia sẻ những thứ xung quanh em với anh. Em là omega của anh, anh muốn em ỷ lại anh, dựa dẫm anh, chứ không phải chuyện gì xấu, chuyện gì buồn sẽ giấu không cho anh biết”.

Tiêu Chiến lặng lẽ hiểu ra, gật đầu đồng ý với Vương Nhất Bác: “Dạ, em biết mà”.

Vương Nhất Bác hài lòng, đặt một nụ hôn lên trán Tiêu Chiến: “Phải vậy chứ, chú mèo của anh”.

Thổ lộ tâm tình xong thì mặt trời cũng lặn mất, Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến lên giường nghỉ ngơi một lát, Tiêu Chiến phụng phịu: “Em không sao thật mà, anh nâng niu em như vậy là chiều hư em đó”.

Vương Nhất Bác gật đầu đồng tình: “Uh, chú mèo của anh hư một chút cũng không sao cả, anh đồng ý”. Tiêu Chiến thật sự cạn lời với Vương Nhất Bác luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net