4. Khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt quá trình ăn trưa Vương Nhất Bác nhận ra, Tiêu Chiến chỉ gắp hai món rau trên bàn mà không hề động đến đĩa thức ăn nào khác. Không có cà tím khiến Tiêu Chiến dị ứng, có rất nhiều món cay phù hợp với khẩu vị của Tiêu Chiến. Đang định gắp món thịt bò sốt cay mà Tiêu Chiến thích ăn, thì đã thấy người đàn ông ngồi cạnh Tiêu Chiến - cũng là vị khách mời trong chương trình hôm nay, đã gắp một miếng thịt kho nấm vào bát Tiêu Chiến.

Vẻ mặt Tiêu Chiến không lấy làm vinh hạnh, miễn cưỡng mỉm cười cảm ơn người đàn ông kia. Nhưng người kia như muốn xác định Tiêu Chiến chắc chắn sẽ ăn món ăn mình gắp nên chăm chú nhìn Tiêu Chiến rồi nhìn miếng thịt đã gắp vào bát cậu. Tiêu Chiến không thể làm ngơ, từ từ ăn miếng thịt kho kia cùng thái độ hài lòng của người đàn ông.

Vừa nuốt miếng thịt xuống cổ họng là Tiêu Chiến muốn nôn ngay ra được, quá nhiều dầu mỡ, quá ngấy, nhưng không thể bất lịch sự như vậy trên bàn ăn. Tiêu Chiến cố gắng đè nén cơn buồn nôn rồi xin phép ra ngoài.

Bước chân Tiêu Chiến ngày càng vội, cậu chỉ sợ chưa đến nhà vệ sinh là mình đã nôn ra đây mất. Vội vàng khóa cửa phòng WC rồi ôm bồn cầu nôn ọe, nôn mãi nhưng cảm giác ngấy của miếng thịt kia vẫn còn ứ đọng trong cổ họng Tiêu Chiêu, không làm sao hết được. Tiêu Chiến ngồi bệt xuống sàn nhà, đợi cơn nôn này hết lại chuẩn bị cho đợt nôn khác đến, khó chịu đến phát khóc. Cậu rất nhớ mùi hương của Vương Nhất Bác, chỉ có mùi hương đó mới làm giảm sự khó chịu của cậu. Bây giờ cậu còn cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau nữa.

Vương Nhất Bác đợi mãi mà Tiêu Chiến chưa về phòng, lo lắng nên đi ra ngoài tìm kiếm. Nhìn xung quanh không thấy Tiêu Chiến đâu, Vương Nhất Bác định quay trở về phòng thì bỗng nhiên nhớ ra Tiêu Chiến không khỏe, vậy rất có thể là ở trong nhà vệ sinh.

Vương Nhất Bác bước đến phòng WC, có một cánh cửa khóa bên trong, anh nhẹ nhàng gõ cửa rồi gọi: “Tiêu Chiến, em có trong này không?”.

Trong cơn choáng váng, hình như Tiêu Chiến nghe thấy giọng của Vương Nhất Bác đang gọi mình. Cậu nghĩ mình bắt đầu sinh ra ảo giác rồi.

Không có ai lên tiếng, Vương Nhất Bác tiếp tục gõ của: “Tiêu Chiến, em khó chịu lắm sao? Anh là Vương Nhất Bác, có thể mở cửa cho anh được không?”

Lần này Tiêu Chiến không nghe nhầm, là Vương Nhất Bác đang gọi cậu. Nhưng cậu không còn sức để trả lời Vương Nhất Bác, lời nói đến miệng thì không thể phát ra tiếng. Tiêu Chiến bất lực bắt đầu rấm rứt khóc.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng sụt sùi từ bên trong, lòng lo lắng hoảng sợ không biết Tiêu Chiến bị gì rồi. Anh sang gian WC bên cạnh, trèo lên tường rồi bật nhảy sang phòng WC của Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC