7. Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào phòng bệnh, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đang ngủ say, tay trái đang được truyền dung dịch an thai. Bệnh viện thiết kế lò sưởi ở mỗi phòng bệnh cho nên nhân viên điều dưỡng đã cởi bớt áo khoác ngoài cho Tiêu Chiến. Đến gần giường bệnh, Vương Nhất Bác nhận ra, đúng là chỉ phần bụng nhô lên, còn cánh tay và khuôn mặt của Tiêu Chiến hốc hác hẳn đi. Vương Nhất Bác đau lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tiêu Chiến, thì thầm: “Vất vả cho em rồi. Xin lỗi, Tiêu Chiến”.

Vương Nhất Bác nhìn đến phần bụng Tiêu Chiến, đang suy nghĩ xem có được sờ lên đó không thì cánh tay đã run run chạm đến phần chăn trên bụng Tiêu Chiến. Ở đây có con của anh, con của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Anh vô thức mỉm cười, tự nhủ, như thế này là hơi quá phận rồi, muốn chạm trực tiếp cần phải xin phép Tiêu Chiến, muốn chào hỏi tiểu bảo bối cũng cần có sự tham gia của ba người.

Một đêm đó, Vương Nhất Bác không ngủ, anh chăm chú đọc hết các cuốn sách mà y tá đưa, chốc chốc lại ngoảnh đến giường bệnh ngắm Tiêu Chiến.

Chín giờ sáng hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh dậy. Đập vào mắt Tiêu Chiến là trần nhà trắng xóa và mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Lúc này Tiêu Chiến bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua. Hôm qua rất khó chịu, vì miếng thịt của người đàn ông kia mà Tiêu Chiến nôn mãi không ngừng, sau đó Tiêu Chiến nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác gọi mình. Đúng vậy, là Vương Nhất Bác. Vậy người đưa cậu đến bệnh viện không lẽ là …

Vừa định trở mình ngồi dậy thì Tiêu Chiến nghe được tiếng mở cửa. Hai đôi mắt giao nhau rồi sững lại một lúc. Vương Nhất Bác phản xạ nhanh hơn, vội vàng đặt hộp thức ăn xuống, đi đến giường bệnh hỏi Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, em tỉnh rồi. Em còn khó chịu ở đâu không?”
Tiêu Chiến muốn mở miệng thì cổ họng khô rát, Vương Nhất Bác nhanh nhẹn rót cho Tiêu Chiến cốc nước ấm, thử nhiệt độ rồi đưa đến bên cậu: “Em uống nước đi. Cẩn thận, nước còn ấm.” Tiêu Chiến định đưa bàn tay đến nhận thì Vương Nhất Bác đã một tay cầm cốc, 1 tay nhẹ nhàng đỡ lưng cậu ngồi dậy: “Uống nước khi nằm sẽ sặc, em chịu khó ngồi dậy một chút nhé”.

Nước ấm được đưa vào cổ họng, Tiêu Chiến cảm thấy dễ chịu hơn. Bối rối không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trả Vương Nhất Bác cốc nữa rồi cảm ơn.
Vương Nhất Bác chủ động nói tiếp: “Tối qua đến giờ em chưa ăn gì. Bên kia có cháo gà ác đậu xanh, em ăn một chút nhé. Bác sĩ nói cháo này tốt cho cả em và em bé”.

Nghe Vương Nhất Bác nhắc đến em bé, Tiêu Chiến hoảng hốt muốn mở miệng hỏi, Vương Nhất Bác lại cướp lời: “Ăn sáng trước được không em? Có chuyện gì chúng ta nói sau. Sức khỏe em quan trọng hơn”. Tiêu Chiến cúi đầu không dám đối mặt với Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy Tiêu Chiến nghe lời, Vương Nhất Bác mỉm cười, thì thầm đủ cho Tiêu Chiến nghe thấy: “Bé ngoan”.
Vương Nhất Bác mang hộp cháo đến, vừa đổ cháo ra bát vừa nói: “Đây là cháo anh nhờ vợ của quản lý nấu. Anh sợ thức ăn bên ngoài không đảm bảo, mà tay nghề vợ quản lý rất cao siêu, mấy lần được ăn ké đồ ăn của quản lý nên anh biết đó. Mặc dù nhờ vả người ta thì không hay lắm, nhưng anh nấu ăn cũng dở tệ, nên đành mặt dày nhờ người ta vậy”.

Tiêu Chiến im lặng nghe Vương Nhất Bác nói. Đổ cháo ra bát xong, Vương Nhất Bác cầm thìa, xúc cháo đưa đến bên miệng Tiêu Chiến: “Em ăn thử xem anh có nói đúng không?”
Tiêu Chiến giơ tay định cầm bát cháo: “Em tự ăn được” nhưng Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên bát và thìa cháo nói: “Tay trái của em vẫn còn phải truyền dịch, vướng víu lắm. Sáng sớm y tá kiểm tra còn nhắc anh là em phải truyền thêm một lượt nữa mới có thể yên tâm được. Anh khỏe mạnh, anh giúp em”. Thế là Tiêu Chiến ngồi ngoan như đứa trẻ chờ Vương Nhất Bác xúc cháo cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net