Chương 1: "Cô muốn làm gì? Đừng có loạn."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân xuống tram, trên tay là bó hồng đỏ thắm với những cánh to xòe thơm ngào ngạt. Sinh thời, mẹ cô yêu thích loài hoa này nhiều tới mức đem hạt giống của nó phủ kín những nơi có đất trong nhà. Mỗi lần tan học, trên đường về Nhân chỉ cần ngửi thấy mùi thơm ngát trong không khí, ngẩng lên sẽ thấy một mảng đỏ rực rỡ, nơi ấy là nhà cô.

"Mẹ ạ, sinh nhật thật vui nhé." Nhân đặt bó hoa xuống mộ bà, cười dịu dàng. "Mẹ có nhớ hôm sinh nhật bà, mẹ bận làm nướng bánh nên nhờ ba ra cắt ít hồng mang vào. Không hiểu ba nghe sao thành ra mẹ muốn ăn quả hồng. Liền lái xe cả tiếng đồng hồ tới chợ Footsray mà tìm mua. Mà ba có bao giờ biết chợ đóng cửa lúc mấy giờ. Đến nơi không còn ai bán, ba buồn bã lái xe về. Mẹ thì chờ mãi không thấy ba mang hoa hồng vào, lại nghĩ ba trốn việc chạy đi làm vài chén với mấy ông bạn nên đành nhờ bác trông lò, rồi tự ra vườn lựa bông mà cắt. Đến khi bàn tiệc đã bày biện xong hết. Mọi người đều ngồi vào bàn cả rồi mà ba cũng không thấy đâu. Mẹ lo lắng điện thì lại nghe tiếng chuông trong phòng ngủ. Cả nhà được phen lo lắng. Lúc mẹ định đi báo cảnh sát thì ba thất thểu bước vào. Ba bảo gì mẹ còn nhớ không? Ba xin lỗi mẹ vì không thể mua hồng cho mẹ. Bà ngoại nghe thế cười văng cả bộ răng giả vào bánh gato. Sau đó, bánh gato của mẹ vì thế mà lần đầu tiên bị ế, ba phải vừa xem bóng đá vừa ăn..."

Ở một phần mộ khác, một người cũng lặng lẽ đặt chai rượu vang nho nổi tiếng vùng Barossa lên thềm mộ, tươi cười nói. "Cha à, làm chén cho ấm nhé!"

"Chả phải cha vẫn thích nhâm nhi rượu vang với salad do chính tay con làm hay sao? Hôm nay là thứ sáu, cha con mình bất chấp hết chai này luôn nhé." Kris vừa nói vừa rót đầy rượu vào hai ly thủy tinh đế cao.

Anh trìu mến nhìn cha, rôi tự cụng ly. Anh uống một ly, một ly tưới lên cỏ. Sau đó lại cầm chai rượu rót đầy hai ly.

Nhân cầm áo khoác đứng dậy, quỳ nãy giờ chân có chút tê. Phía trước đang có lễ hạ huyệt, thế nên Nhân lịch sự đi vòng ra phía sau. Trước đây cô chưa từng đi ra bằng lối cổng sau. Thế nên khi ra bằng lối này cô không nghĩ sẽ trông thấy Kris một mình ngồi trước hai ly rượu, tự biên tự diễn cười cười nói nói. Cuối tuần hắn không đi giải khuây, chạy đến đây làm trò gì vậy. Không lẽ gã có bạn bè, người quen được chôn ở đây?

Tiếng giày cao gót lộp cộp trên nền đá, nghe như đang tiến về phía cậu. Kris xoay đầu nhìn lên, tay cầm ly rượu khựng lại. Cô ta đã biết cha anh cũng chôn ở đây? Kris uống nhanh hai ly rượu rồi vội vã đứng dậy.

Nhân thực lòng muốn đi vòng vèo đâu đó để tránh mặt Kris, nhưng biết sao được, anh ta ngồi ngay lối duy nhất dẫn ra cổng sau. Bất đắc dĩ, Nhân đành đi về phía anh ta. Phần cũng vì tò mò người anh ta thăm viếng là ai.

"Không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp cô." Kris lên tiếng trước.

Nhân lạnh tanh đáp. "Anh trông khỏe mạnh thật."

Kris nhếch môi cười. "Cô cũng thế."

Không rảnh và cũng không muốn nói chuyện phiếm với Kris, Nhân đảo mắt nhìn về phía sau lưng Kris. Dòng chữ trên bia mộ dội thẳng vào tim Nhân, "Ông ta cũng được an táng ở đây?" Nhân mất bình tĩnh. Khuôn mặt mỉm cười an nhàn kia khiến Nhân có cảm giác ông ta như đang cười cợt trên mất mát của cô vậy.

"Cô muốn làm gì? Đừng có loạn." Kris tóm lấy cánh tay Nhân, kéo cô tránh xa mộ của cha anh.

Nhân đưa một tay lên vò tóc trên đầu. Trời ơi, ông ta cũng ở đây. Gia đình cô cũng ở đây. Ngần ấy năm... có phải là họ cảm thấy rất khó chịu không?

"Tôi yêu cầu cô giữ đúng mực sự tôn kính đối với một người đã chết." Tay Kris vẫn kềm chặt tay Nhân, giọng anh đầy uy quyền. Nhưng chân cô đã kịp đá bay chai rượu vang đắt tiền xuống đất. Sau tiếng thủy tinh vỡ, rượu chảy lênh láng.

Kris giận dữ, anh rít qua kẽ răng. "Tôi cảnh cáo cô, tôi có thể còng tay cô vì tội xúc phạm người đã khuất."

Kris là cảnh sát ở Kew, quận kế Hawthorn, đang giữ quân hàm thượng úy. Xem ra tội ác của cha anh ta không ảnh hưởng gì đến tiền đồ của anh ta cả.

"Đừng chạm vào tôi." Nhân gào lên, tóc xổ tung, bộ dạng hung dữ.

Kris giơ hai tay về phía trước, điệu bộ như muốn nói: được rồi cô thắng, cô thắng hoàn toàn, tôi xin đầu hàng.

Nhân cởi áo khoác, tránh cầm phải chỗ Kris đã đụng vào. Sau đó ném thẳng vào mặt anh rồi bỏ đi.

...

Rời khỏi nghĩa trang, Nhân đi bộ ra stop gần nhất để đón tram. Những chiếc ô tô hối hả cho một ngày cuối tuần bận rộn party lại càng khiến cô cảm thấy lạc long. Về thái độ với Kris, Nhân biết mình phi lí nhưng mỗi khi đối mặt với anh ta cô lại tràn đầy phẫn nộ. Cô biết mình không nên ghét anh, nhưng việc cha anh được phán vô tội, cô rất không tin là anh không can thiệp. Nhân nặng nề áp tay lên ngực. Cái ngày nhận hung tin, trái tim cô đã rơi thẳng xuống địa ngục. Bây giờ, vật đập trong lồng ngực cô chỉ là khối đá lạnh ngắt.

Tin Tin..

Một chiếc Audi trắng bóng loáng bóp còi xin đường, tấp vội vào lề. Theo phản xạ, Nhân quay qua nhìn. Cửa kính bên hông từ từ hạ xuống. Kris giơ cái áo khoác mà cô đã ném lại trong nghĩa trang lên huơ huơ, đủ để Nhân trông thấy.

"Khi nào giặt xong, tôi sẽ gửi chuyển phát tới nhà cô."

Nhân lẳng lặng cúi xuống cởi giày cao gót, sau đó ném về phía Kris với lực mạnh và chuẩn xác của dân chơi bóng ném. Không may, Kris chơi khúc côn cầu từ bé, cuối tuần vẫn luôn tập luyện cũng đồng đội, vì thế chỉ cần giơ tay anh đã tóm ngang thân giày. Kris cười, nụ cười nửa miệng dễ khiến người khác nổi điên.

Người khác ở đây chính là Nhân. Trước khi cô cầm chiếc giày còn lại trên tay, nguy hiểm lao về phía chiếc Audi, Kris đã kịp nhấn ga vọt đi.

Nhân vừa thả chiếc giày xuống đất, chiếc Audi liền dừng lại. Kris thò đầu qua cửa, nhã nhặn nói. "Lần sau muốn nhờ tôi giặt đồ giùm cũng không nên dùng cách thô thiển như thế, cứ trực tiếp nói ra tôi sẽ đáp ứng, hiểu không?"

F**k, Nhân chửi thề thành tiếng. Thẳng tay chọi nốt chiếc giày còn lại về phía Kris, dù chính cô cũng đoán được chẳng thể nào chọi tới.

"Mà này, cô có muốn quá giang một đoạn không?' Kris lịch sự đề nghị.

Quá con mẹ nhà anh! Nhân nắm chặt túi xách giơ lên.

Kris mỉm cười, anh cứ nhây thế này có khi nào Nhân sẽ lột sạch đồ trên người mà ném anh không? Nhưng mà biết làm sao đây, anh lại thích nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia nổi giận. Cảm giác rất thành tựu.

"Tôi có việc rồi, cô Nhân hẹn khi khác nhé!" Kris vẫy tay tạm biệt.

Nhân nhìn chiếc Audi rồ ga vọt thẳng về phía trước, khuôn mặt còn xám hơn cả làn khói mà chiếc xe để lại. Tập tễnh nhón chân trên nền đá lạnh, lượm chiếc giày cao gót cầm về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net