Chương 11: Có thể gặp nhau không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân đẩy cuốn sách lên tầng kệ trên cùng nhưng không sao với tới. Cái thang bị kẹt, không kéo lên cao thêm được. Đúng lúc cô định từ bỏ thì một giọng nói ồm ồm vang lên bên tai.

"Để em giúp chị một tay."

Nhân nhìn xuống dưới. Là cậu thanh niên tóc xoăn bồng bềnh, khuôn mặt điển trai. Trên cổ còn đeo tai phone màu đỏ bắt mắt.

"Cảm ơn em."

Cậu ta còn chu đáo vịn thang để bảo đảm Nhân khỏi ngã.

"Chỗ này đúng không chị?"

Nhân gật đầu.

"Em tên gì vậy?"

"David. Còn chị?"

"Nhân." Cô mỉm cười, đưa tay ra phía trước. "Rất vui được làm quen với em."

"Em cũng thế." David vui vẻ bắt tay Nhân, môi nở nụ cười nhẹ.

David giúp Nhân xếp nốt các cuốn sách còn lại lên kệ, vừa đi vừa tám chuyện với Nhân. Cô có cảm giác đã gặp cậu ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ. Nói chuyện một lúc lại cảm thấy hình như David có tâm sự, miệng cười cười nhưng đôi mắt rất buồn bã.

Mấy ngày sau, David cũng đề nghị giúp Nhân trả sách lên kệ. Một phần vì cánh tay bó bột bất tiện, phần vì cũng thấy cậu dễ mến nên Nhân không từ chối.

"Em thích công việc này à?" Nhân hỏi dò.

"Không, tại vì em đang rảnh, muốn kiếm gì đó giết thời gian."

"Sao em không đi gặp bạn bè?"

David nhún vai, cười. "Không thích. Mà, chả phải em đang gặp chị rồi hay sao?"

(Ý là chị cũng là bạn em đấy. Bạn mới, em thích nói chuyện với chị => này là mụ tác giả nói đấy =)) Tự dưng cuồng David.)

Nhân cười, vì thấy David nói chuyện dễ thương nên mới ghẹo cậu. "Em có bạn gái chưa?"

David đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt bối rối. "À, chuyện đó..."

"Không lẽ là đơn phương?" Nhân dựa vào biểu hiện của David mà đoán.

"Cô ấy bỏ em rồi."

David buồn bã đáp, vành mắt đỏ lên. Nhân đứng bên dưới đột nhiên cũng lúng túng. Chỉ muốn trêu cậu chút, ai ngờ lại...

Rì..rì... rì...

David có điện thoại. Nhân tế nhị tránh sang chỗ khác để cậu tự nhiên nói chuyện. Nhưng cô vừa ra đến bàn làm việc thì David cũng xuất hiện ngay sau đó. Trông cậu rất khẩn trương. Nhân tính hỏi xong lại nghĩ mình cũng không thân thiết gì, thôi để lúc khác, dù gì cậu ta cũng đang vội.

...

Tuy nhiên những ngày tiếp theo, Nhân không có cơ hội để hỏi, vì David không tới thư viện nữa. Sớm biết thì đã xin số điện thoại của cậu ta.

Nhưng mà, sao mình lại quan tâm đến David quá vậy? Nhân lắc đầu, chính cô cũng không hiểu nổi.

Liếc đồng hồ, đã quá sáu giờ chiều, Nhân nhấn nút "close" thông báo thư viện hết giờ mở cửa. Bên ngoài, trời mưa lất phất. Nước mưa phủ lên lớp kính những giọt nước li ti. Nhân thở ra một hơi, hơi thở ấm áp chạm vào lớp kính lạnh lẽo để lại một vùng mờ mịt.

Đúng lúc đó điện thoại gay gắt đổ chuông.

"A lô."

"Hết giờ làm rồi sao em còn chưa xuống?"

"..."

"Hửm?"

"Anh đang ở đâu?"

"Hỏi thừa, dĩ nhiên là trước cổng thư viện."

"Tôi có hẹn với anh chắc?"

"À, bây giờ thì có. Tôi muốn thảo luận với em một chút về vụ Dara..."

Kris nói tới tên cô bé thì ngừng. Anh thừa biết nhiêu đó là đủ để Nhân đồng ý gặp anh.

"Tôi đang đi xuống. Anh đợi chút."

Kris thở ra làn khói mỏng, tiện tay vứt đầu tàn vào thùng rác, môi vẽ một nụ cười. Nhân mà anh biết luôn là một cô gái có tấm lòng lương thiện và rất trách nhiệm. Cô chỉ không có trách nhiệm với mỗi mình anh mà thôi. Kris cay đắng khi nhận ra, được đối xử người ngoại lệ chưa chắc đã là người may mắn.

Nhân nhìn tóc, vai và cả cánh tay săn chắc đều thấm đầy nước mưa, nhìn không được thắc mắc. "Cây dù không đủ che người anh?"

Kris cười cười. "Đủ, nhưng không để ý."

"Anh không thấy lạnh khi nước mưa rơi vào à?"

"Rơi vào cũng không khác lúc bình thường là mấy, nên không nhận ra."

Nhân lặng người. Cô chính là giống anh. Chưa từng nhận ra mình bị ướt bởi mưa cho đến khi thấy người đi đường ồ ạt cầm dù lướt qua.

"Đi thôi."

"Ừm."

...

Quán cà phê Snax, bảy giờ tối.

Phục vụ hôm nay toàn là gương mặt mới, ai nấy đều vui vẻ khi thấy hai vị khách là Nhân và Kris bước vào.

"Chị với anh dùng gì ạ?" Nữ nhân viên có đôi môi đỏ mọng như trái cherry, ngọt ngào hỏi.

Nhân có chút bỡ ngỡ, đảo mắt nhìn quanh. Sau đó cười cười đáp. "Một latte nóng."

"Một mocha không đường." Kris nháy mắt. Vẫn là không kìm chế được khi thấy gái xinh.

Nhân hừ nhẹ, cô đi tới chỗ bàn trống ngồi xuống trước.

Câu mở đầu lại không hỏi về việc chính mà thiên về lòng hiếu kỳ. "Những phục vụ cũ đi đâu rồi nhỉ, không lẽ đồng loạt nghỉ việc?"

Kris mỉm cười, đoán đúng rồi, nguyên nhân chắc cũng tự biết ha! Nghĩ thế nhưng anh vẫn kiếm đại một lí do để thỏa mãn trí tò mò của Nhân. "Có lẽ kiếm được nơi có điều kiện tốt hơn."

Nhân gật gù, đôi mắt phảng phất nét buồn. Dù gì trong suốt hai năm qua, cũng thường xuyên trông thấy mặt nhau, thi thoảng có hỏi han mấy câu. Đột ngột không xuất hiện nữa, thật khiến cô cảm thấy có chút phiền lòng.

"Vừa rồi cậu bạn của Dara đã tới đồn cảnh sát. Dĩ nhiên là do tôi gửi giấy triệu tập." Kris bắt đầu đi vào vấn đề. "Giống như trong lá thư, cậu ấy bảo cậu ấy cảm thấy có lỗi về tai nạn của Dara."

"Anh nói cụ thể đi." Nhân vắt chéo chân, tay gác lên đầu gối, biểu hiện nghiêm túc lắng nghe.

"Cậu ta hẹn Dara cùng ăn tối tại một quán đồ Thái gần đài tưởng niệm. Do tram không kẹt nên đến sớm hơn dự tính. Cậu ta liền nghĩ tới việc đón đường Dara rồi cũng cô bé tới quán ăn. Thế nhưng đi đến chỗ ngã tư thì đã thấy Dara đang chờ qua đường. Cậu ta cũng trông thấy một chiếc xe Camry bạc nhường đường cho cô bé. Dara bước nhanh xuống thì phát hiện dây giày bị bung, cô nhanh chóng cúi xuống cột. Đúng lúc đó cậu ta liền gọi cô bé. Dara ngẩng lên thấy bạn trai mình liền vui vẻ đứng dậy, băng qua đường mà không quan sát cẩn thận."

"Sau đó, thì như cô đã biết." Kris trầm mặc nói.

"Còn gã đàn ông? Trong thư có nhắc tới một gã đàn ông."

"À ừm, cậu ta bảo chỉ là người đi đường, ông ta giữ cậu lại vì thấy cậu quá kích động. Sau lần đó, cậu ta cũng không có gặp lại người đàn ông nọ."

Nhân lắc đầu. Cô cảm thấy có gì đó không đúng trong lời khai này.

"Tôi biết em đang nghĩ gì. Tôi cũng cho rằng cậu bé này đang nói dối. Thế nên đã cử một thám tử theo dõi cậu ta rồi. Hi vọng sẽ có manh mối."

"Chỉ có điều, sau khi nói chuyện với cậu ta, lí do chiếc xe gây tai nạn đột nhiên tăng ga vẫn chưa được làm rõ."

"Là sao?" Nhân không hiểu ý Kris.

"Thế này, theo giám định từ chuyên viên, chiếc xe đã giảm tốc, chắc là để nhường đường, có lẽ Dara cũng liếc thấy không có xe tới nên mới băng qua đường, nhưng chiếc xe đó lại đột nhiên tăng ga rồi vọt đến gây ra tai nạn. Người cầm lái sau khi điều tra, hoàn toàn không có quan hệ gì với nạn nhân. Hơn nữa lại là giáo sư của trường đại học. Tức là người cầm lái không có động cơ muốn giết Dara."

"Các anh không lấy lời khai từ bà ta à?" Nhân thắc mắc.

"Có. Bà ta nói bị giật mình bởi tiếng gầm rú ghê rợn trong xe." Kris nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Nhân, nói thêm. "Theo luật, vì Dara bước xuống đường khi đèn tín hiệu vẫn còn đỏ nên bà ta không có lỗi. Nhưng cho dù có lỗi, bà ta cũng không vì thế mà bị bỏ tù. Cô biết có cái cụm từ gọi là "tiền bảo lãnh" mà."

"Ít nhất các anh cũng tước bằng lái của bà ta chứ?"

"Chúng tôi đã làm như vậy thưa cô." Kris nói như thể Nhân là sếp của mình, tay còn giơ lên ngang trán làm động tác chào cung kính.

Nhân thở dài. Nói chuyện với Kris xong, lòng cô càng nặng trĩu. Chẳng phải ngày xưa, cha Kris cũng được xử vô tội dù đã đâm chết cả nhà cô đấy thôi. Nguyên do được xác nhận là tàu bị kẹt thắng. Lúc đó trên ray tàu còn ba chiếc ô tô khác đang dừng đèn đỏ phía trước. Cha anh nhìn trên cửa kính đuôi xe gần nhất, thấy có dán decal "Baby in car". Sau đó liền nhìn sang đường ray rẽ bên trái, chỉ có một xe ô tô duy nhất đậu. Sau vài giây cân não, ông đã nhấn nút rẽ trái trên bảng điều khiển...

"Tôi đưa em về nhà." Kris đưa cho Nhân khăn giấy, dịu dàng đề nghị.

Nhân giật mình rờ lên mặt, rồi bối rối cầm lấy khăn giấy đứng dậy. Kris lặng lẽ đi phía sau cô, nhìn bờ vai nhỏ bé cô độc của Nhân, anh chỉ muốn bất chấp mà ôm lấy cô từ phía sau, vỗ về. Thế nhưng, lí trí đã nhắc nhở anh kịp lúc. Anh, ngàn vạn lần không đủ tư cách.

Tình cảnh của anh và cô, nói tóm gọn thì là trớ trêu, nói dài ra một chút thì là: không gặp liền nhớ, gặp gỡ liền đau.

...

Hôm sau, Nhân vừa khóa cửa thư viện xong thì David xuất hiện. Toàn bộ người cậu đều thấm mưa lớn nên ướt nhẹp. Mái tóc bồng bềnh không còn nữa, lọn tóc dài rủ xuống che qua đôi mắt u buồn.

"Chị..." Cậu run run gọi.

Nhân quay đầu. "Trời ạ, cậu quên mang dù à?"

Đôi môi nhợt nhạt của David hé mở, cậu cười. "Em không quên". Nói rồi đưa tay cầm dù lên huơ huơ.

Nhân ngạc nhiên. "Có sao không che, để ướt hết người sẽ cảm lạnh đó."

"Cảm lạnh cũng tốt. Em ít ra dầm mưa còn có thể cảm lạnh." David lại cười nhưng sâu trong đáy mắt hằn lên những tia đau đớn.

Nhân có thể nhận ra sự khác thường trong tâm tình của David. Cô lấy dù trong tay cậu, bung ra rồi đưa tới che trên đầu David. Nhẹ nhàng nói. "Cô bé cậu thích nhất quyết không quay về với cậu à?"

David cười, lần này thì nghe rõ cả nghẹn ngào trong giọng nói. "Cô ấy có muốn cũng không thể quay về được nữa."

David đưa tay vuốt nước mưa lẫn nước mắt trên mặt. Hai vai rủ xuống một cách đáng thương. Cậu cứ thế khóc ngon lành.

Nhân đứng chết trân nhìn cậu thanh niên thất tình bộc lộ đớn đau trong xúc cảm. Cô biết cảm giác đè nén khi yêu một người nó thê lương tới mức nào.

"David, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Nhân xúc động buông dù, dùng cả hai tay mà ôm lấy vóc dáng cao lớn của cậu ta. Tay cô nắm lấy bờ vai sụp đổ kia mà an ủi. "Mọi chuyện sẽ ổn mà." Tin tôi được không? Được không? Bên tai văng vảng những chữ này. Hình ảnh hơn ba năm trước cứ thế ùa về. Kris cũng ôm lấy cô như thế này, mái tóc ướt nhẹp của cô và anh hòa vào nhau, cả nước mắt cũng cùng chung một dòng. Anh khàn giọng cầu xin cô, còn cô cứ trơ như đá. Cô muốn nói cô chưa bao giờ không tin cô. Cô là không tin chính mình...

"Chị Nhân." Kris khẽ gọi.

Khi Nhân bước ra khỏi kí ức, ngước đôi mắt ướt sũng nhìn Kris, thì vừa lúc headphone được chụp kín hai vành tai.

"Why'd you have to leave so soon?
Why'd you have to go?
Why'd you have to leave me when I needed you the most?..."

David nhìn Nhân, môi nở nụ cười tê tái. "Em đã mất cô ấy rồi. Mãi mãi." Giọng nói hòa lẫn tiếng mưa, buốt giá cùng với tiếng nhạc len vào tâm trí Nhân. Cô nhìn David, cái nhìn thể hiện sự thấu hiểu, ngoài ra cô không lên tiếng.

"'Cause I don't really know how to tell you
Without feeling much worse
I know you're in a better place
But it's always gonna hurt..."

Mưa càng ngày càng lớn. Bờ vai David ngấm lạnh đủ lâu, tự động run rẩy. Nhân kéo tai nghe xuống, dịu dàng khuyên cậu. "Về thôi."

"Cô ấy là thiên thần, còn em là ác quỷ, liệu chúng em có gặp được nhau không hả chị?"

David đột nhiên hỏi, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng mà nhìn Nhân.

"Cậu... thực ra cậu đã gặp phải loại chuyện gì?" Nói ra câu này, có thể thấy được Nhân rất lo lắng.

David suy nghĩ một chút sau đó cậu nhét máy nghe nhạc vào tay Nhân, cười cười. "Không có gì. Chị, cái này tặng chị."

Cũng không đợi Nhân đồng ý, David vội vã lao vào bóng tối, xuyên qua màn mưa, cứ thế chạy mải miết.

Nhân nhìn máy nghe ngạc trong lòng bàn tay mình rồi lại nhìn phía xa xa. Cậu bé ấy, trái tim rốt cuộc đã thương tổn tới mức nào? Nhân thở dài.

m

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC