Chương 16: cuộc viếng thăm bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc viếng thăm bất ngờ

"Oceans apart day after day and I slowly go insane

I hear your voice on the line but it doesn't stop the pain

If I see you next to never

How can we say forever?..."

"How can we say forever?" Nhân ngâm nga hát theo lời nhạc trong khi tay đặt hờ lên vô lăng. Cô đang trên đường tới nhà David.

Mấy lần từ chối lời mời cà phê của Thomas khiến Nhân cảm thấy áy náy hơn khi nghe tin ông mới xuất viện về nhà. Thomas nói với Nhân rằng ông sẽ rất vui nếu cô có thời gian ghé thăm ông trong lúc này.

"Mình là một cô gái tốt bụng. Rất tốt bụng." Nhân tự nghĩ khi xe đi vào vùng ngoại ô, sa vào một vũng nước sình to khiến chiếc xe mới mất cả tiếng đồng hồ chà rửa bóng loáng nay lại phủ đầy đất bẩn.

Lúc đứng trước nhà David, tự nhiên bực dọc suốt đường đều tan biến. Nhà David thực sự cổ điển. Rường và gạch đều rất cũ, kiểu cách quý tộc thường thấy trong nhiều thập niên trước. Thế nhưng, ngôi vườn nho nhỏ với những khóm hồng đỏ rực mới là thứ khiến Nhân có cảm tình đặc biệt với ngôi nhà. Cô cảm giác như nhìn thấy nhà bà ngoại ở bên Anh vậy.

Thomas dường như rất mong ngóng cô đến, nên Nhân mới chỉ chần chừ trước cồng chưa tới một phút đã nge tiếng mở khóa cửa.

David khó khăn bước ra, nheo mắt cười. "Cảm ơn vì đã đến."

"Ồ, Thomas... nói như thế chỉ khiến cháu cảm thấy mình đã vô tâm thế nào... Ồ, hay là bác cứ đứng đó đi, cái cổng này mở sao ta... À, chốt đây rồi, cháu sẽ tự đi vào." Nhân nhanh nhẹn gạt chốt chắn ngang, đẩy cửa cổng hé đủ để cô đi vào trong.

"Bác sĩ đã cho phép bác đi lại chưa?" Nhân quan tâm hỏi. "Đừng để sau lần cháu tới thăm bác mà lại khiến bác lâu hồi phục hơn." Cô cười cười, bắt tay Thomas.

Thomas cười hiền hậu. "Lái xe chắc vất vả lắm hả? Đường tới nhà tôi hơi xấu."

"À... cháu nghĩ là rất xấu. Ha ha."

"Ha ha..."

"Để cháu giúp bác".

Nhân đỡ bố David vào phòng khách. Giữa phòng khách là bộ sô pha gỗ có lót nệm vải thổ cẩm sang trọng. Phía sau bộ bàn ghế là lò sưởi kiểu cũ với ống khói thông thẳng lên nóc nhà và đốt bằng nhiên liệu củi.

"Thật ngại quá, tôi đi lại không tiện nên cũng không dọn dẹp được." Thomas khách sáo nói.

Nhân vẫn giữ nụ cười hiền hòa, lắc đầu. "Không đâu, cháu thấy mọi thứ đều ngăn nắp và sạch sẽ." Rồi cô che tay một bên miệng, nói nhỏ. "Thực ra, nếu bác nhìn thấy phòng cháu ở, bác sẽ khóc thét lên vì quá lộn xộn đó ạ."

"Ha ha..." Thomas cười. "Cháu thật dễ thương."

"Uống trà gừng nhé? Tôi còn một ít bánh ích quy nướng sẵn trong cái hộp để trên nóc tủ đằng kia." Thomas đề nghị, nhưng cách nói chân tình đến nỗi người được đề nghị không thể mở miệng từ chối.

"Để cháu lấy." Nhân đứng dậy.

"Cháu có thể lấy trà ở đâu?"

"Hộp màu đỏ ngay cạnh hộp bánh... Đúng rồi, là hộp cháu vừa chạm tay vào ấy." Thomas ngồi ở ghế sa lon, chỉ chỉ.

Nhân cười. "Cháu dùng bếp của bác một chút được chứ ạ?"

"Được chứ, hãy làm hai tách trà thật thơm cho cuộc trò chuyện của chúng ta nào." Thomas vui vẻ nói.

Nhân giơ ngón tay cái lên, kèm theo cái nháy mắt đồng tình.

Gian bếp nhỏ chỉ có một lò nướng kết hợp bếp ga ngay bên trên. Các hộp gia vị đựng trong giỏ mây nhỏ ngay bên cạnh. Còn nhứng thứ lặt vặt khác thì đựng trong các khối gỗ vuông rỗng xếp chồng lên nhau. Nhìn đơn sơ mà ấm áp.

"Bác có muốn thêm gừng tươi không?"

"Nghe hay đấy." Thomas nói vọng vào.

Nhân tìm thấy gừng trong rổ mây trong hộp gỗ ở giữa, đem rửa qua nước rồi xắt lấy hai lát mỏng bỏ vào tách. Lại nhúm lấy một ít trà bỏ vào bình pha, chế nước sôi rồi đậy nắp lại.

Cô bưng khay trà ra ngoài, lần lượt để hai tách trà xuống, cẩn thận rót trà vào trong tách.

"Đã lâu rồi tôi không uống trà." Thomas từ tốn nói. "Thưởng trà thường có bạn trà mới thi vị."

Nhân mỉm cười, nhìn qua khuôn mặt rạng rỡ của Thomas rồi lại cúi xuống rót trà vào tách của mình.

"Cháu rất thích uống trà, nên dù một mình cháu vẫn giữ thói quen này."

"Trước kia cháu uống cùng ai?"

"Với mẹ, bà ngoại..."

"David cũng đòi ra ở riêng sau khi học xong lớp 10, nhưng tôi cứ cản vì nó còn nhỏ..." Thomas tỏ ra thấu hiểu. "Những đứa trẻ ở độ tuổi ấy thường thích tự lập. Ta đoán cháu cũng ra ở riêng sớm đúng không?"

"Hết cấp ba cháu ở với bà ngoại, sau đó thì ra ở riêng khi đã hoàn thành chương trình đại học."

"Vậy, gia đình cháu giờ đang ở đâu?"

Nhân nhẹ nhàng nhấc tách trà đưa lên miệng, nhấp một ngụm. Nước nóng ấm truyền từ đầu lưỡi truyền tới từng tế bào cảm giác. Nhân chớp mắt, cố hít một hơi thật sâu. Nếu cứ thế này mà rơi nước mắt thì thật kì cục.

"Tôi xin lỗi, tôi đã hỏi điều không nên hỏi chăng?" Thomas lo lắng.

Nhân vội ngẩng lên, "Không, là cháu mới phải xin lỗi bác... Cháu chợt nhớ tới một số chuyện không vui nên..."

"À, cháu có muốn thăm phòng David không?" Thomas chuyển chủ đề, hi vọng điều đó giúp Nhân cảm thấy khá hơn.

"Vâng." Nhân cười cười. "Cháu đoán trong phòng sẽ đầy ắp các đĩa CD, và chắc chắn không thể thiếu cây ghi ta điện."

Thomas giơ ngón tay cái lên. "Đoán trúng phóc. Khà khà."

Cửa phòng David vừa mở thì dưới nhà điện thoại bàn reng lên.

"Cháu vào trong trước đi, tôi xuống nghe điện thoại rồi quay lại." Thomas áy náy nói.

"Không sao đâu ạ, cháu sẽ xem qua kệ đĩa CD, bác cứ đi nghe điện thoại đi."

"Vậy cháu cứ tự nhiên nhé."

Nhân gật đầu, cười.

Thomas đi rồi Nhân mới thong thả dạo quanh phòng. So với kích thước ngôi nhà thì phòng ngủ của David thực sự rất nhỏ. Có thể là cậu ấy thích không gian chật.

Cây đàn ghi ta dựng cạnh kệ đĩa, màu sơn sáng bóng, đến dây đàn cũng không dính một hạt bụi nào. Tất cả đồ vật trong phòng đều không bám bụi. Chứng tỏ Thomas rất thường xuyên thăm phòng con trai và lau dọn kĩ càng. Ông ta hẳn là nhớ David lắm.

Ngày xưa, Nhân cũng vì không chịu nổi kí ức quá đẹp đẽ với gia đình mà phải chuyển tới Anh học đại học. Nhưng sau cùng, cô phát hiện ra, dù cô có trốn chạy tới đâu, thì chỉ cần tim cô còn đập, não cô sẽ vẫn khiến cô phải nhớ tới đoạn kí ức ấy.

Bất giác tay Nhân đụng vào một vật lạnh. Nhìn xuống, thì ra là góc của một cuốn sách bìa da thuộc, bốn góc nẹp kim loại. Mở trang đầu tiên, cô thấy hình David với mái tóc xoăn tự nhiên và nụ cười tươi tắn trên môi. Cô đoán cậu chụp khi mới mười ba tuổi. Có lẽ đây là nhật kí. Cuốn sách khá dày và nặng.

Đọc trộm nhật kí là không nên nhưng Nhân không kiềm được tò mò. Cô lật tìm tới ngày tháng mà cô đoán là khi David bắt đầu thích Dara. Tuy nhiên, sau cái ngày mà David ghi cậu sẽ chuyển tới trường mới, sẽ gặp nhiều bạn mới, thì những trang sau đã bị xé sạch. So với gáy sách, Nhân ước chừng số trang bị xé cũng chiếm tới 1/5 cuốn sách. Hai mép sách sụp hẳn xuống cơ mà.

Nhân mở tới trang tiếp theo sau hàng loạt trang bị xé. Có điều, đập vào mắt Nhân chỉ là những tờ giấy trắng. Đúng lúc định gấp lại thì cô nhớ tới lời Thomas.

Cô lật từ cuối cuốn nhật kí, quả nhiên có hình mình. Lật ngược trở về trước mới phát hiện không chỉ một tấm mà rất nhiều. Mỗi trang đều dán từ một đến hai tấm. Đó là những ảnh chụp cô ở trong thư viện làm việc và cả khi cô ra về. Cũng có một số tấm chụp cô đi trên đường, ngồi trong quán ăn hay ngủ quên ở trạm chờ tàu...

"Cậu ấy dán hình mình và không ghi gì cả." Nhân đóng cuốn nhật kí lại, đặt ngay ngắn trên bàn.

"Cậu ấy xé hết phần viết về Dara và bản thân, tại sao?" Nhân cắn móng tay. "Tại sao chứ?"

"Cháu có muốn uống nốt trà không?" Thomas dựa ở cửa. Dường như ông đã đứng đó được một lúc.

Nhân bỗng cảm thấy có một tia lạnh lẽo từ đáy mắt Thomas chiếu thẳng tới mình. Có lẽ ông khó chịu vì Nhân đụng tới đồ đạc của David?

"Có đĩa nhạc nào mà cháu thích không? Nếu thích thì cứ lấy về nghe nhé." Thomas nói.

Nhân điếng người. "Dạ, à cháu..." Cô còn chưa liếc tới hình hài của những chiếc CD nữa.

"David không thích nghe nhạc không lời, nên nếu cháu thích thể loại đó thì sẽ không có." Thomas nói thêm.

"Cháu thấy cây ghi ta điện nên cũng đoán cậu ấy thích nhạc sôi động, như rock chẳng hạn." Nhân ngồi xuống sô pha, cười đáp.

"Ồ, không đâu. David, thằng nhỏ thích nghe nhạc trữ tình ấy. Nó cũng chơi tốt mấy bản ballad nữa."

Nhân cảm thấy mụ mị, cô thực ra không rành về âm nhạc. Cũng không có tìm hiểu qua nhạc cụ. Nên nói cái gì ra cũng chỉ là tự nghĩ tự suy đoán thôi.

"Ngại quá, cháu ít khi nghe nhạc lắm." Nhân tỏ vẻ ngại ngùng khi đề cập đến sở thích của mình. "Cháu thích vẽ thôi. Nếu cho cháu một tờ giấy và một cây bút, cháu có thể ngồi nghịch hàng giờ liền."

"Vừa hay, tôi có sẵn giấy và bút ở đây." Thomas đùa Nhân. Bởi vì sau khi nói xong ông cười ha hả.

"Hôm nay cháu rất vui, cảm ơn bác về trà và bánh." Nhân ôm Thomas chào tạm biệt.

"Đừng khách sáo, khi nào rảnh, hãy ghé qua đây. Tôi sẽ làm thêm trà cúc và các loại khác nữa."

"Được. Vậy cháu sẽ nướng bánh và mang tới." Nhân cười.

"Hẹn lần tới." Thomas thơm lên má Nhân tạm biệt.

"Hẹn lần tới, Thomas." Nhân đóng cổng, vẫy tay rồi đi ra xe.

Thomas đứng trên thềm nhà nhìn về phía chiếc camry bạc, khuôn mặt đang cười bỗng đanh lại, mi mắt hạ xuống khiến đôi mắt hẹp thêm dài và sắc lạnh.

Ngoài vườn, mấy bông hồng đương nở rộ bỗng rũ xuống, cánh hồng rơi lả tả trên nền đất, đỏ thắm như máu.

...

Nhân đậu xe trên đường Glenferie rồi đi bộ vào đường Wattle. Căn nhà không người ở trông đìu hiu đến tội nghiệp. Đến cỏ cũng buồn mà úa tàn, khiến khoảng đất phía trước nhà càng trống trải và lạnh lẽo.

Rèm cửa dính máu đã được tháo đi, nhưng người ta vẫn chưa lắp rèm mới thay thế nên từ ngoài có thể nhìn vào phía trong qua lớp cửa kính trong suốt.

Chậu hoa hồng trên bậu cửa sổ héo khô, bông hoa to gục xuống sát thành chậu. Nhân đẩy cửa sổ sang bên, khi cánh cửa trượt ra chính Nhân cũng giật mình. "Cảnh sát không chốt cửa."

Nhân nhấc chậu hoa lên, nhìn về phía camera giám sát mà cảnh sát mới lắp sau hôm xảy ra vụ án. "Lấy một chậu hoa đã chết chắc cũng không đến nỗi vào tù chứ?"

Nhân cầm chặt phần thân chậu, bước lên phần đất nhấp nhô trước cửa nhà. Khi ra gần đến xe, Nhân bị vấp bởi chính chân của mình, mũi chân sau quàng vào gót chân trước, cả người ngã ụp.

Chậu cây trên tay văng ra xa, khối đất khô bên trong cũng rớt khỏi chậu. Nhân đau đớn bò dậy, kiểm tra thân thể một lượt rồi mới cà nhắc đi nhặt lại khối đất bỏ vào chậu.

"Cái gì đây nhỉ?"

Dưới đáy chậu có một chìa khóa có gắn thẻ số.

"Trông giống chìa khóa hòm thư công cộng." Nhân lẩm bẩm.

Cô nắm chìa khóa trong lòng bàn tay, lén lút giấu vào túi áo ngực. Sau đó đem chậu hoa đặt lại trên bục cửa sổ, đóng cửa kính như cũ. Rồi làm động tác chào với camera.

Chui vào xe, Nhân liền lôi chìa khóa ra ngắm nghía. Người ta thường thuê thùng thư công cộng khi không có thùng thư riêng. Còn nhà bà Claura rõ ràng đã có thùng thư trước của rồi, và cũng không phải chia sẻ thùng thư với ai cả. Vậy, lí do gì mà phải đi thuê?

Ring... ring....

Điện thoại từ Kris.

Nhân chần chừ mấy giây rồi mới bấm nhận.

"Em đang ở đâu?"

"Tại sao tôi phải báo cáo với anh?"

"Em biết mình không được phép bước qua sợi dây màu vàng đúng không?"

"Đúng, nên tôi đã chui qua đấy." Nhân cứng rắn đáp.

Tút... tút...

Kris dập máy.

Nhân cười đắc thắng.

Ring... ring...

Vẫn là Kris gọi.

"A lô, máy tôi hết pin, chứ không phải tôi bực em mà cúp ngang." Kris giải thích.

Nhân cười nhạt, "Dù là lí do gì, anh nghĩ tôi quan tâm? Dạo này anh có vẻ để ý hơi nhiều nhỉ."

"Hừm, tôi không gọi để tranh cãi với em đâu. Bảy giờ gặp ở Snax đi. Tôi có vài việc muốn cho em biết."

"Việc gì?"

"Tôi đã bảo là Sẽ. Nói. Em. Biết. Nhưng không phải bây giờ.... Tôi có việc đi rồi, hẹn gặp."

Tút... tút...

Nhân cắm điện thoại vào giá đỡ, hai tay ôm vô lăng rồi gục đầu lên, tóc dài rủ xuống phơ phất trong gió. Cô thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì cứ bị cuốn vào vụ án này. Mệt mỏi vì Kris luôn tìm ra rất nhiều lí do để gặp cô. Mình có thể không đi gặp anh ta, mình luôn có thể từ chối mà. Tại sao??? Tại sao cứ phải đi gặp ta khi anh ta mở lời??? Nhân điên cuồng vò đầu, tóc tai rồi bù cả lên, "Mày khiến tao thật bực mình Nhân à."

...

Sáu giờ tối, Hawthorn đông ngẹt xe cộ lưu thông trên đường. Thế nhưng ai nấy đều di chuyển hết sức tuần tự và thường xuyên nhường đường cho nhau. Vậy nên Nhân chỉ mất năm phút để quẹo vào bãi giữ xe của siêu thị Coles gần ngã tư Hawthorn.

Cô đi bộ ra trạm thư tín. Tìm tất cả thùng thư có số 23, rồi tra chìa khóa vào mở.

Nhân chỉ mong chờ một tiếng tạch vang lên... Xong, đáp lại cô chỉ là tiếng chìa khóa mặc kẹt trong ổ khóa hoặc là không thể đút vào được.

"Bốn nơi rồi, chỉ còn ba nơi nữa." Nhân hít một hơi thật sâu, tự động viện bản thân. Nếu cả ba nơi kia đều không đúng, thì cô sẽ nộp chìa khóa cho cảnh sát.

Bây giờ, vấn đề là đi tìm hộp thư tiếp, hay là đến quán Snax?

...

"Em đến sớm hơn tôi tưởng." Kris giơ tay vẫy vẫy. Anh đã ngồi sẵn ở vị trí quen thuộc với ly mocha nóng còn bay khói.

"Một lattte cho tối nay nha chị!" Nhân viên phục vụ niềm nở.

Nhân mỉm cười. "Nghe thật tuyệt. Cảm ơn em."

Kris đứng dậy kéo ghế cho Nhân, sau đó giúp cô đẩy ghế xích lại, rồi mới trở về ghế của mình.

"Tôi thấy em chạy lòng vòng Melbourne, em làm mất thứ gì quan trọng à?" Kris hỏi.

"Thường những thứ tôi đánh mất, tôi sẽ không tìm. Bởi vì, luôn là không bao giờ có thể tìm lại." Nhân đáp.

"Đó là do em không có niềm tin."

Nhân mím môi, mắt lạnh nhìn phản chiếu chính gương mặt mình trên cửa kính. Phải không? Cô không có niềm tin như lời Kris nói?

"Bỏ đi, tôi muốn em biết một việc." Kris bẻ ngón tay, từ tốn nói.

"Tôi đang nghe đây." Nhân nhìn Kris, mắt chạm mắt. Những tưởng sẽ kiên định mà nhìn nhưng rồi cô lại đầu hàng, chuyển sang nhìn làn khói bat lên từ ly Latte trước mặt.

"David đã nói dối."

"Tôi không hiểu ý anh lắm." Nhân ngẩng đầu, từ sau khi David chết, cô luôn nhạy cảm mỗi khi nghe nhắc tới tên cậu.

Kris dựa người vào lưng ghế, nheo mắt nhìn Nhân. "Người đàn ông mà David nói chỉ là người qua đường, thực ra là bố cậu ta."

"Ý anh là bác Thomas?" Nhân sửng sốt.

"Bác Thomas?" Kris nhướng mày. "Cô có vẻ thân với bố David nhỉ."

Nhân không còn tâm trí để đếm xỉa đến lời mỉa mai của Kris. Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại hoang mang.

"Làm sao các anh khẳng định như thế?"

Kris nhếch môi, cười nụ, mắt thâm hiểm nhìn Nhân. "Em thông minh vậy, thử đoán xem là chúng tôi làm sao biết được."

Nhân nắm chặt tay.

"Hay là chúng ta làm một cuộc trao đổi?"

Tối nay quán cà phê Snax không đông. Nên việc bốn mắt nhìn nhau thách thức của Nhân và Kris trớ trêu sao lại trở thành biểu hiện cho sự say mê quyến luyến không nỡ rời nhau trong mắt nhân viên quán.

"Họ quay trở về với nhau rồi." Một người thì thầm.

"Ừ, tôi cũng nghĩ thế." Một người khác thì thầm lại.

"Thật mừng cho họ." Hai người cùng thốt lên, nho nhỏ.

Cuối cùng, Kris cụp mắt xuống, cười nhẹ. "Cô có gì để trao đổi?"

"Có thứ mà các anh bỏ lỡ." Nhân đáp đầy tự tin.

"Được." Kris gõ nhẹ lên mặt bàn. "Chúng ta trao đổi thế nào?"

Nhân cười, "Dĩ nhiên theo cách của tôi."

"Được." Kris hào sảng đáp. "Phụ nữ luôn được ưu tiên."

rot74

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net