Chương 4: Tại sao lại chết trước mặt tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền xong hồ sơ online, ngó ra ngoài trời cũng chập choạng tối. Mở app thời tiết trên điện thoại, con số 4 độ hiện lên kèm theo cảnh báo có mưa. Nhân cầm theo dù và chìa khóa ô tô ra khỏi nhà. Chiếc mini cooper xanh nhạt đậu ngoài trời đã lâu nên sương phủ ướt đẫm, cô phải khởi động sưởi để làm trong kính rồi mới lái xe đi được. Như vậy cô trễ hẹn với bạn chắc chắn phải tới cả tiếng là ít. Vì bảy giờ là thời gian đi ăn tối, xe cộ trên đường rất đông. Và dĩ nhiên, cô sẽ ì ạch ì ạch mà nhích từng bánh vì kẹt xe.

Dự báo thời tiết ở Melbourne luôn chuẩn xác, lái xe chừng mười phút, trời bắt đầu đổ mưa râm ran. Nhân thở dài, cô vặn radio, chọn kênh ca nhạc để làm dịu tâm trạng. Lời ca da diết của Sia mau chóng phủ lấp sự lạnh lẽo trong tâm trí của Nhân. Cô vặn radio thật to, rồi thả hồn vào giai điệu của bài hát.

"Baby I don't need dollar bills to have fun tonight

Baby I don't need dollar bills to have fun tonight

I don't need no money as long as I can feel the beat

I don't need no money as long as I keep dancing..."

Nhân vừa lái xe vừa lắc lư đầu, nhún nhảy theo điệu nhạc. Đến một đường không có tín hiệu đèn ưu tiên, cô thấy một cô gái chuẩn bị qua đường. Cô gái ấy thấy xe Nhân đang chạy tới liền bước ngược trở lại lên lề. Nhưng Nhân vẫn dừng xe, cô lấy tay ra hiệu cho cô gái ấy qua.

Cô gái mặc đồng phục học sinh nhanh chóng xuống đường, không quên giơ tay cảm ơn. Nhân mỉm cười, cô cúi xuống định vặn volume nhỏ một chút thì nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường do thắng gấp, đó là tiếng rít kinh khủng nhất nếu cô có thì giờ để làm một biểu mẫu so sánh.

Dưới làn mưa, chiếc ô tô đen đâm thẳng vào cột đèn đường móp cả đầu. Đèn ô tô bị vỡ một bên, một bên chập mạch chớp nháy liên tục. Người đi đường hối hả chạy lại, một vài người đi ô tô cũng dừng xe, chạy ra. Nhân run rẩy tắt động cơ xe, run rẩy đẩy cửa bước xuống. Dưới mặt đường nhựa ướt nhẹp, cô bé học sinh trung học nằm bất động giữa vũng máu tươi.

Là cô gái mà Nhân vừa nhường đường. Tại sao?

Ò e ò e ò e...

Mười lăm phút sau xe cứu thương lẫn xe cảnh sát ập tới hiện trường tai nạn. Nhân ngồi bên vệ đường ôm đầu, tóc và người cô đều ướp nhẹp.

Kris không khó để nhận ra Nhân đang lóng ngóng bên làn xe trong cùng phía bên kia vụ tai nạn. Cũng hiểu vì sao cô lại sợ hãi như thế. Kris trao đổi một chút với nhân viên y tế rồi giơ tay xin đường. Anh đi về phía Nhân đang ngồi.

"Đứng dậy, tôi mời cô một cốc cà phê." Kris tóm lấy cánh tay Nhân nhấc lên.

Nhân đứng lên hoàn toàn nhờ vào lực kéo của Kris, cô run rẩy. Kris trải rộng chiếc khăn bông mà anh mới vừa xin của nhân viên y tế, nhẹ nhàng choàng qua người Nhân rồi dìu cô vào trong quán cà phê gần đó.

Nhân ngồi im lìm như thể cả thế giới này chỉ tóm gọn trong chiếc ghế cô đang ngồi, nếu cô mà thò tay chân ra khỏi ghế, cô sẽ rớt xuống một vũ trụ khác vậy.

Kris đứng ở quầy chờ lấy cà phê cho Nhân, thấy cô co rúm một cách đáng thương, anh biết cô đang nhớ về vụ tai nạn năm ấy.

"Latte nóng của cô." Kris nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống bàn, mắt vẫn chăm chú theo dõi biểu hiện của Nhân.

Nhân bật khóc, điều mà Kris không thể ngờ tới. Anh lấy khăn giấy trên bàn, đưa cho cô. Nhân cầm lấy, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói.

"Tôi... cô bé ấy... Tôi không hiểu."

Kris có vẻ đắn đo lắm mới tiết lộ cho Nhân biết một việc. "Cô bé ấy, là con gái của bà Clara. Tôi chắc cô từng nghe tôi nói qua rồi. Cô còn nhớ bà Clara chứ?"

Nhân kinh ngạc nhìn Kris, nước mắt cũng tự nhiên ngừng chảy. "Cô bé ấy là con gái của bà Clara?"

"Đúng vậy. Và tên của cô bé là Dara."

Nhân bưng mặt. Nước mắt ròng ròng. Mẹ cô ấy mới bị giết chết cách đây vài ngày. Và giờ cô gái bé nhỏ tội nghiệp ấy...

"Dara, tôi mong là em ấy sẽ qua khỏi."

"Tôi cũng mong thế, nhưng nhân viên ý tế xác nhận Dara đã tử vong ngay sau cú va chạm mạnh với chiếc xe kia. Não em ấy tổn thương rất nặng, hộp sọ bên trái bị lún sâu gây xuất huyết não..." Kris lấy làm tiếc thông báo hung tin.

Nhân đỡ đẫn buông thõng hai tay, trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất suy nghĩ: Nếu cô không nhường đường, phải chăng Dara đã không chết?

"Là tôi. Tôi khiến em ấy gặp tai nạn." Nhân lau nước mắt, đau khổ thú nhận. "Tôi đã nhường đường cho em ấy, vì thế Dara đã đi qua mà không hề để ý. Tôi cũng không nhận ra đèn xin vượt của chiếc xe phía sau. Tôi..."

"Được rồi, cô biết là không phải lỗi của cô mà." Kris an ủi. "Thêm nữa, cô có thể cho tôi xem camera hành trình không? Tôi muốn xác định chính xác tình huống lúc đó."

"Xin lỗi, camera hành trình bị hỏng tôi vẫn chưa sửa."

F**k, Kris chửi thầm. Vụ tai nạn xảy ra ngay vị trí không có camera giao thông. Và xe của Nhân lẫn cả chiếc xe gây tai nạn đều không có camera hành trình.

"Người điều khiển xe là đàn ông hay phụ nữ?" Nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vã hỏi.

"Phụ nữ." Kris trả lời ngắn gọn, sau đó bổ sung thêm. "Bà ta không sao cả, túi khí đã cứu sống bà ta."

Nhân nắm chặt miệng túi xách, cô nhớ tới tiếng rít trên đường khi đó, có lẽ là tiếng động cơ đột ngột tăng tốc chứ không phải là tiếng thắng xe. Bởi vì nếu thắng gấp như thế chắc chắn xe sẽ bị lật.

"Cô đang nghĩ gì?"

"Tôi nói ra thì có phạm pháp không?"

Kris phì cười. "Đôi lúc cô khiến tôi ngạc nhiên quá thể vì độ ngây thơ của mình. Thưa cô, không ai bỏ tù cô vì suy nghĩ của cô cả."

"Tôi nghĩ... Dara bị giết. Đây là vụ tai nạn có chủ đích." Nhân nhỏ giọng nói.

Trái với mong đợi của Nhân, Kris sau vài giây ngạc nhiên, anh ta liền nhếch môi cười.

"Nếu tôi nhớ không lầm, cô học chuyên ngành mỹ thuật? Hoặc là cô đã nhiễm thuyết âm mưu từ việc nạp quá nhiều phim điện ảnh vào đầu. Ồ đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cô cứ ghét tôi như vậy sẽ khiến tôi tổn thương đấy."

Cái đồ chết dẫm nhà anh. Nhân nghiến răng. Lúc này cô chỉ muốn đá anh ta bay ra đường cho chiếc xe nào đó cán anh ta nát bét. Cô không thể nhìn cái bản mặt của anh ta thêm một giây nào nữa. Nghĩ là làm, Nhân đẩy ghế ra phía sau, hùng hổ đứng dậy.

"Đôi lúc anh khiến tôi cảm thấy ông trời thật bất công. Người cần chết thì lại không chết."

Sau khi ném vào mặt Kris những lời cay độc, Nhân bỏ về.

Quán cà phê chuyển nhạc, lời nhạc nghe buồn và da diết.

"Well you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go
And you let her go..."

Kris nhìn qua cửa kính, từ lúc Nhân đi xuống lề đường, tới lúc mở cửa xe rồi lên xe phóng đi. Anh vẫn cứ nhìn như thế, không chớp mắt.

Ly latte trên bàn nguội ngắt. Ly mocha không đường cũng nguội ngắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net