Chương 11 Dỗ Em Vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Viễn Ninh không tự chủ được liền ôm em vợ lên giường ngủ cùng đã côn đồ thì côn đồ cho tới, đêm nay sẽ cùng Tống Hân ngủ ngon trong tay mình.

Khóe mắt cô gái nhỏ vẫn đỏ hoe, lúc ngủ trông thật thuần khiết xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ khi anh hôn, nhưng càng thêm hấp dẫn.

Tần Viễn Ninh cúi đầu liếm liếm cánh môi mềm mại trong miệng tay nắm lấy hai cái vú to mềm mại nhào nặn.

So với các bạn cùng trang lứa, cặp vú này quá phát triển, lần đầu tiên gặp mặt, cô đã đung đưa trước mắt Tần Viễn Ninh, làm côn thịt của anh dựng đứng lên.

Chơi đùa với en vợ một lúc, Tần Viễn Ninh mãn nguyện ôm coi vào lòng, ngửi mùi thơm của cô rồi nhắm mắt lại.

Lúc Tống Hân mở mắt ra, trong lòng vẫn còn đang bối rối.

Nhưng ngay sau đó, những ký ức về đêm qua tràn về trong tâm trí  như một cơn lũ.

Anh rể thật sự đã làm khó cô và bắt cô phải làm cái kiểu đó, cô cũng bị anh rể làm cho liên tục la hét, dâm thủy cứ thế tuôn ra như không tự chủ được.

Tống Hân vừa tức giận vừa xấu hổ, hai mắt đỏ bừng lập tức, vừa định đứng dậy tra hỏi anh rể, liền phát hiện trên người mình có một cánh tay.

Cô mở to mắt, quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, cả người bị anh rể ôm vào lòng.

Không những thế, Tống Hân còn cảm thấy trên đùi có một vật cứng nóng rất lớn khiến cô sợ hãi.

"Anh rể..."

Tống Hân giọng run run, thống khổ nói: "Anh rể, sao anh có thể làm chuyện này..."

Rõ ràng là từ nhỏ anh rể đã yêu thương cô rất nhiều, cô luôn cho rằng anh rể đẹp trai, ân cần và hiền lành, vậy mà anh rể tốt như vậy lại làm ra chuyện tồi tệ đêm qua với cô.

Cô đã rất tin tưởng anh rể của mình.

“Sao lại khóc?” Cô gái nhỏ không ngừng khóc khiến Tần Viễn Ninh thực sự cảm thấy đau lòng, anh vươn tay lau nước mắt cho cô gái, “Anh xin lỗi, Hân Hân, đêm qua là lỗi của anh rể do anh rể nhịn lâu quá nên bốc đồng, em tha lỗi cho anh rể được không . "

Không ngờ khi nói ra lời này, Tống Hân lại càng khóc nhiều hơn.

Vừa khóc vừa than thở về hành động xấu xa của người đàn ông: "Anh rể, anh ... dù có nhịn cũng không được ... Em không phải là chị gái ... Em... anh làm như vậy.   nhỡ chị em phát hiện thì sao ... En bị anh rể dọa sợ chết khiếp, anh còn hôn lên miệng em... "

Tần Viễn Ninh lập tức nhớ tới việc tối hôm qua anh đè lên thân thể thơm tho của cô để yêu cầu cảnh thơm hôn không ngừng, cười mãn nguyện, đạo đức giả nói: "Đều là lỗi của anh rể, tối hôm qua anh rể tinh trùng lên não, Tống Hân đừng khóc, được không? "

Tống Hân nước mắt càng chảy ra mãnh liệt, tay nhỏ bé lau nước mắt khóc không ngừng.

Tần Viễn Ninh không còn cách nào khác, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên lau nước mắt đau khổ: "Đừng khóc, nghe lời anh rể, đừng khóc..."

Nếu cô còn khóc một lần nữa, anh sợ không thể cầm lòng được nữa.

Nước mắt của Tống Hân như muốn vỡ ra rồi lại rơi.

Tần Viễn Ninh thở dài, người đàn ông nhìn miếng mỡ trong miệng càng ngày càng hấp dẫn, "xin lỗi em vợ".

Anh cúi đầu, ôm mặt em vợ rồi hôn .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net