Ngoại Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngoại truyện 1: Tàn dư sau chuyện về sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ

Trang đầu của tờ "Kinh thành pháp chế", ngày xxx tháng Mười năm Khang Hy thứ bốn mươi tám:

Nhờ sự tận tụy truy bắt của đám bổ khoái nha môn đề đốc nơi kinh thành cửu môn, hôm nay, hai tên đầu sỏ trong câu chuyện "lợn cắn người" xảy ra tại kinh thành là "sư tử Nhan Nhan" và "lợn Tứ Tứ" đã sa lưới.

Quét sạch mầm họa tiềm ẩn đe dọa sự an toàn của dân cư nơi đây, sau này thị dân có thể yên tâm ra vào. Sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ sau khi trải qua quá trình cải tạo giáo dục đã biết sai, hứa rằng sau này sẽ tuyệt đối không gây hại cho người khác nữa.

Bạn đọc chắc hẳn còn nhớ chuyện Bối lặc bị cắn ở ngoại ô phía Tây kinh thành nửa năm về trước, khi đó nghe đồn cắn thương Bối lặc là một con sư tử cái, nhưng vì thiếu đi chứng cứ, Bối lặc gia và những người biết chuyện đều im lặng không nhắc tới việc này, gây ra những khó khăn lớn cho đội phá án. Nhưng, hôm qua, sư tử cái đột nhiên đại náo phủ Thành vương, trong lúc tâm tư rối loạn thiếu kiểm soát, để lộ ra chuyện cắn thương người năm đó, nên đã cung cấp chứng cứ xác thực cho việc phá án. Do tình tiết nghiêm trọng của vụ việc, nên hành động đó của sư tử cái không được coi là tự ra đầu thú.

Ngoài sư tử cái ra, hôm qua còn có một con lợn Tứ Tứ cũng thú tính bộc phát, cắn thương sư tử cái. Với nguyên tắc phải bảo mật tình tiết của vụ án, nên quá trình xử án được tỉnh lược. Hiện tại hai người sau khi bị phạt tiền đã được cho tại ngoại về nhà chờ ngày ra tòa xét xử.

Trên trang nhất tờ "Kinh thành giải trí", cùng ngày năm Khang Hy thứ bốn mươi tám:

Kính gửi... Tình yêu vượt giai cấp và chủng tộc!

Hôm qua, trong bữa tiệc tối tại phủ Thành thân vương đã xuất hiện một cảnh vô cùng lãng mạn, một tiểu sư tử cái đã dùng phương thức lãng mạn "yêu nhau lắm thì cắn nhau đau" để bày tỏ tình yêu với lợn Tứ Tứ anh tuấn. Còn lợn Tứ Tứ anh tuấn cũng không phụ sự kì vọng của nữ chính, cắn "vật chứng tình yêu" một cái rất đau.

Theo như lời khai của những người có mặt tại "hiện trường", tiểu sư tử cái này hóa trang thành ăn mày, mặt còn có sẹo, nhưng lời lẽ hài hước, dũng khí đáng khen. Khiến tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc ngày hôm ấy đều vô cùng khâm phục.

Phụ nữ trong giới giải trí vô cùng ngưỡng mộ sự may mắn của sư tử này, bởi vì lợn Tứ Tứ thực sự là Hoàng lão Tứ cao quý, anh tuấn nho nhã, lại ít khi dính vào scandal, là bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ chưa chồng nơi kinh thành. Đáng tiếc hoa thơm từ nay về sau đã có chủ, có thể thấy trước tương lai không lâu sau đó trên đường phố kinh thành chúng ta sẽ nhặt được không ít những trái tim thiếu nữ tan vỡ.

Về sự phát triển sau đó của câu chuyện, bổn báo sẽ tiếp tục theo dõi, để kịp thời mang đến cho độc giả những tin tức giải trí nhanh nhất và mới nhất.

Thẩm vấn sư tử Nhan Nhan

Hỏi: Ngươi cắn thương lợn Tứ Tứ khi nào?

Đáp: Hình như là mùa đông năm ngoái?

Hỏi: Ở đâu?

Đáp: Ngoại ô phía Tây.

Hỏi: Nguyên nhân?

Đáp: Uống say, không biết gì.

Hỏi: Hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng tưởng dùng cái cớ này mà sẽ thoát được tội, bình thường mà nói, đa phần những kẻ phạm tội đều có âm mưu cả, rất nhiều vụ việc nhìn như là đột nhiên xảy ra, nhưng qua điều tra, thì tới hơn một nửa là ý định đã được nung nấu đến một độ nhất định rồi bạo phát. Ví dụ như vụ việc xảy ra hơn hai mươi năm trước, khi ta mới được làm bổ khoái mà nói... (Tỉnh lược một vạn chữ).

Đáp: Tôi nghĩ ra rồi, tôi biết rồi, tôi biết tại sao tôi lại cắn chàng ta rồi.

Hỏi: Nói đi, ta biết nhất định là có nguyên nhân mà.

Đáp: Bởi vì nhìn chàng ta không thuận mắt.

Hỏi: Tại sao nhìn người lại không thuận mắt?

Đáp: Không thuận mắt, vì chàng ta quá đẹp trai, đã sắp ba mươi tuổi, mà trên mặt chẳng có một nếp nhăn nào.

Hỏi: Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?

Đáp: Đúng vậy.

Hỏi: Nghĩ kĩ đi, đừng tưởng lấy cớ là sẽ được cho qua!

Đáp: Khoan đã! Tôi nghĩ ra rồi, tôi nghĩ ra rồi.

Hỏi: Nói đi, ta biết ngay nhất định có nguyên nhân mà.

Đáp: Bởi vì tôi bị bệnh tâm thần.

Hỏi: Kết quả giám định của pháp y khẳng định là không phải. Ngươi giải thích thế nào?

Đáp: Là thế này, đại nhân, con người tôi ấy mà, mắc bệnh tâm thần gián đoạn, lúc bệnh lúc không, hễ tôi uống say là sẽ phát bệnh, mà cứ phát bệnh sẽ phải đánh người mắng người. Hôm đó khi chàng ta đến vừa hay tôi lại uống say, vì vậy, nhất thời không khống chế được bản thân mới cắn chàng ta. Thực ra thì, đại nhân, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi, bình thường khi tôi phát bệnh, những người bên cạnh đều phải tránh cho xa. Nhưng chàng ta lại cứ một mực cho rằng mình lợi hại, không chọc giận tôi thì không yên. Ngài nói xem ngài xử án nhiều năm như thế, kinh nghiệm phong phú, kể ra thì, Sherlock Holmes, Conan cũng còn kém xa, với kinh nghiệm phong phú và đầu óc bình tĩnh mưu trí ấy, ngài nhất định sẽ biết một người đang trong tình trạng mất kiểm soát thì đáng sợ tới thế nào. Tôi còn nhớ hồi tôi mới sáu, bảy tuổi, chỗ tôi có người bình thường rất nhát gan, đến con kiến cũng không dám giết. Nhưng tới một hôm, cô ta lại giẫm chết một con chuột, sau lần phá tiền lệ đó thì không kiềm chế được nữa. Khi tôi tám tuổi, tôi còn nhớ... (Tỉnh lược một vạn chữ).

Hỏi: Đúng, việc này là có, hơn hai mươi năm trước khi ta vừa vào nha môn... (Tỉnh lược một vạn chữ).

Đừng có lôi thôi nữa, khai thật ra đi, khi ấy ngươi cắn thế nào? Công cụ gây án là cái gì?

Đáp: Dùng miệng cắn, vậy ngài nói xem công cụ gây án là cái gì?

Hỏi: Công cụ gây án là răng, nhưng, có mấy cái răng tham gia vào quá trình gây án?

Đáp: Cái này... Ngài hãy tới kiểm tra vết thương của chàng ta đi, tôi cũng không nhớ rõ.

Hỏi: Nếu có thể kiểm tra vết thương của người thì ta hỏi ngươi làm gì? Nghĩ đi.

Đáp:... Vậy thì... tám chiếc đi.

Hỏi: Đây là đang lấy cung, phải thẳng thắn dứt khoát, không thể dùng giọng điệu suy đoán ỡm ờ!

Đáp: Tám chiếc, hàm dưới bốn chiếc, hàm trên bốn chiếc.

Hỏi: Tại sao lại chọn cách này?

Đáp: Bởi vì con người tôi thích sự hoàn mĩ, tôi cảm thấy khi cười để lộ ra tám chiếc răng là trông xinh nhất, chân thành nhất.

Hỏi: Vậy tại sao ngươi không dùng tám chiếc hàm trên hoặc tám chiếc hàm dưới, mà lại dùng mỗi hàm bốn chiếc?

Đáp: Bởi vì... có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, có thịt cùng ăn.

Hỏi: Câu tiếp theo, sau khi gây án tại sao không ra đầu thú?

Đáp: Bởi vì ý thức pháp luật của tôi sơ sài, tôi coi đó chỉ là vụ việc cãi vã đơn thuần, và thấy chàng ta cũng không có ý định tố cáo, nên không đầu thú.

Hỏi: Tại sao người lại không tố cáo ngươi?

Đáp: Cái này ngài phải đi hỏi chàng ta mới được, tôi làm sao biết chàng ta nghĩ gì.

Hỏi: Nếu bọn ta có thể hỏi được thì còn hỏi ngươi làm gì?

Đáp: Bởi vì... có lẽ chàng ta sợ mất mặt, lần đầu tiên bị cắn, rất mất mặt mà!

Hỏi: Không được dùng giọng điệu suy đoán!

Đáp: Vì chàng ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi.

Hỏi: Tại sao lại nói thế, chứng cứ đâu?

Đáp: Sau đó tôi còn cấu chàng ta, đánh chàng ta, nhìn bộ dạng chàng ta lại rất vui, vì vậy tôi mới nghĩ thế.

Hỏi: Ừm, cũng không phải không có lý. Vậy tại sao ngươi lại cấu, lại đánh người?

Đáp: Có liên quan đến án này không? Nếu không liên quan tôi từ chối trả lời.

Hỏi:... Câu tiếp theo, tối qua tại sao ngươi lại bảo người cắn lại?

Đáp: Bởi vì người khác nói với tôi rằng chàng ta yêu tôi, tôi nghĩ nếu tôi đã cắn chàng ta rồi thì chàng ta cũng nên cắn lại, coi như là cách thể hiện tình yêu không giống ai đi.

Hỏi: Vậy tại sao ngươi cắn vào tay phải người, nhưng lại bảo người cắn vào tay trái?

Đáp: Cắn tay phải thì sẽ không ăn cơm được, đúng không? Tôi không thuận tay trái, tay trái không thể cầm đũa.

Hỏi: Theo như lời thú tội, ngươi rõ ràng nói rằng, bởi vì tay trái gần tim hơn, nên nhớ lâu hơn. Điều này cho thấy ngươi có ý định và động cơ báo thù.

Đáp: Đại nhân, oan uổng quá! Ngài nghĩ xem nếu hôm qua tôi không nói thế, chàng ta cắn vào tay phải tôi, tôi ăn cơm bằng kiểu gì?

Hỏi: Thật sự là thế?

Đáp: Tôi có thể thề với trời, đúng như thế.

Hỏi: Được rồi, ngươi xem đi, có đúng không, nếu đúng thì điểm chỉ vào.

Đáp: Đúng đúng đúng, ngài viết đều đúng cả.

Điểm chỉ, kí tên ở trong.

Đáp: Ngài xem, ngài biết tại sao tôi lại bảo chàng ta cắn vào tay trái rồi đấy, tôi biết hôm nay tôi phải tới kí tên, nếu tôi để chàng ta cắn tay phải, thì sao tôi kí tên được nữa.

Hỏi: Đừng nhiều lời, về nhà đợi đi. Cấp trên bọn ta đã dặn thẩm vấn xong đưa ngươi về, đợi bọn ta thẩm vấn xong người, sẽ phán quyết.

Đáp: Đa tạ, ngài đúng là người tốt.

Hỏi: Không được xun xoe với nhân viên công vụ.

Đáp: Xin lỗi tôi sai rồi, đại nhân.

Hỏi: Đi thôi!

Thẩm vấn lợn Tứ Tứ

Hỏi: Tứ gia, người còn đau không? Nô tài truyền thái y tới xem cho người đã nhé?

Trừng mắt.

Hỏi: Tứ gia, người xem, đây là lời khai của cô ta.

Dâng bằng hai tay. Sau đó run rẩy đứng đợi.

Hỏi: Tứ gia, có gì không đúng ạ?

Đáp: Ngươi thấy thế nào?

Trừng mắt.

Hỏi: Xin Tứ gia nói rõ.

Đáp: Nàng ấy không cắn Tứ gia ta, Tứ gia ta cũng không cắn nàng ấy.

Hỏi: Nhưng...

Đáp: Ta đã nói là không cắn!

Hỏi: Vâng vâng vâng, không cắn. Nô tài sẽ đi làm ngay.

Trừng mắt, bỏ đi.

Ngày thứ hai, ngay trang bìa "Kinh thành pháp chế": Đính chính, căn cứ vào kết quả điều tra của đề đốc nha môn cửu môn, vụ việc sư tử và lợn cắn thương lẫn nhau chỉ là hư cấu, bịa đặt. Chính thức làm rõ từ đây.

Trang nhất tờ "Kinh thành giải trí":

Cảm động! Tình yêu giản dị của người quyền quý!

Theo nguồn tin đáng tin cậy, hôm qua sau buổi thẩm vấn, sư tử Nhan Nhan đã thừa nhận việc mình cắn thương người là có thật, nhưng Hoàng lão Tứ lạnh lùng vì muốn tránh tội cho sư tử Nhan Nhan, đã dùng quyền lực để giải hòa vụ này. Mặc dù vụ việc liên quan đến vấn đề pháp trị và nhân trị, nhưng, từ việc này chúng ta có thể nhìn thấy tình yêu sâu sắc của Bối lặc mặt lạnh trong truyền thuyết, một người đàn ông như thế đáng để phụ nữ gửi gắm cả cuộc đời.

Ngày thứ ba, trang nhất "Kinh thành giải trí": Vì việc của sư tử Nhan Nhan, tiêu chuẩn chọn chồng của thiếu nữ trong kinh thành có thay đổi, phương thức thể hiện tình yêu đơn thuần như lén tặng túi thơm, khăn tay vân vân phát triển thành đa dạng hóa. Vì vậy bổn báo quyết định tổ chức cuộc thi "Phương thức yêu" lần đầu tiên, mời toàn thể các vị, những người có khả năng sáng tạo cùng xuất hiện để chia sẻ với mọi người! Giám khảo của cuộc thi này: Sư tử Nhan Nhan. Những người đạt giải nhất nhì ba trong cuộc thi, sẽ được thưởng hậu. Hoan nghênh mọi người tham gia!

Mười ngày sau, trang nhất "Cuộc sống kinh thành":

Sự chật chội trong bệnh viện.

Do ảnh hưởng từ vụ việc của sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ, các bệnh viện trong kinh thành bệnh nhân chen chúc, vắc xin phòng ngừa bệnh uốn ván xảy ra tình trạng cung không đủ cầu. Mời xem ảnh. (Tỉnh lược ảnh không liên quan máu me đầm đìa.)

Hai mươi ngày sau, trang nhất tờ "Tư tưởng kinh thành":

Làm thế nào để tình yêu trở về trạng thái bình thường?

Vụ việc sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ ồn ào náo nhiệt đã qua đi hơn một tháng, nhưng sức ảnh hưởng của nó vẫn còn rất lớn. Thử xem đám thanh niên nam nữ ngày nay, biến thứ tình yêu ấm áp lãng mạn thành kiểu tình yêu khủng bố đẫm máu. Mặc dù nói đây chẳng phải là việc gì to tát, nhưng nếu cứ kéo dài mãi, thì tâm lý yêu đương của người trẻ tuổi nhất định sẽ phát triển theo hướng bạo lực hóa, lễ nghĩa mà chúng ta đã duy trì hơn hai nghìn năm nay cuối cùng sẽ bị hủy hoại. Do vậy chúng tôi nghiêm túc chính thức đề nghị: Hãy để tình yêu trở về trạng thái bình thường, để tình yêu lại là thứ tình cảm ấm áp như trước kia.  

  Ngoại truyện 2: Tâm sự của lợn Tứ Tứ

Gần đây tâm trạng rất tốt, lão Thập tam nói gần đây ta không còn lạnh mặt nhiều nữa, chẳng trách gần đây đã có nhiều triều thần tới nói chuyện với ta hơn, thì ra là vì nguyên nhân này. Nếu để bọn họ biết nguyên nhân có liên quan đến "đố phụ" kia, nhất định sẽ kinh ngạc tới mức rớt hết mắt xuống đất... Câu nói này hơi mang phong cách của Nhan Tử La thì phải?

Ta là người không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, thực tế cho dù có biết cách thể hiện, ta nghĩ ta cũng sẽ không làm. Bởi phụ nữ đều quá phức tạp, ngươi đối tốt với họ một chút, họ liền bành trướng, như muốn bay lên. Ngươi đối với họ không tốt một chút họ sẽ sưng lên như chính ngươi đã đâm thủng bầu trời của họ vậy. Vì muốn tránh phiền phức cho bản thân, ta đối với họ ai cũng như nhau. Trước kia ta luôn ân cần với Niên Băng Ngọc, là bởi vì ca ca nàng ta là bạn tâm giao của ta, nhờ ta phải chăm sóc chu đáo cho tiểu muội yếu ớt của mình.

Giờ... ta đã tự tìm cho mình một mối phiền phức lớn.

Ta rất kinh ngạc, ta lại không cảm thấy nàng phiền phức.

Thứ sinh động nhất trên khuôn mặt nàng chính là đôi mắt, sau khi nhìn các loại tâm trạng được đôi mắt ấy thể hiện, ta cảm thấy trong đôi mắt ấy chỉ cần không có nước mắt và sự buồn bã thì nhìn thế nào cũng rất đẹp, đến tức giận cũng sinh động.

Con người nàng thì hơi ngốc, thỉnh thoảng còn suy nghĩ rất nông cạn, mà đã suy nghĩ nông cạn rồi thì quyết không cởi mở. Nửa năm nay nàng đang trong tình trạng ấy, ta đợi, đợi tới khi nào nàng hiểu ra mới thôi. Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt của lão Thập tam nhìn ta, ta liền cảm thấy như mình không thể đợi được đến ngày ấy. Thỉnh thoảng thăm dò, cách thương người đầy thô bạo của nàng khiến ta cảm thấy vẫn còn có chút hy vọng.

Sau bao nhiêu năm mong chờ, gần đây "ông già" đã tấn phong cho ta làm Thân vương, nhưng khi ngày đó đến ta lại chẳng cảm động chút nào, bởi vì người phụ nữ kia không vui cùng ta, nàng hoàn toàn không có cảm xúc gì trước sự việc này hết. E rằng trong lòng nàng, được phong làm Thân vương chẳng qua cũng chỉ như việc hôm qua ăn cơm, hôm nay ăn bánh bao vậy thôi.

Tối hôm qua, không muốn để nàng mất đi cảm giác thắng lợi, ta đành vờ tức giận cho nàng xem, thấy bộ dạng dương dương tự đắc của nàng, vẻ tức giận trên mặt ta xém chút thì không vờ được nữa. Nàng nằm bò ra bàn nhìn chằm chằm phía đối diện, không biết đang nghĩ gì, không nhận ra là ta đang nhìn nàng.

Đến khi buồn ngủ, nàng kéo chăn, cười híp mắt nói rằng muốn ngủ một giấc thật ngon, ta không ngẩng đầu lên cũng biết bộ dạng nàng khi ấy là bộ dạng của kẻ tiểu nhân đắc chí, không thèm để ý, biết nàng nhất định là đang trừng mắt lườm ta một cái rồi mới bò lại giường. Đợi nàng nằm xuống, ta mới buông bút nhìn gáy nàng, rất muốn lắc lắc cái đầu ngu muội của nàng, cho nàng nhanh chóng hiểu ra.

Qua giờ Tý, nàng len lén xem đồng hồ một lần, còn ta len lén cười.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, nàng lại lén nhìn đồng hồ, ta biết nàng chuẩn bị ngồi dậy, thế là thu lại "ngự lãm", lật một quyển công văn ra, vờ chăm chú đọc.

Quả nhiên, nàng ngồi bật dậy, nói rằng ta làm phiền khiến nàng không ngủ được. Con người này thật là, muốn ta đi ngủ thì cứ nói thẳng, đây là lần thứ tư nàng mượn cớ thế này rồi. Kết quả, giống như ba lần trước, ta vẫn được ôm nàng ngủ như ý nguyện. Mặc dù bị nàng cấu, thôi, dù sao cũng không đau, cứ để nàng chìm đắm trong thế giới của một đố phụ đi!

Hôm nay là đại yến trong phủ Tam ca, ta không ngờ là nàng lại đến, đã thế còn hóa trang như một kẻ ăn mày. Tại sao lần nào cách thức nàng xuất hiện cũng đều... vô cùng đặc biệt? Ta mãi vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng hôm nay ta cảm thấy lòng bàn tay mình rịn mồ hôi, từ khi ta trưởng thành cho tới nay, tình huống này rất ít khi xảy ra, cho dù là lúc đối mặt với cơn giận của Hoàng a ma ta cũng bình tĩnh hóa giải. Nhưng giờ là Nhan Tử La, người phụ nữ này đôi khi hơi ngốc, nhưng chính vì vậy, nên thỉnh thoảng ngươi sẽ không biết nàng sẽ nói gì, làm gì, dù gì ta cũng không phải là kẻ ngốc.

Nàng thỉnh an xong, đi tới trước mặt ta, ta nhìn nàng, nàng nhướn mắt với ta, nheo mắt lại, sau đó nhanh nhẹn khôi phục lại bộ dạng cung kính nên có của một nô tỳ. Ta ngóng đợi, nàng đã ra hiệu cho ta biết tiếp theo đó nàng sẽ làm gì. Nàng nói nàng có một câu, và một chuyện.

Nói thật thì, ta hoàn toàn mù tịt. Một câu nói? Lẽ nào nàng muốn làm rõ việc nàng không phải là đố phụ? Thế còn một chuyện thì sao?

Kết quả nàng nói nếu ta lấy vợ bé thì nàng sẽ hành hạ bọn họ tới chết cho ta xem. Ta biết rất nhiều người đang gắng nhịn cười để xem náo nhiệt, đang cười nhạo ta là một Vương gia sợ vợ. Nhưng ta rất vui, người phụ nữ ngốc nghếch này cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi. Mặc dù không biết tại sao đột nhiên nàng lại hiểu ra, nhưng ta vẫn vui, xém chút nữa không kìm được mà mỉm cười.

Khi nàng nói muốn ta cắn lại nàng, ta hơi băn khoăn, nàng sợ đau đến thế, mặc dù ta rất muốn cắn nàng một cái để đánh dấu, nhưng nàng sợ đau, ta nghĩ mãi cuối cùng đành thôi, bèn bảo nàng về, định khi nào về sẽ hỏi cho rõ, rốt cuộc nàng định làm gì. Nhưng nàng lại xắn tay áo lên, ép ta phải cắn. Ta hỏi nàng tại sao lại chọn tay trái, nếu cho ta chọn, ta sẽ chọn cánh tay phải của nàng, như thế "dấu" của hai bọn ta sẽ giống nhau. Có điều tay trái thì tay trái vậy, nàng nói tay phải còn để cầm đũa ăn cơm

Ta cắn nàng thật. Đừng nói người khác không tin Ung thân vương sẽ làm những việc kiểu này, mà ngay đến bản thân ta một năm trước cũng sẽ không tin rằng mình lại làm một việc mất mặt như thế. Nhưng ta làm thật, ta còn cắn rất đau, cảm giác như các thớ thịt của nàng co lại, thật sự rất muốn cười. Lau lau miệng, nhìn cơ mặt nàng bắt đầu co giật, lần này nhất định là đau lắm. Nàng nhìn chăm chăm vào mắt ta, lẩm bẩm nói gì đó mà ta nghe không rõ. Bởi vì đầu óc ta chỉ vang lên mấy từ "nơi gần với tim nhất... kiếp sau...".

Khi đó ta xúc động tới mức muốn nàng cắn một cái vào tay trái của ta, nơi đó cũng gần tim nhất.

Bắt đầu từ khi nào, ta đã có suy nghĩ muốn chung sống cả đời với nàng?

Cũng có thể từ rất lâu trước đó.

Thời gian đầu là sủng ái nàng, mỗi lần nhìn bộ dạng ngượng ngùng cười hoặc ấm ức của nàng khi ta làm việc xấu, thực sự ta rất vui, cảm thấy nàng như một con chuột lang nhỏ, cẩn thận thò đầu ra từ đống đất, cẩn thận tới gần ta. Nhưng khi bị làm cho sợ hãi liền giật mình nhanh nhẹn chui ngay vào trong đất không chút lưu luyến, không chịu ra nữa. Có một người phụ nữ như thế ở bên cạnh cảm thấy thật tuyệt, thế là bèn sủng ái nàng. Nhưng, ta lại sai rồi!

Nàng không phải chuột lang, chưa bao giờ là chuột. Nàng là con sư tử nhỏ lần đầu tiên tới vùng đất mới, ngụy trang hiền lành để tập thích ứng với hoàn cảnh.

Nàng cảm thấy bị tổn thương rồi, bèn hất tay bỏ đi không chút lưu luyến. Nói với ta rằng: "Mắt không thấy, tim không đau". Ta cũng nghĩ là như thế, dù gì thì cũng chưa từng có người phụ nữ nào khiến ta phải suy tư nàng ta đang làm gì, hôm nay nàng ta vui hay buồn, hôm nay ngoài ngủ nướng ra nàng ta còn làm gì nữa...

Nàng đi rồi, ta ngày nào cũng nghĩ.

Rất muốn tới thăm nàng, nhưng lại không thể xuống nước, sợ sự lạnh lùng và nụ cười chế nhạo trong mắt nàng và cả sự bất cần của nàng nữa. Thế là quyết tâm không đi. Trong biệt viện không có bất kì tin tức nào của nàng, nhưng có lẽ nàng đang sống rất vui vẻ? Không có ta, kẻ khiến nàng phải phiền muộn này, nàng sẽ rất vui.

Một hôm Hoàng a ma triệu kiến ta, bảo ta nấp đi, ban đầu ta còn thắc mắc, nhưng sau đó thì hiểu ra rồi.

Ngoại truyện 3: Khang Hy – vợ con lão Tứ

Vừa rồi Lý Đức Toàn mang chậu hoa mã lan vào cho trẫm xem, nói là hôm qua đã nở hoa rồi. Loại hoa này là của vợ lão Tứ tặng, lá dài như lá cây tỏi tây, bọn thái giám nói không giống hoa lan, chẳng hiểu mắt chúng làm sao không biết. Từ khi chậu hoa này được đặt ở đây, đám đại thần tới gặp trẫm đều cố ý liếc nhìn vài lần, có lẽ đang băn khoăn suy đoán vì sao trẫm lại đặt chậu hoa dại ở đây, có phải có ám thị gì không. Được rồi, nếu bọn họ rảnh rỗi thì cứ để bọn họ đoán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net