Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trên chiếc Bugatti Veyron Mansory Vivere -

Con hổ trắng của cô một lần nữa phóng nhanh trên làn đường, đương nhiên là mọi sự chú ý đều đổ dồn vào nó. Jennie ấn nút đẩy tấm cửa kính màu đen xuống, nét mặt đầy hưởng thụ đang hóng gió.

"Thích thật!" cô mỉm cười nói, hơi nghiêng đầu ra khỏi cửa xe một chút để nhìn ngắm những ngôi nhà nhỏ nhắn nằm san sát nhau kia, nhưng mục đích chính vẫn là hóng gió.

Xe chạy nhanh, đương nhiên là tốc độ sẽ cao nên gió càng mạnh. Mái tóc duỗi thẳng đang được thả ra bị gió đung đưa khiến nó cứ phập phờn. Ngoài ra, gió còn thổi vào từng kẽ tóc và phía sau gáy, làm cô run lên sung sướng vì mát rười rượi.

Trên đường đến trường mà cứ như đi phượt ấy.

Bỗng chốc Jennie cảm thấy có chút ngạt mũi, lấy tay ấn nhẹ vài cái trên cánh mũi và ho vài tiếng. Taehyung mặc dù là đang tập trung lái xe nhưng vẫn chú ý đến cô. Lúc này biết rõ mình cần phải làm gì nên hạ lực chân đạp ga chút để giảm tốc độ xuống.

"Ổn chứ?" hắn quay sang hỏi.

Jennie nghe thấy vậy liền ngồi ngay ngắn lại, tựa lưng vào ghế, tay xoa xoa hai cánh mũi. Hình như vẫn còn ngạt.

"Ừm.."

Hắn cười mỉm một cái rồi rút trong túi ra một cái ống hít đặt vào tay cô, giọng nói trầm ấm đó lại rất dịu dàng mà vang lên "Sắp vào mùa đông nên trời khá lạnh, dùng cái này đi." sau đó thì tập trung lái xe.

Cô im lặng nhận lấy rồi nhìn Taehyung, nhưng chẳng cảm ơn hắn gì cả. Sau đó chẳng biết cô nghĩ vớ vẩn trên mây gì trong đầu mà cười khúc khích như đúng rồi.

"Sao?" hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Vừa trước đó mới cười cười mà bây giờ thần thái thay đổi một trăm tám mươi độ, mắt nhìn thẳng, miệng nói có phần hơi buồn cười "Chỉ tại tôi thấy cách nói chuyện của anh giống với .." nói đến ngang đây bỗng nhiên cô dừng lại, không nói nữa, gương mặt bất giác hiện lên từng vệt hồng nhạt.

"Giống với?" chân mày của hắn nhăn lại.

Thấy vẻ tò mò của hắn, Jennie cũng băn khoăn không biết có nên nói cho hắn nghe hay không. Nhưng mà kệ đi, dù sao nói cho hắn biết cũng đâu có sao? Taehyung đang ở tít bên Mỹ thì làm sao mà nghe những lời cô nói được chứ?

Chí lý!

"Thì .. giống với người thương của tôi." cô hếch cằm nói, dùng đôi mắt phượng kia trợn hắn.

Người thương? "Ý em là Kim Taehyung?"

Bỗng chốc Jennie hơi bối rối, hai mắt không ngừng đảo liếc xung quanh, nói "Ờm.. thì, là vậy đó."

Đồ ngốc ạ. Kim Taehyung người thương của em đang ngồi sờ sờ đây này! Ngượng ngùng cái gì? suy nghĩ của Taehyung.

Bất giác hắn thở dài một tiếng, cô nhìn hắn nheo mày khó hiểu "Anh thở dài cái gì?"

Nghe cô nói vậy hắn nhăn mặt nói "Chẳng lẽ đến việc tôi thở dài em cũng cấm?"

Jennie khó chịu nói "Này, sao anh dám hỏi ngược lại tôi như thế hả? Thích gây chuyện với tôi hay gì?"

Người ưa gây chuyện mới là cô đó, Đại Tiểu thư ạ! Chán chả muốn nói. Hắn lại thở dài một tiếng nữa..

"Sao anh cứ thở dài mãi thế?"

"Tiểu thư Kim Jennie à, em đừng có khó tính với người ta như thế chứ? Thở dài thôi cũng cần phải có lí do sao?" Taehyung nói.

"Đúng rồi. Nhỡ đâu anh lại suy nghĩ cái gì xấu về tôi thì sao?" cô trương bản mặt đáng ghét đó lên mà nói, hếch hếch mặt khiêu khích hắn.

Thương còn không hết nói chi là ghét. Taehyung.

Nghe cô nói như vậy bỗng nhiên hắn nghĩ cái gì đó rồi nhìn cô cười gian ý "Ồ, vậy là em sợ tôi "nghĩ xấu" về em sao?"

Cảm thấy như hắn đang hiểu sai câu nói của mình, Jennie lắp bắp "K- Không phải thế. Đừng.. đừng có mà nghĩ lung tung!" cô hét lên.

Tại Tập đoàn vô cùng nổi tiếng ở khu vực châu Á- Kim Tuấn.

Namjoon đang ngồi kí từng bộ hồ sơ và vài cái hợp đồng trong văn phòng riêng, trông đầy phong độ và rất nghiêm túc. Bỗng nhiên nét bút dừng lại, ông ta suy nghĩ cái gì đó rồi kêu Thư kí gọi Quản gia Min vào.

"Chủ tịch cho gọi tôi ạ?" Quản gia Min vừa nhận lệnh chưa đầy ba phút đã có mặt, đẩy cửa bước vào.

Ông ta ngước mặt lên nhìn Yoongi nghiêng cằm vuốt ve, nói "Cậu Min này, tôi thực sự tò mò không biết con bé nó có nhận ra Taehyung không nữa.."

"Cái này.. tôi thực sự không rõ lắm thưa Chủ tịch. Nhưng theo quan điểm của tôi thì còn phải dựa vào Tiểu thư nữa ạ, vì với tính tình của Tiểu thư thì không khó để có thể nhận ra được.." ông Min trả lời.

Chậc.

Namjoon chẹp miệng "Thế thì có nên nói liền cho nó ngay sau khi nó đi học về không nhỉ?"

Biệt thự Tập đoàn Kim Tuấn.

"Mọi người khẩn trương một chút đi. Phải hoàn thành mọi việc được giao trước khi Tiểu thư và Thiếu gia về." một cô gái cất giọng lên chỉ đạo người hầu và quản gia trong nhà, người đó chính là Quản lí của người hầu- Wendy Son.

"Thưa cô Son, phòng của Thiếu gia nên xếp ở phòng nào trên tầng ạ?" một cô người hầu hỏi.

"Hmm.. Tốt nhất là nên để đối diện với phòng của Tiểu thư." Wendy suy ngẫm một hồi rồi nói.

Một chàng quản gia khác đến hỏi "Cô Son, mấy cái ghế này nên chọn cái nào để đặt trong phòng Thiếu gia vậy?"

"Chọn cái kia đi, cho đôi cùng với cái bên phòng Tiểu thư." Cô chỉ tay về phía một cái ghế.

[...]

Chiếc Bugatti Veyron Mansory Vivere đang chạy bỗng nhiên giảm tốc độ, Taehyung với bản tính nhạy bén ngay lập tức nhận ra điều bất thường liền cho xe đậu sát vào lề đường.

"Sao vậy?" Jennie thấy hơi lạ nên quay sang hỏi "Xe hết xăng hả?"

"Không phải." hắn lắc đầu.

"Xăng vẫn còn đầy, chắc là động cơ gặp vấn đề thì phải, để tôi ra xem." sau đó hắn bước xuống rồi đi ra phía đầu xe mở phần "nắp" lên để tiện quan sát các động cơ bên trong.

"Có chuyện gì thế?" Vì khá tò mò nên Jennie cũng bước xuống xe xem thử.

"Một bộ phận bị trục trặc mất rồi, không khởi động lại ngay được đâu." Taehyung nhún vai nói, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó rồi hỏi cô "Mà sáng nay em va chạm xe có mạnh không thế?"

Vừa dứt câu, Jennie cảm thấy hơi gượng, đưa một ngón tay lên gãi má "Thì.. cũng hơi hơi mạnh chút xíu..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net