chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mệt mỏi dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi rồi khẽ nhìn đống tài liệu đang lộn xộn trên bàn. Thú thật, anh cũng chẳng quan tâm đến mấy cái tờ giấy thông báo vô nghĩa đó đâu, nhưng với một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh, muốn chấp nhận để mấy thứ lộn xộn ngay trước mặt mình là chuyện không thể nào. Sau cùng, Tiêu Chiến vẫn là đứng dậy thu dọn tàn cuộc trên bàn.

Mọi thứ đã hoàn thành xong, anh cũng ngồi thụp xuống dần dần nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh dậy, anh chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, sau đó liền vô thức mở mắt ra. Tiêu Chiến vơ lấy chiếc điện thoại rồi mở ra xem thử, điện thoại đặt trên bàn nãy giờ đều để chế độ im lặng cho nên không nghe thấy âm thanh gì. Mới chợp mắt có chút thôi mà thông báo cứ ầm ầm, toàn là thông báo giục cưới được gửi tới từ chính phủ, sau đó còn có... của mẫu hậu đại nhân.

Anh còn lạ gì mẹ Tiêu nữa! Bà ấy suốt ngày cứ giục anh cưới, tin nhắn đến không phải là lời khuyên trên mạng thì cũng chính là thông tin của mấy vị đối tượng xem mắt kia. Bà còn nhắc nhở anh mấy lần về chuyện Alpha có ý định độc thân suốt đời, bọn họ không chết cũng phải ở trại cách ly. Nhưng Tiêu Chiến nào có quan tâm, anh cũng bỏ mặc định kiến của mẹ, mặc dù đến kì dịch cảm có chút khó chịu, nhưng tầm ấy anh chịu được.

Mấy năm gần đây, bà ấy liên tục gửi cho anh rất nhiều đối tượng. Không phải Beta thì cũng là Alpha!

Bạn hỏi tại sao lại không có Omega ư?

Là tại vì Tiêu Chiến come out sáu năm trước rồi. Sáu năm trước anh nói anh không thích Omega với gia đình, anh không thích thứ thơm mềm, không có cảm giác thành tựu gì cả.

Gia đình anh sau khi biết tin này cũng chỉ biết há hốc mồm. Cơ mà bọn họ cũng dễ tính, rất nhanh đã có thể chấp nhận được việc này.

Vuốt điện thoại một lúc, Tiêu Chiến bắt gặp được một hình ảnh quen thuộc, anh vô thức mỉm cười rồi bấm like một cái.
“Beta thời nay cũng xinh đẹp đến vậy ư?” Tiêu Chiến buột miệng nói.

Cậu thiếu niên trong hình kém anh sáu tuổi, là một ảnh đế! Nhìn chung, anh cảm thấy rất vừa mắt. Da trắng, lưng thẳng, chân dài, mông cũng không quá cong. Khụ... Anh chỉ là nhìn vừa mắt mà thôi! Không hề có ác ý.

Ring ring ring... -Tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Là mẹ!” Anh có chút do dự.

Thực ra anh không biết bản thân mình có nên nhấc máy nghe hay không nữa. Dù sao, lần nào mẹ gọi cũng như thế, anh quen rồi! Nhưng mà không nghe lại chính là sợ mang tội bất hiếu.... Chưa để Tiêu Chiến nghĩ nhiều, điện thoại tự nhiên lag nốt nên tự ấn vào biểu tượng màu xanh trên màn hình. Anh lúc này mới hoảng loạn cầm điện thoại lên nghe.

“Alo, mẹ ạ”

“ Tiêu – Chiến” Đầu dây bên kia cáu gắt, cố ý nhấn mạnh tên anh, nghe thật đáng sợ. Không để Tiêu Chiến suy nghĩ quá nhiều, mẫu hậu đại nhân liền thở dài một cái rồi mới nói tiếp: “Mẹ nhìn thấy con like bài của cậu trai ấy rồi! Nếu thích, ngay chiều nay chúng ta có thể đi xem mắt. Dù sao, con năm nay cũng ba lăm rồi, trước sau gì cũng phải lập gia đình, bà mẹ già này chỉ muốn con kết hôn sớm một chút cho đỡ phải trải qua kì dịch cảm đó một mình thôi”

“Con biết!” Tiêu Chiến gật đầu đồng ý. “Nhưng vì thế mà ép người ta cưới con thì cũng thiệt thòi quá. Hay là...”

“Nếu đã nghĩ như vậy thì chiều nay đi luôn, anh chờ được nhưng bà già như tôi thì không”. Anh chưa kịp nói xong thì bà liền cắt ngang.

Buổi trưa, anh tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ, trời mùa đông lạnh cóng, chung cư lại mất điện, nước xối xuống cũng thật khiếp thấu xương.

Tắm xong, Tiêu Chiến cũng rúc đầu vào chăn, trùm kín mít lại để giữ nhiệt. Mở điện thoại ra, lại là một tin nhắn từ người lạ đến.

“Đây không phải... Là người đó sao?”

Nhin chằm chằm vào màn hình đang sáng lên, anh mới khẽ nhíu mày nói.

Trong lòng có chút vui mừng, Tiêu Chiến lập tức gõ gõ lên bàn phím vài từ, sau đó lại xoá đi. Khốn thật, bình thường anh nói nhiều như thế, vậy mà bây giờ muốn làm quen người ta cũng không dám. A a a, thật muốn đập đầu vào miếng đậu hũ chết đi cho rồi mà.

Phía bên kia thấy anh cũng đang nhập tin nhắn, sau lại thấy không phản hồi nên mới nói tiếp.

[Anh là Alpha]

“Cậu ấy hỏi mình sao?” Anh ngơ ngác vài giây rồi mới rep lại.

[Phải!] Tiêu Chiến nhắn lại, sau lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên mới hỏi thêm. [Nghe nói cậu là đối tượng xem mắt của tôi].

Đầu dây bên kia đã đọc, nhưng sau đó lại không nói gì thêm, có lẽ vì chê anh “quá nhạt” rồi nên mới không thèm trả lời. Tiêu Chiến chờ mãi, cuối cùng cũng nhắn thêm một câu rồi mới chịu tắt điện thoại đi.

Buổi chiều, mẹ Tiêu cũng đã đến tận cửa tìm anh.

Lần này khác lần trước, Tiêu Chiến lại ngoan ngoãn mặc đồ rồi chở bà đến chỗ hẹn. Biểu tình không chống đối như mấy lần trước nữa. Bà cũng ngấm ngầm chắc rằng, cậu Beta này phải có điểm  nào đặc biệt mà khiến con trai bà rất ấn tượng đây.

Đến chỗ hẹn. Nhà bên kia thấy hai người đến liền lập tức đứng dậy, bắt tay hữu nghị chào. Bọn họ lời qua tiếng lại một hồi thì nhân vật chính mới đến.

Hắn à! Toàn thân đều mặc một bộ đồ đen thui, trên mặt không thấy gì ngoài lớp khẩu trang và một chiến kính râm nữa. Còn có, trên tay còn ôm lấy một cái ván trượt, nhìn cũng rất phong cách.

Đối với buổi hẹn mà hắn ăn mặc như thế này, Tiêu Chiến hoàn toàn không có ý kiến. Dù sao, tuổi trẻ mà, ai chẳng thích bay nhảy. Ngược lại, anh cảm thấy đối tượng của mình rất phong cách, rất ngầu!!

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi” Hắn bắt đầu tháo phụ kiện ra, sau đó mới nở nụ cười “thương mại” ra chào.

“Không sao! Chúng tôi cũng vừa mới đến” Tiêu Chiến nhanh chóng bắt tay làm quen với hắn.

Nhan sắc này... Thật quen mắt. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh một hồi lâu như muốn thâu tóm người đàn ông đối diện mình lại, nhốt vào một góc, chỉ có thể một mình ngắm nhìn.

Gặp lại người này, tim hắn đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài vậy. Hoàn toàn không thể khống chế!

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm biểu cảm của hắn, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

“A, cậu là Vương Nhất Bác đúng chứ! Tôi thấy cậu trong hình đã rất đẹp rồi, gặp ngoài đời còn đẹp hơn” Gãi gãi tai nhỏ vài cái, Tiêu Chiến cũng ngượng ngùng nói.

Được người ta khen có mấy câu thôi, Vương Nhất Bác cũng mỉm cười đáp: “Cảm ơn!”.

“Vương Nhất Bác nó làm diễn viên, hôm nay chắc là có lịch quay nên nó đến muộn một chút! Mong ông bà thông cảm”.

Nói rồi, mẹ Vương huých nhẹ chân cậu một cái nhằm cảnh cáo hắn.

“Không sao! Thằng bé nhà tôi cũng có khác gì đâu. Ba lăm tuổi rồi cũng phải chờ tôi đến nhà gọi đi xem mắt...”

Hai bà mẹ cứ thế ngồi kể về thói hư tật xấu của con trai mình. Thời gian cứ dần trôi đi, hai chàng thanh niên bị mẹ bóc mẻ đến độ muốn độn thổ, hận không có lỗ để chôn cái đầu mình xuống đất a.

Đến lúc đồ ăn được dọn lên, Tiêu Chiến lại xin phép ra ngoài trước. Đương nhiên, Vương Nhất Bác cũng bị mẫu hậu đại nhân ép đi đuổi theo anh.

“Tiêu Chiến!”

Nghe thấy có người gọi mình, Tiêu Chiến cũng quay đầu lại nhìn hắn.  Cảm giác này cũng thật quen thuộc. Bỗng chốc, kí ức lại ùa về như một cơn gió lạnh khiến anh đau đầu, có lẽ là bệnh cũ tái phát khiến anh có vẻ khó chấp nhận. Tiêu Chiến rụt người lại, thống khổ ngã xuống đất.

“Tiêu Chiến! Chiến Chiến” Vương Nhất Bác lo lắng chạy lại, ôm người lên xe chở đến bệnh viện gần nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net