Chương 2: Nhiệm vụ đòi mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó trong đầu Cố Tá xuất hiện một phần tâm pháp, gọi là Dược Thiên Tâm Pháp

Bản tâm pháp trước mắt này cũng không phải bản hoàn chỉnh, chỉ mới có phần nhập môn, nội dung rất tinh thâm, Cố Tá thân là một thiếu niên xuyên tới từ hiện đại, có thể đọc hiểu được là do đầu óc cậu thông minh, còn nếu muốn hiểu rõ ràng những thâm sâu huyền ảo trong đó thì... làm sao cậu làm được hả trời?!!!

Cố Tá nhíu mày.

Nếu không thể lý giải thì làm sao tu luyện? Nếu đây là hệ thống cho cậu học thì hẳn phải thích hợp với cậu nhất, nếu cậu học không tốt, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến việc luyện dược sau này của cậu không?

Cậu vừa mới đến nên gặp phải rất nhiều vấn đề, dù cho có hệ thống hỗ trợ cũng không tiện lăn lộn.

Không đợi Cố Tá suy nghĩ rõ ràng vấn đề này, hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ cho cậu.

Nhiệm vụ tu luyện: Thu thập 30 sợi dược khí.

Đạo cụ nhiệm vụ : Luyện Dược Thủ Quyết Sơ Cấp》《 Đan phổ Nhân cấp》《 Dược phương nhân cấp 》《 Dược thiện bách khoa toàn thư Nhân cấp.

Phương thức hoàn thành: Học tập tri thức từ đạo cụ, trong quá trình luyện dược sẽ sinh ra dược khí, hệ thống sẽ tự chủ động thu thập.

Thời gian hoàn thành: Một tháng.

Trừng phạt nếu thất bại: Xoá bỏ.

Rất tốt, trình bày rất rõ ràng mạch lạc.

Nhưng trong lòng Cố Tá chỉ có bồn chồn lo lắng

Đây chính là tiết tấu không chịu luyện dược thì đi chầu ông vải đó...... Cậu chỉ là tay mơ trước nay chưa từng tiếp xúc với luyện dược, thời gian  một tháng có phải quá ngắn không?

Mà khoan, đúng là cậu chưa học qua cũng không hiểu biết nhưng trong trí nhớ có nhaa!

Nghĩ đến đây, Cố Tá miễn cưỡng kiềm chế khủng hoảng tâm lý bắt đầu hồi tưởng lại ký ức của thiếu niên mà mình đã hấp thụ, nếu cậu nhớ không lầm thì người thiếu niên giống cậu như đúc kia khi còn sống chính là Luyện Dược Sư

Cố Tá tỉ mỉ nghiền ngẫm ký ức của thiếu niên ấy, cuộc đời cậu ấy đã trải qua đều được Cố Tá hiểu đến năm năm rõ mười

Sau khi xem xong, trên mặt Cố tá hiện lên cảm xúc kỳ quái

.... Hóa ra cái vị đang nằm trên gường kia là một vị Thánh phụ vạn nhân mê. Cố Tá cậu sống mười lăm năm trên đời, cũng coi như gặp qua đủ loại người khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp được Thánh phụ phiên bản người thật.

Lại nói, cũng xem như là duyên phận

Tên của cậu ấy cùng Cố Tá có chút đối xứng, gọi là Tề Thiên Hữu, là đứa trẻ bị bỏ rơi, được một người nô bộc của Tề gia nhất thời nổi lòng hảo tâm nhặt về, dự định đăng ký thành thân phận nô bôc, nhưng trước đó sẵn tiện thí nghiệm thử tư chất, không ngờ tới cậu ấy lại có dược châu ở hai tay, là Luyện Dược sư tương lai, Tề gia lập tức thu cậu làm con nuôi, ban cho họ "Tề", cẩn thận bồi dưỡng

Tề Thiên Hữu rất thông minh, từ nhỏ đã tính tình đã thuần lương, nhã nhặn lễ phép, chưa bao giờ xem thường người khác, cũng không cậy vào thân phận mà kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại còn rất khiêm tốn hiếu học, thích giúp đỡ mọi người làm niềm vui. Tới khi cậu dần dần trưởng thành, thiên phú luyện dược càng thể hiện rõ ràng, cậu còn nổ lực hơn người, nếu có người thỉnh cậu hỗ trợ khám bệnh luyện thuốc cậu cũng chưa bao giờ từ chối, dù là nô bộc gặp khó khăn cậu cũng sẽ giúp đỡ. Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là con nuôi, Tề gia từ dòng chính tới dòng thứ đều không xem cậu là người nhà họ Tề, ghen ghét cản đường đủ kiểu cậu cũng không chấp nhặt, chỉ cười cho qua chuyện.

Ngày qua ngày, Tề gia từ lớn đến bé đã có rất ít người không thích cậu, thậm chí thanh danh của cậu tại thành Vân Dương rất tốt, cho người nhà họ Tề thể diện rất lớn

Theo lý mà nói, Luyện dược sư vừa đơn thuần vừa biết mang ơn như Tề Thiên Hữu ở Tề gia hẳn phải được xem trọng, nhưng tại sao kết cuộc lại bị moi Dược châu, chết thê thảm trên giường như vậy? Thậm chí một người thăm nom cũng không có

Mấu chốt gây ra chuyện này là do hai người.

Khi Cố Tá xem đến đoạn ký ức này không hiểu sao sinh ra lửa giận, nghiến răng riếng lợi mắng một câu: Thứ khốn nạn

Đồ đàn ông cặn bã

Như đã nói, Tề Thiên Hữu cậu là một vị Thánh phụ vạn nhân mê, tất nhiên không phải nói tất cả mọi người đều yêu cậu, mà là mặc kệ nam phụ lão ấu, bất kể thân phận địa vị như thế nào đều vì phẩm hạnh hơn người của cậu mà có hảo cảm với cậu

Mà người yêu mến cậu, tất nhiên là có.

Tên đàn ông cặn bã thứ nhất chính là đích tử của Bạch gia, thiên tài Luyện huyết tam trọng trong truyền thuyết, Bạch Văn Tuấn

Vào khoản hai năm trước, Bạch Văn Tuấn đến Tề gia làm khách ---- Lấy thân phận của gã cũng xem như là hu tôn hàng quý*, giao hảo với Tề gia một khoản thời gian gã lại xem trọng Tề Thiên Hữu, đối với cậu dịu dàng săn sóc, tìm mọi cách lấy lòng, chỉ thiếu điều viết lên trán ba chữ "Cầu kết giao". Nhưng ngặt nổi Tề Thiên Hữu tuổi vừa mới lớn, không có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng không nhìn ra mục đích của gã, chỉ cảm thấy Bạch Văn Tuấn là một người đáng kết giao bằng hữu, đối với gã cũng rất thân cận.

(*hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp)

Ở thế giới này nam nam luyến ái cũng không phải chuyện thường thấy, tuy người yêu thích nam nam luyến ái ở đây không phải ít, nhưng cũng giống như xã hội phong kiến, có thể thích nam sắc, nhưng vợ vẫn phải cưới, trừ khi thực lực của bạn cao đến mức có thể không để ý hết thẩy, nếu không vẫn phải cưới vợ sinh con nối dõi tông đường, muốn cùng người yêu song túc song phi* là hiếm càng thêm hiếm.

(*song túc song phi: tương tự như hình với bóng; nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành, đại loại vậy)

Theo Cố Tá thấy, tên Bạch Văn Tuấn này trời sinh yêu thích nam sắc, gã xem trọng Tề Thiên Hữu không phải giả, Tề Thiên Hữu không chỉ vẻ ngoài dễ nhìn, bản thân cậu còn có thiên phú luyện dược xuất sắc, dù cho dẫn cậu về gia tộc cũng không phải không được, nhưng khổ nổi dòng chính Tề gia cũng có một vị Luyện Dược sư khác là Tề Phong, tên này trời sinh cũng thích nam, đột nhiên coi trọng Bạch Văn Tuấn

Tề Phong lớn hơn Tề Thiên Hữu ba tuổi, là con trai của đại phòng thuộc dòng chính của Tề gia, sau khi sinh ra được trắc nghiệm tư chất là Luyện Dược sư thì vẫn luôn được nâng niu chiều chuộng vì vậy mà dưỡng thành tính tình kiêu căng ngang ngược. Nhưng từ khi Tề gia thu nhận Tề Thiên Hữu, tài nguyên trong nhà bị chia đi một nửa không nói, sủng ái của người nhà cũng bị phân đi, hơn nữa từ lớn đến bé trong Tề gia còn yêu thích Tề Thiên Hữu hơn hắn, chuyện này đối với một tiểu thiếu gia luôn thuận buồm xuôi gió như hắn làm sao vui được? Nhiều năm trôi qua, những người ghen ghét ngán chân Tề Thiên Hữu đa phần là do hắn sai khiến

Tề Thiên Hữu là một người biết mang ơn, hơn nữa người lớn trong nhà cũng khuyên cậu đừng chấp nhặt với Tề Phong, cho nên cậu đối hắn luôn nơi chốn nhường nhịn. Nhưng Tề Phong không thèm quan tâm, luôn muốn làm mọi việc thêm trầm trọng, miễn là khiến Tề Thiên Hữu khó chịu

Nhưng nếu mọi chuyện chỉ có vậy thì cũng coi như miễn cưỡng sống qua ngày, ai ngờ rằng từ Bạch gia lại tới một tên Bạch Văn Tuấn anh tuấn tiêu sái, đối xử với người khác thì ôn hòa nho nhã, khiến cho Tề Phong mê mẫn đầu óc.

Tề Phong có dung mạo diễm lệ, lúc Bạch Văn Tuấn mới tới đối với sự ái mộ của hắn cũng rất vừa ý, không cự tuyệt ám muội của hắn, nhưng sau khi gã nhìn thấy Tề Thiên Hữu lại không chút luyến tiếc mà chạy theo cậu.

Bấy giờ xem như chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

Người cao ngạo như Tề Phong làm sao cho phép một người mà hắn cho rằng chỉ là tên hạ tiện được người nhặt nuôi cướp đi người mà hắn nhìn trúng? Đặc biệt còn là người mà hắn chủ động theo đuổi, đây không phải là nhè mặt hắn mà vả sao?

Oán khí tích lũy từ lâu, Tề Phong trong lúc khó chịu liền trộm dẫn người đi chặn lại Tề Thiên Hữu, mắng cậu một trận tơi bời rồi moi Dược châu trên huyệt vị trong tay cậu ra, sau đó bỏ lại một câu "nếu mi muốn làm cho Cha mẹ ta buồn lòng thì đi nói với họ là ta làm đi" rồi nghênh ngang rời đi

Lỗ nhỏ trên tay Tề Thiên Hữu không ngừng chảy máu, trong lòng cậu càng thêm khổ sở, cậu thật sự không biết mình đã làm gì mà bị nói thành "giành giật người đàn ông của Tề Phong", cậu chỉ xem Bạch Văn Tuấn là bằng hữu, đồng thời cũng không muốn cha mẹ Tề Phong - hiện tại đang là gia chủ và phu nhân của Tề gia - đau lòng, nên cậu mang cõi lòng đầy hoang mang trở về phòng của mình

Tin Tề Thiên Hữu bị moi mất dược châu rất nhanh bị lan truyền, Tề Thiên Hữu chỉ nói không biết hung thủ là ai, nhưng việc Tề Phong làm cũng không phải là chuyện bí mật gì, cao tầng Tề gia sao có thể không biết? Tức giận đương nhiên là có, nhưng đã tổn thất một vị Luyện dược sư rồi nên càng không thể tổn thất vị còn lại, Tề Phong lại là đứa con mà gia chủ yêu thương nhất, bị phạt cấm túc vài ngày xem như xong chuyện

Mà Tề Thiên Hữu không còn dược châu cũng xem như mất đi tiền đồ, không chỉ có thân phận tuột dốc không phanh, dần dần cũng không còn ai quan tâm đến cậu. Câu một thân một mình bị vứt đến tiểu viện này, có vài người mang ý xấu trào phúng cậu, cũng có vài người đã từng chịu ân huệ của cậu tới thăm cậu, nhưng chút thương hại này thì được bao lâu chứ? Mới qua một hai tháng cậu đã bị người quên lãng, khi cậu đi lĩnh một ít tài nguyên cũng không ai để ý

Về phần Bạch Văn Tuấn, gã rất bình tĩnh, nếu Tề Thiên Hữu không còn dược châu thì cũng không còn khả năng trở thành phối ngẫu của gã, gã tất nhiên sẽ không tiếp tục tốn tâm tư cho cậu, lực chú ý cũng tự nhiên mà dời sang Tề Phong xinh đẹp. Tề Phong bấy giờ xem như vừa lòng thỏa ý, cảm thấy mình thật thông minh.

Tề Thiên Hữu từ từ trở nên tiều tụy

Cậu không trách bất kỳ ai, mọi chuyện là lựa chọn của cậu, chỉ là cậu vẫn không rõ vì sao có những người mặt người dạ thú như vậy

Cậu luôn cho rằng Tề gia là nơi cậu nguyện tận trung cả đời, nhưng sau khi cậu không còn giá trị lợi dụng, những người đó không có ai xem cậu là người Tề gia nữa

Thậm chí tới việc nuôi dưỡng cậu đối với bọn họ cũng là bằng mặt mà không bằng lòng

Nhất thời trong lòng lẩn quẩn , Tề Thiên Hữu tự sát

Đối với cậu mà nói, tương lai mù mịt, cũng không muốn lưu lại hồi ức khó coi tại Tề gia, nên cậu chẳng thà tại thời điểm chưa hoàn toàn tuyệt vọng lựa chọn chấm dứt tính mệnh chính mình

Cố Tá xoa xoa thái dương, cảm thấy anh bạn nhỏ này đúng là ngu hết thuốc chữa!

Bi thương bất hạnh giận dữ không sao hiểu nổi, mạng chỉ có một, còn sống so với bất cứ thứ gì cũng tốt hơn, tại sao lại tự sát?

Cái gọi là tín ngưỡng tan biến có thể cậu không hiểu, nhưng người thân phản bội thì cậu lại có thể hiểu

Chỉ là Cố Tá cảm thấy, nếu có một ngày ba cậu không cần cậu nữa thì... bậy, ba sao có thể không cần cậu được?! Giả thiết này không thành lập

Chỉ có thể trách vận khí của Tề Thiên Hữu quá kém, bản thân lại quá đơn thuần

Cố Tá lắc đầu, đem hai tên khốn nạn kia vứt ra khỏi đầu

Nếu cậu sau này tiếp nhận thân phận của Tề Thiên Hữu thì mối thù của cậu ấy, nếu có năng lực, cậu sẽ giúp cậu ấy báo thù, xem trên phân thượng Tề gia có ơn dưỡng dục đối với Tề Thiên Hữu chỉ đem quan hệ cắt đứt là được, còn hai tên cặn bã đầu xỏ gây tội Tề Phong với Bạch Văn Tuấn, cậu phải làm cho họ mạng đền mạng.

Tiếp đến, Cố Tá bỏ đoạn tình cảm ký ức này qua một bên, đi xem xét những thứ còn lại

Mặc kệ thế nào, cậu phải giữ được mạng nhỏ của mình đã

Nên là, cậu phải đem những thứ liên quan đến Luyện dược xem cho rõ ràng trước rồi lại tính tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net