Chương 4: Thoát khỏi Tề gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy Nga cũng không ở lại lâu, ả ta chỉ biểu đạt một chút ý tứ "Dù cho mi đã thành như vậy, Tề gia cũng vẫn nhớ đến mi, mi phải ăn ngon ngủ khỏe đừng có hận thù gì, tiểu thiếu gia cũng không cố ý" liền xoay người rời đi, luôn mồm đều là nói tốt cho Tề gia nhưng dù ngữ khí của ả uyển chuyển bao nhiêu vẫn không che giấu được ý nghĩa trịch thượng trong đó.

Cố Tá cảm thấy cậu không có tấm lòng rộng lượng như Tề Thiên Hữu, nếu chính cậu gặp phải tình huống như vầy có khi đã bị ả làm tức chết.

Bộ mặt thật của Tề gia thật ghê tởm, cho dù bọn họ đã dùng không ít tài nguyên để bồi dưỡng Tề Thiên Hữu, nhưng từ khi cậu ấy có thể luyện ra dược dịch cũng đã mang về cho Tề gia một khoản thu nhập không nhỏ, thậm chí vì tấm lòng thánh thiện của cậu ấy đã cho nhà họ Tề không ít danh tiếng tốt tại thành Vân Dương, trong việc tranh đoạt địa vị trong thành cũng có trợ giúp không ít, kết quả hiện tại...

Cố Tá lần thứ hai xoa xoa mặt.

Cậu vậy mà lại xem những việc trong ký ức của Tề Thiên Hữu như chính mình đã trải qua, như thế không ổn.

Một lúc sau Cố Tá đi tới trước bàn xem mấy thứ thức ăn bên trong khay.

Hai món mặn, hai món chay, một chén canh, nhìn qua cũng không tệ nhưng so với đích tử Tề gia một bửa ăn phải đầy đủ ba món mặn, bốn món chay, một tô canh, hai món điểm tâm và một phần hoa quả tráng miệng thì còn kém xa.

Có điều hiện tại cậu cũng đang đói, ăn no trước rồi tính tiếp.

Nhưng Cố Tá không ngờ tới, cậu vừa đưa tay muốn gắp đồ ăn đưa vào miệng, trong lòng bỗng sinh ra cảnh báo mãnh liệt --- là loại báo động đặt biệt nguy hiểm, làm cậu sợ tới mức xém chút ném luôn đũa.

Mấy món ăn này vậy mà có độc?!

Cố Tá biến sắc, cũng không đoái hoài với việc ăn uống nữa, ngón tay đụng vào từng món ăn, sau đó chà xát ngón tay, thần sắc càng thêm khó coi.

WTF Tề gia, Tề Thiên Hữu đã thảm tới vậy rồi còn không buông tha cho cậu ấy, chẳng lẽ lại là Tề Phong làm?

Cũng là Cố Tá may mắn.

Trước đó đã nói cậu từ nhỏ đã mẫn cảm với dược liệu, ngoại trừ có thể giúp cậu trong đống dược liệu cùng loại có thể phân biệt ra phẩm chất từng cây tốt hay xấu, còn giúp cậu có thêm một năng lực có thể xưng là thiên phú dị bẩm, chỉ cần cậu ngửi thấy mùi dược liệu thì lập tức có thể nhận biết dược liệu đó có độc hay không.

Nhờ thiên phú này mà lúc trước đã giúp cậu cùng ba cậu tránh được không ít lần bị người gài bẫy, hiện tại không biết trong mấy món ăn này bị cho vào thứ gì, người bình thường có khả năng không nhận ra được, nhưng cậu lại ngửi thấy lẫn trong mùi thơm của thức ăn có một mùi độc hương ngai ngái nhàn nhạt.

Nói cách khác, đây là độc dược đó!

Cố Tá rất bực mình.

Cậu vốn nghĩ mình sau khi thay thế thân phận của Tề Thiên Hữu vẫn sẽ nhẫn nhục ở lại nhà họ Tề một thời gian, xem xem có thể thông qua một ít nô bộc mà lúc trước Tề Thiên Hữu từng giúp đỡ tìm cách lấy đến một ít dược liệu phổ thông để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống hay không.

Nhưng tình huống bây giờ cậu không thể tiếp tục ở lại Tề gia được nữa, chưa nói tới có thể lấy được dược liệu hay không, chỉ riêng việc giữ được mạng nhỏ cũng thành vấn đề lớn rồi.

Cố Tá đi qua đi lại mấy vòng, cũng không quản bản thân còn đói bụng hay không, vấn đề quan trọng bây giờ là phải tìm cách rời khỏi Tề gia.

Nhưng nếu quyết định rời khỏi nhà họ Tề, vậy thân phận của Tề Thiên Hữu đâu có giúp ít được gì cho cậu? Chỉ cần cậu luyện dược sẽ bị người khác phát hiện dược châu của cậu vẫn còn.

Chủ nhân cần một thân phận. Trên Đại lục Thiên Vũ đã từng xuất hiện thiên tài luyện dược sư sở hữu song dược châu.

Cố Tá sửng sốt một chút: cũng được đi, nhưng sau khi rời khỏi Tề gia thì làm sao kiếm được dược liệu? trên người tôi không có đồng nào, Tề Thiên Hữu cũng không để dành được bao nhiêu, khả năng không mua được đầy đủ dược liệu.

Việc quan trọng nhất bây giờ chủ nhân cần làm là tìm một vị kim chủ.

Cố Tá:... Nà ní?!

Hệ thống đổi cách nói rất nhanh.

Nhà đầu tư.

Cố Tá trầm mặc.

Thật sự bây giờ cũng chỉ còn mỗi biện pháp này... nhưng  mà cậu có giá trị gì đáng để cho người ta đầu tư đâu? Hơn nữa nhà đầu tư này phải thật tín nhiệm cậu cùng với không sợ nhà họ Tề trả thù mới được.

Quay lại vấn đề cấp bách bây giờ chính là phải tìm cách rời khỏi Tề gia trước đã.

---------------

Đêm, dưới chân tường một tòa đại trạch tọa lạc tại phía nam thành, một bóng dáng nhỏ gầy khẽ khàng chui ra, cậu xoay đầu quan sát bốn phía, sau khi xác định không ai qua lại liền nhanh chóng bò ra ngoài, men theo bức tường đi một đoạn rồi mới chầm chậm tiến vào màn đêm bao la.

Lúc quyết tâm chạy khỏi Tề gia, Cố Tá đem mấy món ăn có độc thu vào ô trữ vật, đợi hai canh giờ sau Thúy Nga tới lấy khay đựng thức ăn, cậu liền trốn sau cửa, vừa quyết đoán vừa tàn nhẫn đập một phát vào gáy ả.

Dựa theo ký ức của Tề Thiên Hữu, Thúy Nga tuy chưa tiến vào cảnh giới Luyện huyết, nhưng cũng đã tu tập một thời gian dài, cú đập này chỉ có thể đem ả đánh ngất chứ không chết được.

Phát giác mạng nhỏ của mình còn khó bảo toàn, Cố Tá hoàn toàn không có tâm tư đi thương hương tiếc ngọc, cân nhắc đến bản thân chưa từng tập võ, cậu đã lấy hết sức bình sinh để ra tay, quả nhiên một phát ăn ngay. Sau đó cũng không quan tâm đến mấy chuyện đặng đừng mà trực tiếp lột váy áo ngoài của Thúy Nga mặc lên người mình rồi đem ả nhét lên giường, kéo chăn che kín xong mới vội vội vàng vàng bưng khay, cuối đầu đi ra ngoài.

—— đương nhiên, vì bảo đảm thân phận không bị vạch trần, Cố Tá lúc sắp đi cũng không quên dùng tay trái lưu lại một tờ giấy, viết mấy chữa "Cơm nước có độc, ân đoạn nghĩa tuyệt".

Sau khi ra khỏi phòng, trên đường đi Cố Tá cũng gặp được vài người, nhưng bởi vì trời đã nhá nhem tối, không ai chú tâm nhìn kỹ, cậu trốn nhanh đến một góc tường, đánh ngất một tên nô bộc chuyên làm mấy việc nặng nhọc, đổi quần áo với hắn rồi y theo trí nhớ mà mò tới lỗ chó, chuyện này nói ra cũng thật khéo, Tề Thiên Hữu lúc nhỏ bị bắt nạt, thiếu chút nữa bị bắt chui lỗ chó, hiện tại Tề Thiên Hữu bị hại chết, hàng pha kè như cậu bởi vì xem lại tất cả ký ức của cậu ấy mà mượn cơ hội này trốn chạy.

Vì thế, sau khi chui ra khỏi lỗ chó Cố Tá cũng không dám dừng lại, càng không dám lưu lại thành Vân Dương chút tin tức nào. Cậu đem đầu tóc vò lộn xộn, xoa đầy bùn đất lên mặt sao cho giống một tên ăn xin, ngựa không ngừng vó trong đêm mà chạy đến thành trì khác.

Chạy đủ ba ngày ba đêm, Cố Tá rốt cuộc cũng nhìn thấy một toà thành khác, cậu mặc kệ đôi bàn chân trầy trụa máu me be bét, tốn một nửa gia sản mà Tề Thiên Hữu lưu lại để hiếu kính thủ vệ thành mới thuận lợi tiến vào thành.

Đến tận lúc này, Cố Tá cũng chỉ có thể miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm mà thôi.

Tòa thành này gọi là Vĩnh Thanh, so với thành Vân Dương lớn hơn một chút, các thế gia có thế lực lớn ở đây không có quan hệ hay thông gia gì với thành Vân Dương, ngược lại vì từng tranh đoạt tài nguyên mà sinh ra mâu thuẫn, không hợp nhau, Tề gia không có khả năng ở chỗ này diễu võ dương oai tìm cậu.

Cố Tá nghĩ cậu hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng, với tính cách kia của Tề Thiên Hữu cũng không đến nổi nhà họ Tề tốn công tốn sức đi "nhổ cỏ tận gốc", suy ra cậu tạm thời được an toàn.

Sau đó cậu mua một bộ đồ mới, thuê một gian khách điếm ở tạm.

Biết rằng uy hiếp từ Tề gia chưa thể tiêu trừ hoàn toàn nhưng hiện tại Cố Tá lại đang suy nghĩ chuyện khác.

Cậu đang nghĩ làm sao mới có thể tiếp xúc với vị kim chủ mà cậu đã lựa chọn, hơn nữa phải nhanh chóng làm cho xong, nếu không, trừ đi thời gian cậu lãng phí trên đường, còn lại không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng vậy, sau khi Cố Tá chỉnh lý lại ký ức của Tề Thiên Hữu, lại suy xét một khoản thời gian, đã chọn được nhà đầu tư phù hợp --- một vị kim chủ, tên gọi Công Nghi Thiên Hành, là con trai thế gia.

Cố Tá đã nghĩ kỹ rồi, cậu muốn luyện dược nhất định phải tiêu phí rất nhiều, mấy quyển sách đạo cụ hệ thống cho cậu vừa xem qua đã biết là hàng tốt hiếm thấy, ít nhất chỉ bằng ba loại thủ quyết đã có thể đem thủ pháp luyện dược mà Tề Thiên Hữu từng học vứt xa tám chục con phố, càng là thứ tốt sẽ tiêu tốn càng nhiều tài nguyên, việc này cũng là thường thức.

Nhưng đồ tốt như vậy nằm trong tay một người không có bối cảnh như cậu, nếu lộ ra ngoài chỉ có một con đường chết, cho nên kim chủ cậu cần không chỉ có tiền mà còn phải có quyền.

Ở đại lục Thiên Võ này, người vừa có tiền vừa có quyền, ngoại trừ hoàng thất, thì chính là những thế gia võ đạo có lịch sử lâu đời. Hai loại người này, người trước càng rắc rối khó chơi hơn người sau, cậu cũng chỉ có thể tìm người ở các đại thế gia mà hợp tác.

Thế nhưng mấy đại thế gia này trong nhà ai mà không nuôi số lượng lớn Luyện dược sư, cậu dựa vào cái gì mà nghĩ chỉ cần cậu nói mấy câu, họ sẽ cho cậu số lượng lớn tài nguyên? Ngọn cỏ ven đường như cậu dù có tâm nương nhờ, quá nửa là sau khi bị bóc lột đến triệt để sẽ bị vứt bỏ sang bên, làm một tên cu li bán mạng, không còn tự do. Tới thời hạn không có cách nào bàn giao nhiệm vụ với hệ thống, cậu cũng sẽ tèo.

Đúng là hệ thống là thứ giúp cho cậu có thể sống tốt hơn, nhưng sự tồn tại của hệ thống lại chính là bí mật lớn nhất.

Hơn nữa bí mật này một mình cậu không thể nào bảo vệ được, thậm chí đối với người cậu muốn nương nhờ cũng không thể giấu giếm.

Cho nên việc chọn lựa kim chủ phải vô cùng thận trọng.

Cố Tá cảm thấy, so với việc nương nhờ vào cả một thế gia đại tộc, không bằng cậu chỉ nương nhờ vào duy nhất một người nắm quyền ở gia tộc đó, hơn nữa người này phải vừa có nhân phẩm vừa có quyết đoán, quan trọng nhất là người này cùng với cậu phải có mối quan hệ cộng sinh, cả hai đều không có lựa chọn nào khác ngoài đối phương để giảm thiểu khả năng bị phản bội tới mức thấp nhất.

Mà Công Nghi Thiên Hành, chính là người mà sau khi Cố Tá tỉ mỉ chọn lựa đã chọn ra được.

Đầu tiên phải nói đến gia tộc Công Nghi của Công Nghi Thiên Hành, ở thành Thương Vân được xem như gia tộc đứng đầu trong ngũ đại thế gia, mà thành Thương Vân hiện tại chính là đô thành của Thương Vân Quốc.

Ngũ đại thế gia này so với Tề gia và các thế gia khác tại thành Vân Dương không giống nhau, đây chính là ngũ đại thế gia của toàn bộ Thương Vân quốc , sản nghiệm của mỗi nhà đều trải điều khắp Thương Vân quốc, trong mỗi thế gia đều có vô số võ giả, thế lực mạnh mẽ, địa vị chỉ kém hoàng tộc, thậm chí con cháu  hoàng tộc đối với đích hệ của những thế gia này còn phải xưng huynh gọi đệ.

Tề gia trong mắt ngũ đại thế gia chỉ là hàng giun dế, một cước cũng có thể giẫm chết.

Công Nghi Thiên Hành là đích trưởng tôn của Công Nghi gia, hắn thông minh tuyệt đỉnh, tài trí kinh người, mới mười mấy tuổi đã có nắm giữ hơn nửa công việc làm ăn của gia tộc, dựa vào mấy năm nỗ lực làm việc đã làm cho việc kinh doanh phát triển không ngừng, áp đảo bốn gia tộc còn lại.

Nghe đồn hắn không chỉ có bản lĩnh hơn người, còn có dung mạo tựa minh nguyệt, tính cách khiêm tốn kiềm chế, lúc làm việc lời nói đáng giá ngàn vàng, từ phẩm hạnh đến cách làm người, không có chỗ nào khiến người chê trách.

Từng có người tán tụng hắn, nói rằng nếu không phải bởi vì có nguyên nhân, Công Nghi gia có thể ở  tay Công Nghi Thiên Hành mà phát triển thành nhất đại thế gia, áp đảo hết các thế gia khác mấy trăm năm.

Về phần cái "nguyên nhân" này, cũng chính là điểm yếu duy nhất của Công Nghi Thiên Hành.

Hắn không thể tập võ. Bởi vì hắn là một tên ma bệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net