Chương 7: Công Nghi Thiên Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phút chốc, cái gì mà "xanh như liễu tháng ba", "sáng như trăng rằm", "khí chất như trời quang trăng sáng"... các loại câu từ miêu tả vẻ đẹp đều lướt qua đầu Cố Tá, cộng với đối phương vừa mới sảng khoái ký khế ước cùng cậu khiến cho  hảo cảm của cậu đối với hắn tằng tằng tăng lên. Thời đại này, người lớn lên đẹp như vậy rất dễ được người khác cảm thông, huống hồ bây giờ cậu lại đang cần sự cảm thông của đối phương... Nếu như lúc đầu cậu chỉ thấy hổ thẹn với Công Nghi Thiên Hành chút chút thì hiện tại sự hổ thẹn ấy đang dân lên không ngừng, đến nổi cậu cảm thấy mình đã phạm phải tội ác tay trời.

Nhưng khi vị nam thần này mở miệng dò hỏi "phải làm sao để giao dịch", Cố Tá tắt tịt.

Cậu đã dùng hết dũng khí cả đời mình, dựa vào chấp niệm mà thu phục được kim chủ, thế nhưng bây giờ khi đối mặt với câu hỏi của kim chủ, cậu mới nghĩ tới: Cậu vậy mà, hoàn toàn, không hề nghĩ tới nội dung sẽ giao dịch với kim chủ!!!!!!

Mỹ nam tử đối diện khẽ mỉm cười, rất săn sóc mà nói: "Hôm nay cũng trễ rồi, Cố..."

Cố Tá liền vội vàng nói: "Huynh gọi tôi A Tá là được, Tiểu Cố hay Tiểu Tá cũng được."

Mọi người phải kéo gần quan hệ mới dễ làm việc.

Mỹ nam tử gật gật đầu, đứng lên, rất tự nhiên nói: "A Tá, ta giúp ngươi an bài khách phòng, hôm nay chắc ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, mấy chuyện quan trọng đợi ngày mai bàn tiếp cũng không muộn".

Cố Tá quả thực cảm động, cậu vội vàng đáp ứng, sau đó liền ngoan ngoãn đi theo người ta vào phòng trong.

 Phòng khách đã chuẩn bị sẵn, không nhiễm một hạt bụi, qui cách thậm chí có thể so với chủ phòng của Tề gia, cậu lao tâm lao lực lâu như vậy, rốt cuộc đã có thể thả lỏng cậu liền thả hết ga, nằm trên giường đánh một giấc.

Cố Tá đang say giấc nồng đương nhiên không biết được, ngay sau khi cậu bước vào phòng, sau lưng vị mỹ nam tử ôn nhu săn sóc kia đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc hắc y.

Mà thái độ của nam tử hắc y kia đối với vị mỹ nam tử cực kỳ cung kính.

Mắt thấy Cố Tá đã rời đi, nam tử nghiêm mặt quỳ một chân xuống: "Công tử."

Công Nghi Thiên Hành nói: "Đứng lên đi."

Nam tử thành thật đứng dậy: "Thuộc hạ không hiểu, công tử sao phải vì tên tiểu tử này mà diễn một màn kịch như vậy?"

Ý cười trên môi Công Nghi Thiên Hành không biến mắt, mà ý cười này càng lúc càng mất đi độ ấm: "Sự tình để các ngươi đi tra, đã tra rõ chưa?"

Nam tử nói: "Đã tra rõ, mời công tử xem qua."

Vừa nói hai tay hắn vừa trình lên một chồng giấy.

Công Nghi Thiên Hành tiếp nhận, vừa lật xem vừa đưa chân bước đến một căn phòng khác --- Thư phòng của hắn.

Nam tử này một tấc cũng không rời mà đi theo hắn.

------

Công Nghi Thiên Hành ngồi trên nhuyễn tháp, thông thả lật xem tư liệu trên tay: "Như vậy người tên Cố Tá này nguyên danh là Tề Thiên Hữu, con nuôi của Tề gia tại Vân Dương Thành? Hơn nữa hắn hiện tại đã thành phế nhân?

Nam tử kính cẩn nói: "Đúng vậy, công tử."

Công Nghi Thiên Hành ngữ khí có chút hờ hững: "Nếu thực sự là Tề Thiên Hữu thì tính cách cũng khác biệt quá lớn rồi."

Nam tử nhíu mày lại: "Thuộc hạ cũng nghĩ mãi mà không ra."

Công Nghi Thiên Hành tựa hồ suy tư: "Đả kích quá lớn nên tính tình đột biến, nói như vậy cũng  có thể thông."

Không sai, lúc Cố Tá vừa đến phụ cận biệt viện đã bị hộ vệ của Công Nghi Thiên Hành phát hiện, có điều thủ hạ dưới tay Công Nghi Thiên Hành chưa bao từ tự tiện hành động nên đã đem chuyện này bẩm báo lên trên, sau khi nhận được lệnh của Công Nghi Thiên Hành, tiến hành giám thị Cố Tá.

Vì nậy biểu hiện của Cố Tá trong mấy ngày qua, hết thẩy đều bị Công Nghi Thiên Hành nắm trong tay, xem trong mắt.

Cố Tá vẫn là quá xem thường Võ Giả ở thế giới này, cậu có thể trốn ra khỏi nhà họ Tề là do Tề gia vốn không có nhiều nội tình, đối với cậu lại không hề phòng bị. Còn Công Nghi Thiên Hành, nếu hắn đã dám một thân một mình đến biệt viện tĩnh dưỡng thì lấy đâu ra lỗ chó để cậu chui vào dễ dàng vậy chứ?

Khi cậu đang không tìm được cách để trà trộn vào, tối đến liền có người tập kích biệt viện dẫn đi tất cả hộ vệ, cậu tìm mấy ngày cũng không ra lỗ chó nào, vậy mà lúc này lại gặp được, sau khi trà trộn vào được vào nội viện, mấy tên hộ vệ kia lại bởi vì Công Nghi Thiên Hành thích thanh tĩnh mà thật sự không tiến vào trong, để cho cậu một đường thuận lợi đi vào... một lần có thể là trùng hợp, nhưng nhiều lần hơn nữa còn sơ hở chồng chất như vậy thì không phải là trùng hợp nữa rồi.

Cố Tá tuy rằng đã gặp qua nhiều người nhân mô cẩu dạng, tính cảnh giác cao, còn đem hết toàn lực mà thực hiện kế hoạch, nhưng đến cùng thì cậu vẫn không phải một người tâm tư thâm trầm, nếu không phải Công Nghi Thiên Hành bật đèn xanh cho cậu thì dù cậu có xuất lực đến mấy cũng không thể nào "uy hiếp" được hắn.

Sau khi xem xong tư liệu, Công Nghi Thiên Hành đưa cho hắc y nam tử: "xử lý đi".

Người đàn ông kia tiếp lấy, bàn tay giây lát ửng đỏ, mấy trang giấy trong tay hắn cũng trong chớp mắt mà bén lửa, bị thiêu rụi toàn bộ.

Người này vẫn cau chặt mày: "Công tử, tên kia nếu đã là phế nhân, sao ngài còn muốn lưu hắn lại?"

Công Nghi Thiên Hành cong môi, mười ngón tay ở trước mắt thông thả tạo ra các tư thế kỳ dị. Mấy thủ thế này nhìn qua thì quái dị nhưng bên trong lại chứa vận luật kỳ lạ.

Cố Tá nếu có mặt ở đây lúc bấy giờ chắc chắn sẽ nhận ra mấy thủ thế này là ba loại thủ quyết mà mấy ngày nay cậu đang tập luyện, dù động tác của hắn còn hơi trúc trắc nhưng độ chính xác lại không sai một li.

Sau khi đánh xong mấy thủ thế kì lạ đó, Công Nghi Thiên Hành dừng lại: "Mấy thủ quyết này tuy kỳ quái nhưng lại rất cao minh. Hẳn là phải có tâm pháp đặc thù phối hợp mới có thể vận dụng được, ta cũng chỉ có thể bắt chước chút da lông bên ngoài, cái thần bên trong lại không nắm được, rất thô thiển."

Nam tử nhìn thấy liền bội phục: "Công tử chỉ dựa vào thông Thiên nhãn nhìn qua một lần mà có thể làm được như vậy đã phi thường lợi hại!"

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày, không cho ý kiến, chỉ nói: "Chỉ bằng vào việc này có thể kế luận được người gọi Cố Tá kia hẳn là gặp được kỳ ngộ gì đó nhưng không muốn bị Tề gia tiếp tục lợi dụng nên đã chọn ta làm núi dựa. Có điều hắn đạt được kỳ ngộ chưa lâu, hiện tại cũng chưa có thành tựu gì..." Hắn nhớ tới sự lúng túng của thiếu niên khi bị hắn hỏi phương thức giao dịch, khẽ cười nói: "Đối với việc chữa bệnh cho ta chắc hẳn hắn cũng không có chút lòng tin nào."

Nam nhân kia không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên biến sắc: "Công tử cùng hắn ký kết khế ước có hại gì không?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Có hại thì không, sau khi ký khế ước thành công, trong lòng ta chỉ sinh ra cảm giác rằng mình không thể gây thương hại cho đối phương, còn lại không cảm thấy bị khống chế hay gì khác", mắt thấy nam tử vẫn không tán đồng, hắn khẽ hừ một tiếng "nếu hắn ta thật sự giở quỷ kế gì, chẳng lẽ còn cần ta động tay diệt trừ hắn sao?"

Phàm là khế ước đều cần lực ý chí cực kỳ cường đại, chỉ một phàm nhân còn chưa nhập môn võ đạo có thể định ra khế ước đáng sợ gì chứ? Huống hồ hắn nguyên bản cũng không có ý định thương tổn Cố Tá, mà với cái tính tình kia của cậu, hắn chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu.

Đó là một đứa nhỏ tuy hơi nhát gan nhưng cũng có lúc rất bướng bỉnh, có thể có chút khôn lỏi, nhưng chút khôn lỏi này không đủ tạo thành uy hiếp với hắn, quan trọng nhất là trên người cậu không dính chút huyết tinh nào, ít nhất thì hiện tại, cậu vẫn chưa có cái can đảm đó.

Nam tử biểu tình buông lỏng, nghiêm mặt nói: "Thề sống chết vì công tử cống hiến!"

Công Nghi Thiên Hành lại tiếp tục nói: "Về việc hắn có thể trị được bệnh của ta hay không thì... Nếu hắn đã dám đến, dám nói, tất nhiên sẽ có chút tự tin, mà ta bây giờ, không lẽ còn có kết quả nào tệ hơn nữa sao?"

Nam tử tức thì ngập ngừng: "Công Tử sẽ không có việc gì, gia chủ cùng phu nhân, các vị công tử chính dòng đều đang trăm phương ngàn cách giúp công tử cầu y".

Công Nghi Thiên Hành khẽ than nhẹ: "Phải nha, khắp Thương Vân quốc, thậm chí khắp các nước, phàm là luyện dược sư có chút bản lãnh, phụ thân bọn họ đều đã thỉnh tới."

Thế nhưng, không có bất kì thu hoạch gì.

Vô luận là ai, đối với căn bệnh của hắn đều thúc thủ vô sách.

Nam tử cứng họng.

Công Nghi Thiên Hành nở nụ cười: "Cho nên, nói không chừng Cố Tá này chính là cơ hội cuối cùng của ta." Hắn nhìn vào mắt của người kia: "Ta sẽ để hắn mặc sức mà làm, ngươi cũng biết, ta chính là một con bạc."

Nam tử nhìn thấy trong mắt Công Nghi Thiên Hành loé lên vẻ điên cuồng, cuối đầu không dám nhìn tiếp.

Đúng vậy, tất cả thành viên Thiên Long Vệ bọn họ đều biết, Công tử của bọn họ là một con bạc.

Trong việc làm ăn trước đây Công tử luôn dám cược, mà còn thường thắng cược, nên có thể đem sản nghiệp gia tộc phát triển như bây giờ, hiện tại đối mặt với bệnh của mình, công tử cũng vẫn dám cược, chẳng sợ hắn đã...

Công Nghi Thiên Hành đã quen với sự kính nể của thuộc hạ.

Hắn nhắm mắt lại, trong thanh âm cũng nhiễm ý cười: "Lại nói, dù lần này ta cược thua thì trước khi chết có một bạn nhỏ thú vị như vậy bên cạnh làm bạn, cũng có chút ý nghĩa... có đúng không?"

----------

Sau một đêm say giấc nồng, Cố Tá thức dậy, chậm rãi duỗi eo vặn người, tinh thần vô cùng tốt.

Thật sự là rất lâu rồi cậu chưa được ngủ mốt giấc đã như vậy.

Sau đó cậu liền nhớ lại, cậu hiện tại đã ôm được cái đùi vàng của kim chủ đại nhân rồi. (bản qt là "hiện tại hắn là đã ở cùng kim chủ lăn lộn", nhưng theo ngữ cảnh mình muốn đổi thành ôm được cái đùi vàng của kim chủ đại nhân nhưng  như vậy thì khác bản qt quá, ai đọc qua cho ý kiến nhoa :3)

Bởi vì ngủ ngon nên tâm tình Cố Tá càng thêm tốt.

Cậu phát hiện hôm qua mình nghĩ quá nhiều, giao dịch gì đó không cần cậu phải bận tâm suy nghĩ nha! Hiện giờ Công Nghi Thiên Hành đã ký khế ước không thể gây thương hại tới cậu, chỉ cần hắn cung cấp cho cậu đầy đủ dược liệu, còn lại mấy chuyện khác, cứ quăng cho người thông minh suy nghĩ đi.

Đối với cậu mà nói, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn Luyện dược chứ?

Việc trước mắt cậu cần làm chính là đi tìm vị kim chủ đại nhân nhà cậu, trước tiên đem sự tồn tại của hệ thống nói với hắn, những việc sau đó còn phải thỉnh vị kim chủ thông minh tuyệt đỉnh này giúp cậu phân tích một chút.

Cố Tá không tiếp tục nằm nướng nữa, cậu bò dậy chuẩn bị đi rửa mặt.

Vừa mở cửa, cậu liền thấy bên ngoài đứng một hàng người, động tác đồng đều.

Cậu sửng sốt một chút mới phát giác ra một hàng người này là mấy cô bé chừng mười mấy tuổi, mỗi người đều bưng khay trên tay, phía sau còn có hai tráng hán đang bưng bồn tắm.

Sau đó Cố Tá thì có điểm 囧.

Nghĩ cũng phải, hôm qua cậu vừa gặp giường liền ngủ, trên người vẫn còn bẩn thỉu, nếu cứ để vậy mà đi gặp kim chủ cũng có chút không hiểu phép tắt.

Mà sự phục vụ này của nhà kim chủ cũng rất... đặt biệt chu đáo.

Sau khi đặt bồn tắm chứa đầy nước ấm vào phòng, Cố Tá kêu người đem hết mấy cái khay đặt ở bên trong rồi đuổi người ra ngoài --- cậu không có quen để người khác hậu hạ.

Qua một chốc, Cố Tá sau khi sảng khoái tắm rửa sạch sẽ, để mình trần bước ra khỏi bồn, cầm lấy y phục chất liệu mềm mại giũ ra, nhìn qua đã biết vừa với dáng người cậu, cậu hài lòng mặc vào, mau chóng rửa xong mặt mày rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài phòng.

"Các vị, ta muốn cầu kiến Công Nghi công tử..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net