Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Sau khi đến công ty, Trần Hàn buồn bực đi qua đi lại trong văn phòng tổng giám đốc.

Sau đó anh đột nhiên nhìn bức hình đang úp ngược trên bàn làm việc.

Hôm qua, do thời gian gấp gáp, tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ người trên bức hình là ai.

Có phải là Khúc Hiểu Oánh không?

Mấy ngày nay, hai người bọn họ đi đâu cũng có nhau, đã nhớ nhung đến mức nhìn vật nhớ người rồi sao?

Trong suốt năm năm qua, anh và Khúc Hiểu Oánh vừa yêu vừa tổn thương nhau, nhưng người luôn như hình với bóng bên anh vẫn luôn là tôi.

Trước sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, Khúc Hiểu Oánh đến trước mặt tôi, giọng điệu chắc như đinh đóng cột:

"Tống Lam, người cuối cùng có được Trần Hàn sẽ là tôi."

Tôi hơi sững lại, nhưng cũng không bận tâm đến lời nói như tuyên chiến kia của cô ta.

Làm sao có thể?

Tôi và Trần Hàn tình cảm sâu đậm, tiệc sinh nhật của tôi cũng do một tay anh tổ chức, còn tổ chức rất hoành tráng nữa là đằng khác.

Vì vậy, chúng tôi đã đặt cược.

Tôi đã tỏ tình với Trần Hàn trong tiệc sinh nhật của mình: "Em thích anh."

Cả hội trường chấn động, vỗ tay hò reo: "Yêu đi! Yêu đi!"

Tôi thấp thỏm chờ đợi, đặt hết niềm hy vọng vào câu trả lời của anh.

Nhưng Trần Hàn lại do dự nhìn đám đông, sau đó bất đắc dĩ trả lời tôi:

"Lam Lam, anh chỉ xem em như em gái. Nếu anh có làm gì khiến em hiểu lầm thì cho anh xin lỗi."

Khoảnh khắc đó những ánh nhìn hoặc là chế giễu hoặc là kinh ngạc của những người xung quanh vỡ tung ra biến thành hàng trăm hàng ngàn lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào trái tim tôi.

Giết người không dao.

Tôi gượng cười, không biết phải làm gì để cứu vãn cục diện lố bịch ấy.

Cứ ngỡ tâm đầu ý hợp, nước chảy thành sông, có ai ngờ lại là tự mình đa tình rước nhục vào thân.

Đã vậy Khúc Hiểu Oánh còn bước lên sân khấu, sóng vai đứng bên Trần Hàn, hai tay khoanh trước ngực, cô ta kinh thường nhìn tôi nói:

"Tống Lam, tôi đã nói rồi, Trần Hàn không thích cô đâu, là cô cứ thích chuốc vạ vào thân mà thôi."

Trần Hàn quay đầu cãi nhau với cô ta, chỉ trích cô ta tự tiện làm theo ý mình mà quên rằng tôi vẫn đang trong tình trạng khó xử.

9.

"Tổng giám đốc, cô Khúc đến rồi ạ."

Giọng điệu lạnh lùng của Giang Thành vang lên trong phòng tổng giám đốc, khiến hai người đang đắm chìm trong hồi ức bừng tỉnh.

"Bảo cô ấy đứng ngoài đợi trước đi."

Trần Hàn thờ ơ gật đầu, xoay người bước vào phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ có thiết kế một phòng thử đồ lớn, bên trong treo đầy các bộ trang phục với phong cách khác nhau do tôi tự tay tỉ mỉ phối để chuẩn bị cho anh trong những lúc cần thiết.

Nhưng bây giờ anh lại đang tỉ mỉ chọn một bộ trong đống đồ khiến người ta hoa mắt kia chỉ để đi hẹn hò với người con gái khác.

Thật nực cười làm sao!

Tôi đã làm nhiều điều như vậy mà vẫn không thể mở khóa trái tim anh, còn anh lại may váy cưới cho người khác.

Đúng là điên rồ, cay đắng xiết bao.

Khúc Hiểu Oánh vốn phải đứng chờ ở ngoài lại bước vào phòng làm việc, cô ta còn cầm bức hình đặt trên bàn làm việc lên.

Trần Hàn bước ra, nhìn thấy vậy thì không kiềm được cơn giận dữ, hằm hằm nói: "Ai cho cô động vào đồ của tôi?"

Sự tức giận bất ngờ này khiến người khác bối rối, Khúc Hiểu Oánh đứng hình một lát rồi mới phản ứng lại, nổi giận chất vấn:

"Được đấy Trần Hàn, anh sắp kết hôn với em rồi mà vẫn giữ ảnh của người phụ nữ khác, anh có ý gì đây?"

Ảnh của người phụ nữ khác?

Bức ảnh đó thế mà lại không phải là Khúc Hiểu Oánh.

Nghe vậy tôi không nhịn được cười, ôm bụng cười phá lên, thật không ngờ Trần Hàn lại cao tay như thế.

Nhưng cũng tốt, để Khúc Hiểu Oánh cảm nhận được những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng.

Hai người bọn họ bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng tan rã trong không vui.

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại một mớ hỗn độn trên sàn, cùng với... dáng vẻ cô đơn lẻ loi của Trần Hàn.

Anh cúi xuống nhặt bức hình trên sàn lên, tôi tò mò tiến lại gần xem người con gái anh luôn khắc ghi trong tim là ai mà đến cả Khúc Hiểu Oánh cũng phải chịu thua.

Nhưng anh đã dùng tay che bức hình lại, cẩn thận bảo vệ nó khiến tôi không nhìn được người trên ảnh là ai.

Tôi nản chí.

Nghĩ theo hướng khác tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn.

Người chết thì bận tâm làm gì đến chuyện của người sống?

Vả lại, tôi cũng sắp tan biến rồi.

10.

"Reng reng reng——"

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt sự im lặng trong văn phòng tổng giám đốc.

Trần Hàn nhìn theo hướng âm thanh phát ra, ánh mắt dừng trên chiếc điện thoại bàn kiểu cũ trên bàn làm việc, khóe miệng khẽ cong lên.

Anh cố ý chờ đến khi tiếng chuông sắp dừng lại mới ung dung nhấc ống nghe: "Alo?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của quản gia: "Thưa cậu, tang lễ của cô chủ nên sắp xếp như thế nào ạ?"

Trần Hàn không nghe thấy giọng nói trong kỳ vọng thì lập tức nhăn mày, mất kiên nhẫn nói: "Tống Lam giả chết thành nghiện rồi hả? Ông nói với em ấy, loại thủ đoạn kém cỏi này không lừa được tôi đâu, tôi cũng sẽ không vì vậy mà hủy hôn lễ!"

Một khoảng thời gian dài trôi qua trong im lặng, lâu đến mức Trần Hàn tưởng đầu dây bên kia đã ngắt máy, thì bỗng giọng nói u buồn của quản gia lại vang lên, giọng điệu vô cùng bi thương.

"Thưa cậu, cô chủ đã mất được một ngày rồi."

"Vậy thì mang em ấy đi hoả thiêu đi!"

Quản gia: "Vậy cậu có về nhìn cô ấy lần cuối không?"

"Không." Trần Hàn lạnh giọng: "Sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần phải xin ý kiến tôi."

Dứt lời, anh thẳng thừng ngắt điện thoại.

Tôi đứng bên cạnh nghe rõ ràng từng chữ, bất giác nhếch miệng đau thương.

Chuyện nhỏ nhặt?

Hóa ra sống chết của tôi trong lòng anh nhỏ bé đến nỗi không đáng nhắc đến.

Tôi cũng không ngờ, hậu sự của mình lại được xử lý qua loa như vậy - cứ thế mà mang đi hỏa thiêu sao?

Vừa may mắn vừa nực cười.

Không hổ là người tôi từng thích, rất quyết đoán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net