• Chương 16: Minh Cẩn •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bông + Ly :v

---------------------

MỌI NGƯỜI ĐANG ĐỌC LẬU Ở ĐÂU, VUI LÒNG QUAY VỀ NGUỒN ĐĂNG CHÍNH CHỦ ĐỂ ĐỌC!!! Truyện chỉ đăng DUY NHẤT trên Wattpad và Fanpage Wehatelovestory.

Chưa bao giờ liên lạc với nhau quá nhiều nhưng vẫn trò chuyện với đối phương qua màn hình nhỏ. Đó là không gian chỉ thuộc về hai người, không có một ai khác biết đến, hai người họ sẽ không bị quấy rầy.

Trước đây, ngày nào cũng nhìn thấy nhưng không dám lại gần, giờ đây, đã buông tay rồi càng không dám quấy rầy người ta. Hình ảnh thân mật của cô cùng Chiêm Minh lại hiện ra trước mắt, thậm chí ký ức về đêm hôm ấy lại ùa về, gửi yêu cầu kết bạn là những gì anh có thể làm được.

Ngày hôm ấy, khi gặp nhau, chiếc nhẫn trên ngón tay đã được tháo ra, nhưng khi đút tay vào túi, lại chủ động tìm tới chiếc nhẫn mà chà xát.

Nhẫn cưới nằm trên ngón tay hai năm tới mức tạo thành vết hằn nhưng hiện thực thì đã không còn như lúc ban đầu.

......

Tại bảo tàng, Trình Quý An bắt đầu khôi phục một bức tranh từ thời nhà Minh tên《 Mừng thọ 》. Bởi vì có một phần nhỏ bị hư hỏng, đây lại là sở trường của cô nên Phùng lão sư liền để cô tự mình giải quyết, ông chỉ đứng cạnh quan sát, thỉnh thoảng hướng dẫn một vài thứ.

Trình Quý An biết đây là sự tin tưởng và coi trọng mà thầy dành cho cô, vì thế không dám phân tâm, cô tập trung hoàn toàn vào công việc của mình, đặt chuyện đêm đó của bản thân và Kỷ Sùng Quân qua một bên.

Hai ngày qua, cô cũng chỉ thỉnh thoảng lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat, tên Kỷ Sùng Quân vẫn nằm trong danh sách bạn bè, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn ấy, nhưng sao cảm giác mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ. Cô vẫn không biết vì lý do gì mà đêm hôm đó, Kỷ Sùng Quân lại gửi yêu cầu kết bạn cho cô, nhưng vài ngày sau, anh lại không bao giờ chủ động tìm đến cô.

Đôi khi, cô vào lướt trang cá nhân của anh, bao nhiêu lần vẫn thế, trống rỗng.

Hành động của anh luôn khiến cô suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt, lại làm cô không dám nghĩ tiếp.

Kỳ lạ thay Đỗ Bảo Sinh thi thoảng vẫn nhắn tin cho cô, hôm thì gửi một mẩu chuyện cười, hôm thì là một lời chúc, nhắn nhủ mấy lời khuyên nhưng tất cả đều không thú vị lắm. Ở trong nhóm chat, ông hoạt động rất sôi nổi, nhiều lúc còn hướng chủ đề đang bàn tán về phía cô, đôi khi khen ngợi cô vài câu, lắm lúc còn pha vài trò đùa với cô, nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn, dường như ông đang quan tâm, chăm sóc cô một cách khéo léo. Vì thế, người ngoài có thể không hiểu nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng, Đỗ Bảo Sinh thực sự có ý với cô.

Đỗ Bảo Sinh năm nay 52 tuổi, từng có hai đời vợ, một người đã mất, một người thì đã ly dị, ông đã đi qua hơn nửa đời người, cũng trải qua vô số chuyện, hiện tại hình như lại có ý định tái hôn. Phụ nữ vừa trẻ vừa xinh đẹp, tất nhiên sẽ là lựa chọn hàng đầu rồi, hơn nữa còn có tài hoa có học thức, lại càng tốt.

Đây có vẻ là một người đàn ông trong mơ của nhiều người, chỉ cần đưa ra chút điều kiện, tức khắc sẽ có nhiều người đồng ý, nhưng Trình Quý An căn bản không hề có ý định đó.

Xét về tuổi tác, ông có thể làm bố của cô; xét về địa vị xã hội, hai người họ cũng không phải cùng một loại người.

Con người Đỗ Bảo Sinh vô cùng khôn ngoan, chưa bao giờ làm gì quá giới hạn cho phép, nên cô cũng chỉ có thể vờ như không biết.

Chiêm Minh đôi lúc cũng chêm vài câu vào nhóm chat, đến buổi tối thì cuộc trò chuyện của nhóm trở nên yên ắng lạ thường, Trình Quý An nghĩ có lẽ vì Kỷ Sùng Quân ở đây, cậu sợ vì sự xuất hiện của cậu sẽ làm cô cảm thấy khó xử.

Càng tiếp xúc lâu, cô phát hiện cậu là một người đàn ông tốt, suy nghĩ chu đáo, chặt chẽ, cẩn thận, tỉ mỉ, không hề giống với những chàng trai cùng tuổi.

Thậm chí có mấy lần, Đỗ Bảo Sinh thể hiện lộ liễu ý tứ của mình với cô, cũng là cậu nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy lời để chuyển đề tài. Trình Quý An cho rằng cậu cũng nhìn ra được tình cảm của Đỗ Bảo Sinh dành cho cô, nhưng cậu chưa bao giờ hỏi cô về chuyện này, chỉ đơn thuần là một người ngoài cuộc, vừa vui đùa vừa vô tình giải quyết rắc rối cho cô. Chẳng hạn như tại bữa tiệc, chẳng hạn như tin đồn với Ân Húc Đông.

Nhưng mỗi lần cô muốn cảm ơn, cậu đều bảo cô không cần câu nệ như thế.

......

Thời gian từng chút một trôi qua, chớp mắt đã đến giữa tháng năm, thế giới bên ngoài sớm thay đổi.

Sáng sớm, cô mới bước vào văn phòng, Văn Quyên nhanh như chớp chạy tới.

"Tiểu Trình, em sắp nổi tiếng rồi!" Tay chị ấy cầm di động, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Trình Quý An nhận điện thoại rồi kiểm tra, đó là một bài đăng, tiêu đề là ——《 Cô gái hoa hướng dương 》giày xéo trái tim người thưởng thức, là tuyệt vọng? Hay là hy vọng?

Kéo xuống phía dưới, nội dung chính là chủ bài đăng vô tình phát hiện bức tranh này, vô cùng chấn động, nhưng khi chia sẻ với mọi người xung quanh, ý kiến nhận được lại khác nhau, cho nên mới lên mạng dò hỏi xem sao, bức tranh này rốt cục muốn biểu đạt điều gì, là sự tuyệt vọng tột cùng, hay là hy vọng mong manh giữa vực thẳm của tuyệt vọng.

Bài đăng mới được đăng lúc bốn giờ chiều hôm qua nhưng đến bây giờ đã nhận được hàng triệu lượt truy cập và hàng nghìn bình luận. Ban đầu chủ yếu toàn là phản hồi mang tính phân tích và thảo luận nghiêm túc, sau đó vì trái ngược trong quan điểm nên xảy ra cãi nhau, lúc sau khó khăn lắm mới hòa hoãn được thì lại bắt đầu nghi ngờ đây có phải là chiêu trò marketing của tác giả hay không, nhưng ý kiến này vừa xuất hiện liền bị nhiều người bác bỏ, bức tranh này đã được trưng bày trong triển lãm cá nhân của họa sĩ Phùng Hoài Thanh, lại còn đã được bán với giá cao, cần phải lăng xê nữa sao? Ngay lập tức có người lấy một số bài báo được đăng vài ngày trước ra làm chứng, sự nghi ngờ nhanh chóng bị dập tắt, mọi người lại quay về chủ đề chính.

Bài đăng này ban đầu chỉ được đăng trên một diễn đàn duy nhất, nhưng khi cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra, nó lại được đăng lại bởi nhiều chủ tài khoản, trang web tin tức giải trí, cũng trở thành chủ đề hot trên Weibo.

Hy vọng hay tuyệt vọng, dường như đây là câu hỏi mà ai cũng muốn biết câu trả lời.

Văn Quyên vì lướt Weibo trên đường đi làm mới biết được sự tình.

Trình Quý An nghe Văn Quyên hào hứng nói, đọc xong nội dung, trong lòng cô cũng có chút kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bức tranh của mình có thể khiến mọi người chú ý và tò mò.

Nhưng bức tranh của cô đâu có hàm ý tuyệt vọng hay hy vọng đâu?

......

Tuy cảm thấy ngạc nhiên nhưng Trình Quý An cũng không để chuyện này ở trong lòng, chỉ tiếp tục công việc phục chế tranh còn dang dở của mình.

Đến giữa trưa, Đại Phan sư huynh gọi điện thoại tới.

"Có người muốn phỏng vấn em ư?" Nghe Đại Phan sư huynh nói xong, Trình Quý An có chút ngây người.

《 Cô gái hoa hướng dương 》 nhanh chóng nổi tiếng trên Internet, trong khi cư dân mạng còn đang bàn tán sôi nổi, khứu giác nhanh nhạy của giới truyền thông nhanh chóng chớp lấy cơ hội vàng này. Thời đại Internet, tất cả đều phụ thuộc vào lượng truy cập, ai bắt lấy đề tài nóng trước thì người đó dễ thành công hơn. Khi mọi người đang tranh cãi đáp án nào đúng, nếu bạn tìm được tác giả, tìm được đáp án, công khai câu trả lời, tự nhiên có thể hấp dẫn mọi người rồi. Nếu trong đó còn đào sâu về chuyện hậu trường, thêm chút lời bịa đặt, nói không chừng có thể thu hút thêm nhiều sự chú ý hơn nữa.

Công việc tìm kiếm tác giả không có gì khó khăn, triển lãm tranh của họa sĩ Phùng vẫn chưa kết thúc, ai cũng có thể liên lạc với ban tổ chức.

Trình Quý An không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển trở thành như vậy, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn đành nhờ sư huynh từ chối lời mời của cánh nhà báo, cô không bao giờ mong muốn việc vẽ tranh trở thành đề tài bị bàn tán, cô là trung tâm của cuộc tranh cãi thì lại càng không muốn.

Nhưng khi đang ăn tối, Văn Quyên nói với cô rằng, trong bài đăng đó thực sự có người đề nghị tìm kiếm danh tính tác giả, hi vọng tác giả có thể tiết lộ câu trả lời.

Trình Quý An nghe xong, chỉ cười mỉm cho qua.

......

Công tác trùng tu《 Mừng thọ 》sắp kết thúc, mặt trời đã ngả về tây, tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tạo ra một mảng sáng chói. Trình Quý An tỉ mỉ kiểm tra tất cả các nét vẽ, rồi mang đến cho Phùng lão sư kiểm duyệt, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu hài lòng từ ông.

Thật may, Trình Quý An yên tâm thả lỏng bản thân, thu dọn mọi thứ, chuẩn bị đem tới nhà kho.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người nói chuyện, cô ngẩng đầu nhìn, là Uông viện trưởng cùng vài người nữa đang đi tới.

Đi đầu là một người phụ nữ, ước chừng 30-40 tuổi, thân hình cân đối, khí chất khiến người ta phải dè chừng. Có vẻ như thân phận cũng không tầm thường, mỗi ngày có rất nhiều người lui tới viện bảo tàng, chẳng mấy ai có thể khiến viện trưởng Uông tự mình đón tiếp như thế này.

Phía sau là vài người đàn ông.

"Bên này chính là bộ phận hội họa và thư pháp, mời vào trong." Đi đến cuối hành lang, viện trưởng Uông lên tiếng.

Nghe nói tới bộ phận hội họa và thư pháp, Trình Quý An nghiêng người, Phùng lão đang cùng một số sinh viên và lão sư khác thảo luận về một bức tranh bị hư hại cũng nhìn sang đây.

"Mọi người không cần vội, không cần phải quan tâm đến chúng tôi đâu, tôi chỉ là muốn cho bà Minh đây xem qua những cổ vật đã được trung tâm chúng ta phục chế mà thôi." Uông viện trưởng cười cười giới thiệu.

"Thật xin lỗi, làm phiền mọi người rồi." Người phụ nữ họ Minh kia cũng cười ngại ngùng.

Tầm mắt lướt qua một vòng, lại dừng ở trên người Trình Quý An, không nhanh không chậm, khẽ gật đầu, lại nở nụ cười.

Gương mặt bà rạng rỡ, nét tươi cười ôn hòa lại thân thiện.

Trình Quý An cũng mỉm cười thăm hỏi.

"Chị dâu, sao chị lại ở đây?" Lúc này, một giọng nói từ bên cạnh đột nhiên truyền đến.

Người bên cạnh lại nhìn sang, một tiếng "Chị dâu" này đúng là khiến người ta tò mò.

Trình Quý An nhìn theo thanh âm kia, lại thấy đằng sau người phụ nữ tên Minh xuất hiện một người đàn ông, vẻ mặt rất ngạc nhiên nhìn cô. Tuổi chừng 27-28, bộ dáng anh tuấn, thần thái lại có chút bất cần đời.

"Tôi là Hứa Trấn, là bằng hữu của anh Quân." Hứa Trấn thấy cô hình như không nhớ ra mình, lại vội vàng giải thích: "Chúng ta từng gặp nhau rồi, là ở trước cửa thang máy hội sở Thượng Trình."

Mặt Trình Quý An khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Thật xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi."

Xoay người, tiếp tục làm việc, đôi mắt rũ xuống lại có một tia hoảng loạn.

Cô tuy rằng vẫn chưa nhận ra anh ta, nhưng hai từ "anh Quân", một câu "hội sở Thượng Trình", đã chứng minh hết thảy mọi chuyện.

Chỉ là không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.

"Nhận nhầm người?" Hứa Trấn có chút mờ mịt, hình như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Trình Quý An rõ ràng đã không muốn nói chuyện với anh nữa.

Việc anh ta đến Hoa Đô ai trong nhà cũng biết, bố anh ta thì mặc kệ, mẹ anh ta thì sốt ruột gọi điện ngay cho dì, nhờ bà quản lý, vậy nên, hai ngày này anh vẫn luôn bị xách đi theo, thậm chí hôm nay còn bị xách tới viện bảo tàng này.

Viện bảo tàng thì có gì vui chứ, đều toàn là đồ cổ, anh đi theo sau chán muốn chết, ai ngờ lại vô tình nhìn thấy người quen.

Chỉ là tại sao vợ của anh Quân lại ở chỗ này?

Cô rốt cuộc có phải vợ của Kỷ Sùng Quân hay không?

Hứa Trấn đứng phía sau nhìn trái nhìn phải, trong lòng tràn đầy hoài nghi.

Trình Quý An cuối cùng cũng làm xong việc, những chuyện khác cô sớm đã vứt ra sau đầu.

Chỉ là bên cạnh lại có người đi tới.

"Cô là đang làm gì vậy?" Bà Minh cười hỏi.

Trình Quý An không nghĩ tới bà sẽ qua đây, có chút bất ngờ: "Đây là tranh phục chế, đã hoàn thành xong, tôi đang niêm phong lại, đợi lát nữa sẽ đưa về nhà kho cất giữ." Cô cẩn thận trả lời, mũi liền động đậy, cô từ trên người bà ngửi thấy được một mùi hương, tuy rằng nhẹ nhàng, mà lại đặc biệt.

Tựa hồ như đã ngửi thấy ở đâu đó rồi.

"Thì ra là vậy, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết." Bà Minh nói xong, ánh mắt lại dừng ở phía sau bàn làm việc: "Đó là gì thế?"

Trình Quý An thấy bà chỉ vào mấy bản phác thảo của mình, có chút bối rối: "Đó chỉ là mấy bản thảo tôi tùy tiện vẽ thôi."

Cô đang muốn cất đi, bà Minh lại nói: "Có thể cho tôi xem được không?"

Trình Quý An có chút do dự, nhưng mà ánh mắt của bà Minh lại vô cùng chân thành nhìn cô, cô đành phải đem bản thảo trong tay đưa cho bà. Nhìn thoáng qua Viện trưởng Uông bên cạnh, ông đang hỏi Phùng lão về những bức tranh còn sót lại, không để ý đến bên này.

Vừa rồi Viện trưởng Uông có việc, bà Minh liền bảo ông cứ tiếp tục công việc của mình, không cần quan tâm đến bà.

"Đây là bản thảo thiết kế trang phục sao?" Bà Minh nhìn đi nhìn lại hai lần, có chút kinh ngạc.

Trình Quý An có phần xấu hổ: "Vâng. Là tôi tùy tiện vẽ."

Đó đúng thật là bản thiết kế trang phục do cô vẽ, lần trước cùng Chiêm Minh đi trung tâm thương mại mua lễ phục giá cả cao ngất ngưởng, sau khi về nhà liền bắt đầu nảy ra ý tưởng tự mình thiết kế may đồ. Cô học mỹ thuật, cũng vô cùng nghiêm túc chọn học không ít các môn có liên quan, thiết kế thời trang là một trong số đó. Mà ở thời gian gần đây, nhiều lúc nhàn rỗi cô đã vẽ không ít bản thảo thiết kế, đang chuẩn bị để tối nay đem đến xưởng may dò hỏi một chút. Kết quả ngay lúc giữa trưa cô lại nghĩ đến một vài thứ cần sửa một chút, sau lại bận bịu công việc, nên tùy tay sắp xếp để tạm qua một bên......

"Thiết kế của cô thật đặc biệt, rất có sáng tạo, tôi khá là thích đấy."

Vốn tưởng rằng người ta chỉ là tùy tiện xem qua, ai biết lại có lời khen như vậy.

Nhìn qua bà Minh, bà Minh cũng chỉ ôn nhu cười: "Tôi làm bên chế tác trang phục."

Trình Quý An kinh ngạc.

"Cô có muốn may những chúng thành trang phục không?" Bà Minh lại hỏi.

"Có," Trình Quý An gật đầu: "Tôi định tối nay đến Phúc Lâm Nhai tham vấn một chút."

"Cô có thể giao nó cho tôi không? Thợ may ở Phúc Lâm Nhai tay nghề có thể khá giỏi, nhưng một tác phẩm như vậy mà đưa vào tay họ thì thật sự lãng phí." Bà Minh nói.

Trình Quý An ngẩn ngơ, ngay sau đó lại nói: "Đương nhiên là có thể rồi." Tuy rằng vẫn chưa biết thân phận thật sự của người trước mặt, nhưng lời nói cùng vẻ mặt tươi cười của bà đều khiến người ta khó có thể cự tuyệt.

"Cảm ơn." Bà Minh mỉm cười, lại đem bản thảo của cô cẩn thận cất vào túi xách, ngay sau đó lại lấy ra một tấm danh thiếp: "Có chuyện gì thì có thể tìm đến chỗ tôi."

"Được." Trình Quý An đưa tay nhận lấy. Nhìn thoáng qua, không có tiêu đề gì, chỉ có một cái tên, một dãy số liên lạc. Tấm danh thiếp lấp lánh ánh bạc, vừa cao cấp lại vừa cổ điển, thanh lịch.

—— Minh Cẩn.

Trình Quý An thì thầm trong lòng, cảm thấy cái tên này có điểm quen thuộc.

Lúc này, từ ngoài cửa lại có người đi vào, là Chiêm Minh. Bước chân của cậu có chút gấp gáp, hô hấp cũng có chút dồn dập, tựa hồ như vừa nhận được tin tức từ xa đã chạy ngay đến đây.

Tiếng bước chân của cậu có hơi lớn, làm không ít người chú ý, mọi người đều lần lượt quay đầu nhìn lại.

Chiêm Minh dường như là đang tìm kiếm gì đó, nhìn quanh một vòng, trước mắt thấy được viện trưởng, ngay sau đó lại vội vàng quay đầu, cuối cùng nhìn đến bà Minh đang đứng bên cạnh Trình Quý An ánh mắt mới định thần lại, cậu chống tay vào cửa, cúi đầu thở dài, bộ dáng có chút bất lực.

Trình Quý An chưa từng gặp qua bộ dạng này của cậu, không khỏi có điểm ngạc nhiên. Nhìn sang bên cạnh vừa thấy, bà Minh chỉ cười mà không nói gì.

Lại ngửi thấy mùi hương trên người bà, tâm Trình Quý An có chút dao động, thoáng chốc như đã hiểu ra điều gì.

MỌI NGƯỜI ĐANG ĐỌC LẬU Ở ĐÂU, VUI LÒNG QUAY VỀ NGUỒN ĐĂNG CHÍNH CHỦ ĐỂ ĐỌC!!! Truyện chỉ đăng DUY NHẤT trên Wattpad và Fanpage Wehatelovestory.

---------------------

[Tâm sự xíu xiu]: Chương này up full wattpad rồi nhaaaaaaaaaa(・∀・)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net