Chương 19 : Tin qua đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Ngôn trước khi chết để lại thư cho Quý Trạch và Tưởng Phàm, đơn giản là thao thao bất tuyệt muốn bọn họ sống cho thật tốt, chăm sóc thật tốt cho bản thân các thứ. Quý Ngôn vẫn luôn là người nghèo, cuối cùng cậu cũng không biết cần phải viết cái gì cho tốt, chỉ có thể viết đừng đem cái chết của cậu nói cho Tần Vị.

Nguyện vọng như vậy, ngược lại Quý Trạch và Tưởng Phàm lại hoàn toàn không để vào mắt.

Quý Ngôn không có để lại đồ vật cho Tần Vị, cậu không muốn thêm liên luỵ cho Tần Vị, làm sao có khả năng để lại di vật?

Thế nhưng lúc Quý Ngôn nhìn thấy Quý Trạch mở ra vali, Quý Ngôn đã hiểu.

Trong hộp giấy lớn kia tất cả đều là tranh, là Quý Ngôn vẽ, mà mỗi một bức đều là Tần Vị, cũng chỉ có Tần Vị.

Quý Trạch ở trước mặt ba người, đem từng bức họa trong hộp giấy lấy ra, động tác không nhanh không chậm tựa như muốn để bọn họ nhìn rõ mỗi bức tranh.

Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn cả người, nước mắt Tần mẹ không ngăn được mà đi xuống, nức nở lên tiếng, còn Tần Vị, yên lặng đứng tại chỗ, không biết là khiếp sợ hay là thống khổ, cứ nhìn chăm chú vào mỗi bức tranh rồi nhìn sang.

Cho tới bây giờ, Quý Ngôn mới biết hóa ra cậu vẽ Tần Vị nhiều đến như vậy, trước đó Tần Vị còn nói không có người vẽ chân dung cho hắn, lần này thì tốt rồi, tranh chân dung nhiều như vậy đều chất tới đây.

Quý Ngôn nói không rõ bản thân vẽ là tình cảm gì, chỉ là trong ngực như muốn có một ngọn lửa nóng thiêu đốt toàn thân khiến máu huyết sôi trào, khiến lồng ngực đau đớn ngột ngạt, Quý Ngôn nhắm hai mắt không nhìn tranh mình vẽ nữa.

Tần Vị được vẽ ở nhiều động tác khác nhau, quần áo khác nhau, mỗi một chi tiết nhỏ đều được miêu tả hoàn mỹ, đến lông mày thần thái mắt cũng là sống động như vậy, nhưng mỗi một bức đều có điểm chung, đó là vẽ Tần Vị luôn cười đến rực rõ sáng lạn, giống như trên cả thế giới này không có gì có thể tiêu diệt sức sống của Tần Vị, hoặc nói thẳng ra là Quý Ngôn chỉ thích Tần Vị cười mà thôi.

Chỉ nhìn như vậy, liền biết người vẽ đến cùng là yêu bao Tần Vị nhiêu, nếu không phải là yêu tha thiết thì làm sao có thể vẽ Tần Vị nhiều đến như vậy, làm sao có thể đem từng đường nét Tần Vị bên ngoài miêu tả sống động đến thế, làm sao có thể đem Tần Vị hoàn chỉnh cười chói mắt khắc vào bên trong từng bức họa.

Quý Ngôn đem hồi ức của cậu và Tần Vị không ngừng vẽ, sau đó trong thế giới Quý Ngôn vĩnh viễn chỉ có Tần Vị.

Cả người Tần Vị ngẩn ra, thoáng ra nhìn thấy cử chỉ điên rồ của mình trong tranh, trong tranh bản thân xa lạ lại quen thuộc đến cực điểm, chỉ nhìn như vậy, lại như ký ức gì đó đau đớn đang phá kén thoát ra.

Thậm chí Tần Vị có ảo giác suy sụp sắp phát điên rồi, ở bên trong những bức họa này là tâm tình thống khổ tan vỡ, bắt chính bản thân mình dùng hết mọi tình cảm bấy lâu để chống đỡ. Đó là một loại ảo giác, hết sức chân thật, ngay một khắc tiếp theo bản thân sẽ hoàn toàn sụp độ mất khống chế, vĩnh viễn thống khổ không có điểm dừng.

Tần mẹ nhìn những bức họa này, khóc không thành tiếng, cuối cùng như kiệt sức mà hạ ngồi xuống ghế. Thần sắc Mạc Ngạn Thành ảm đạm phức tạp, đi tới phía sau Tần mẹ, vỗ nhè nhẹ.

"Còn đây là bức tranh cuối cùng anh tôi vẽ." Cuối cùng Quý Trạch đem bức họa lấy ra, sau đó đặt chồng lên các bức khác, đầu ngón tay Quý Trạch vuốt ve tác phẩm này, đó cũng chính là ngày Quý Ngôn tự sát.

Trên bức tranh vẫn là Tần Vị, sau lưng Tần Vị là một lối đi, trên đường phố người đến người đi, đông nghịt, thế nhưng bên trong bức tranh tất cả đều tựa hồ như nhỏ bé, nhìn bức họa này đầu tiên chỉ có thể thấy Tần Vị. Gương mặt, vóc dáng cùng nụ cười kia, tựa như có thể làm cho thời gian dừng lại.

Tay phải Tần Vị nắm lấy tay trái một người, sau đó đem tay trái người đó đặt lên ngực Tần Vị, cho dù không hề ghi chú gì, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tay kia nhất định là Quý Ngôn.

Cái này cũng chính là bức họa duy nhất có Quý Ngôn, đồng thời có cả Tần Vị và Quý Ngôn.

Quý Trạch nhẹ nhàng vuốt ve lên vị trí tay Quý Ngôn trên tranh, lông mày hạ xuống, ánh mắt lóe lên vẻ đau thương cùng bi thiết, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Tần Vị lại băng lãnh, "Nếu Tần tổng đã quên anh tôi, chắc Tần tổng nhìn thấy mấy thứ này cũng không có bao nhiêu cảm giác!"

Quý Trạch là cố ý, Quý Trạch biết Tần Vị đau đớn, đó là một loại thống khổ cực điểm không thể che giấu vây khốn toàn thân. Tần Vị không phòng bị mà đem vết thương của hắn chưa ý thức được phơi ra trước mặt mọi người, sau đó Quý Trạch rạch ra từng nhát một, muốn máu thịt be bét, lại giả bộ như chưa có chuyện gì mà hỏi thăm cảm giác của Tần Vị.

Bây giờ Quý Trạch giống như dã thú, đôi mắt lạnh như băng đầy tàn nhẫn, trong mắt người đàn ông chỉ có sắc bén và lăng liệt như muốn xông thẳng vào trong đại não mọi người, sinh ra ảo giác đau đớn.

"Có điều, tôi nghĩ Tần tổng ngài cho dù không nhớ rõ anh tôi thì cũng còn chút tình cảm." Quý Trạch nói đúng, Quý Trạch chính là muốn đem chút tình cảm Tần Vị còn sót lại khuếch đại hoàn toàn ra, lợi dụng tình cảm của Tần Vị khiến Tần Vị đau đến không muốn sống, năm đó Tần Vị yêu Quý Ngôn bao nhiêu thì bây giờ Tần Vị có bấy nhiêu thống khổ, mà Quý Trạch chẳng qua là đem thống khổ này châm thêm ngọn đuốc mà thôi.

"Dù sao con trai Tần tổng tên là Tần Ngôn phải không, danh tự này còn giống như lúc trước Tần tổng cùng tên anh tôi đặt." Quý Trạch lấy một tờ giấy từ bên trong hộp, không giống với bức tranh khác, đó là một tờ giấy do chính tay Tần Vị viết.

Trên giấy viết hai hàng chữ.

—— Tần Ngôn.

—— Đời này, chỉ chung thủy với Quý Ngôn.

Tần Vị giật mình, nhìn tờ giấy kia đồng tử co rút, tay hắn run run đem tờ giấy kia cầm lên. Đây là chữ viết của Tần Vị, đây là lời hứa cam kết của Tần Vị, nhiều năm qua Tần Vị vẫn luôn không cách nào bù lại chỗ trống kia, rốt cuộc ngày hôm nay đã điền vào, mặc dù quá trình tê tâm liệt phế đến thống khổ.

"Chỉ có anh tôi mới ngu như vậy, đem tờ giấy Tần tổng tiện tay viết lưu lại nhiều năm như thế." Quý Trạch lãnh đạm nhìn động tác Tần Vị run rẩy, "Cũng chỉ có anh tôi mới ngu như vậy, mới có thể để lại tin với tôi nói anh ấy tự sát cũng không có nhiều tuyệt vọng, chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi mà thôi."

"Không có nhiều tuyệt vọng?" Quý Trạch rốt cục lộ ra một nụ cười, ẩn ý không rõ, băng lãnh mà lại trào phúng, "Không có nhiều tuyệt vọng thì anh ấy sẽ tự sát sao? Không có nhiều tuyệt vọng, anh ấy sẽ dùng bàn tay phải quý giá của mình cầm dao cắt cổ tay sao? Không có nhiều tuyệt vọng, anh ấy sẽ cắt cổ tay đến năm đường liên tiếp, giống như sợ mình không chết được sao!"

Cảm xúc Quý Trạch tựa như cuối cùng mới lộ ra, âm điệu bắt đầu nâng cao, trên gương mặt không cách nào che giấu ác ý cùng trào phúng chăm chú nhìn Tần Vị, từng chữ từng chữ như lưỡi dao cắt vào tim Tần Vị, "Anh tôi đã chết rồi, nhưng trước khi chết anh ấy còn đang nhìn tranh của anh."

"Đây không phải là lỗi Tần Vị, Tần Vị căn bản đều không nhớ cái gì cả!" Mạc Ngạn Thành không chịu được ánh mắt băng lãnh ác ý của Quý Trạch, lên tiếng đánh gãy Quý Trạch, lòng của người ta đều thiên vị, Quý Trạch nghiêng về Quý Ngôn, mà Mạc Ngạn Thành cũng chỉ nghiêng về Tần Vị.

"Không nhớ rõ, một câu không nhớ rõ có thể làm như không phát sinh chuyện gì sao?" Quý Trạch nở nụ cười, tàn nhẫn mà lại trào phúng mà nhìn Mạc Ngạn Thành, "Một câu không nhớ rõ, anh tôi phải chết cũng là chuyện đương nhiên? Một câu không nhớ rõ, Tần Vị có thể làm như không có chuyện gì mà thành gia lập nghiệp, Quý Ngôn lại ở trong phòng chờ Tần Vị lẻ loi mà chết ?"

"Tôi không có ý này..." Mạc Ngạn Thành cau mày lắc lắc đầu, nhất thời cũng quên mất nên giải thích như thế nào.

"Không, là anh trai tôi đáng đời!" Quý Trạch nở nụ cười, nét mặt lạnh lẽo, dường như đang nói chuyện gì buồn cười lắm, sau đó âm trầm lặp lại một lần, "Tần Vị, chính là anh trai tôi đáng đời, đáng đời tin anh, đáng đời yêu anh, đáng đời chờ anh."

Quý Trạch đột nhiên bước dài hướng về phía Tần Vị, tại thời điểm Tần Vị còn chưa phản ứng lại, cướp lấy tờ giấy trong tay Tần Vị, sau đó đột ngột từ giữa xé ra. Tần Vị nhìn tờ giấy bị xé, tựa như rốt cuộc không khống chế được tâm tình, tay kéo lấy cổ tay Quý Trạch, bên trong cặp con ngươi đen kia lập lòe mang theo ánh sáng máu tanh, khiến người khác không rét mà run.

"Quý Ngôn đã chết rồi."

Năm chữ dễ dàng, tựa hồ đoạt hết tất cả không khí của mọi người.

Tất cả động tác Tần Vị đều dừng lại, trong không khí dường như có một cỗ khí lưu điên cuồng sắp bùng phát.

Một đời này, chỉ thủy chung với Quý Ngôn.

Câu cam kết này đã không còn quan trọng, bởi Quý Ngôn đã chết rồi.

"Tần Vị, tôi chính là đến thay anh trai tôi hỏi anh một điều." Ánh mắt Quý Trạch băng lãnh mà lại tàn nhẫn, mang theo cừu thị cùng ác ý, nhưng lại gượng ép mở khóe miệng trào phúng mà cười, như một hung thủ tàn khốc đang hưởng thụ con mồi bị hành hạ cho đến chết.

"Anh tôi đã đợi anh bảy năm, Tần Vị, anh chuẩn bị lúc nào mới đi tìm anh tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net