Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Bạn trai thứ hai.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Tiếng nước đó rất lớn, giống như là có người đang bơi trong hồ.

Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà nuốt nước miếng, cô bỗng cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy ngược từ chân lên trên, vào cái giờ này thì sao lại có người đi bơi được cơ chứ. Chắc là cô nghe nhầm rồi.

Cô rối rắm đứng tại chỗ mấy giây, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía cầu thang, nhưng mới bước được vài bước, cô lại nghe thấy tiếng nước.

Hơn nữa lần này tiếng nước còn lớn hơn lần trước, khiến cô không cách nào bỏ qua.

Bùi Oanh Oanh đã nghe qua mấy lời đại loại như lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng khi chuyện kỳ lạ xuất hiện trước mắt mình, cô vẫn không tài nào kiềm chế được nỗi tò mò.

Cô nhìn về phía bể bơi bên kia.

Thật sự có người đang bơi lội vào giờ này sao?

Bùi Oanh Oanh bưng cốc nước đi về hướng đó. Cô bước rón rén từng bước một, vừa đi vừa căng thẳng sợ sệt, thầm hy vọng khi mình đi tới bể bơi sẽ không nhìn thấy gì hết.

Cô đi ra sau nhà.

Đi thêm mấy bước nữa.

Bùi Oanh Oanh nhìn ra bể bơi, nhưng trong bể bơi không có người nào, mặt nước phẳng lặng như tờ, không có lấy dù chỉ một gợn sóng.

Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, quay người lại chuẩn bị về phòng, đã thế còn nhàn nhã uống một ngụm nước vì không còn sợ hãi nữa.

Nhưng ngụm nước kia vừa mới trôi qua cổ họng tiến vào thực quản thì lần thứ ba Bùi Oanh Oanh nghe thấy tiếng nước, lần này cô đứng rất gần bể bơi, cho nên nghe càng thêm rõ ràng.

Cả người cô cứng đờ.

Giờ này không hề có gió.

Cho dù có gió thì cũng không thể khiến bể bơi phát ra tiếng động lớn như vậy được.

Bùi Oanh Oanh lại quay người sang, cô chần chừ bước thêm mấy bước, khi còn cách bể bơi chỉ khoảng năm mươi centimet, hình như cô đã nhìn thấy thứ gì đó trồi lên từ đáy nước.

Bùi Oanh Oanh ngẩn người, đưa tay dụi dụi mắt, nhưng vì muốn nhìn rõ hơn nên cô vẫn tiếp tục bước thêm nửa bước, rướn cổ ra nhìn vào trong bể bơi.

Vừa nhìn xong, nửa cái mạng của cô cũng bay luôn rồi.

Bùi Oanh Oanh bịt kín miệng, cô sợ đến tái mét cả mặt, không tự chủ được mà lui về sau mấy bước, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Cô vừa mới nhìn thấy gì?

Một cái đuôi rắn màu trắng trồi lên khỏi mặt nước?

Ngay cả cái cốc trong tay cô cũng không cầm vững nữa, bàn tay run rẩy không ngừng.

Cái đuôi rắn kia còn to hơn cả người cô.

Bùi Oanh Oanh chỉ nhìn thấy trong một tích tắc, sau đó cái đuôi rắn kia liền biến mất trong làn nước.

Là ảo giác sao?

Nhưng chính mắt cô đã nhìn thấy cơ mà.

Bùi Oanh Oanh không dám nghĩ tiếp, xoay người muốn chạy về phòng, còn chưa chạy được hai bước thì bỗng cảm giác được có thứ gì đó quấn lấy eo cô, một giây tiếp theo, Bùi Oanh Oanh rơi tõm vào trong bể bơi.

Cốc nước trong tay cô rơi xuống vỡ tan tành.

Nước lạnh lập tức vây lấy Bùi Oanh Oanh.

Cô vùng vẫy muốn ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng có thứ gì đó cứ quấn chặt lấy eo cô, kéo cô xuống tận đáy nước.

Bùi Oanh Oanh sợ đến phát khóc, cô muốn gỡ thứ quấn ngang hông mình ra nhưng không tài nào sờ được, đồng thời cũng cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp.

Là chiếc đuôi rắn cô vừa thấy khi nãy sao?

Chẳng lẽ trong hồ bơi này có một con rắn đang ẩn nấp?

Bùi Oanh Oanh không biết bơi, lần rơi xuống biển trước đây đã tạo thành bóng ma tâm lý trong cô, cộng thêm lần này nữa đã khiến nỗi sợ hãi của cô dâng cao đến cực điểm, thậm chí cô cũng không hiểu tại sao cô lại rơi vào trong nước, càng không biết rõ thứ gì đã kéo cô.

Cô oà khóc, tay chân vùng vẫy hết sức, cô muốn kêu cứu, nhưng chỉ cần há miệng ra là nước đã tràn vào cổ họng.

Có ai đến cứu cô không?

Cô không muốn chết.

Cô còn có rất nhiều điều muốn làm.

"Khụ khụ."

Bùi Oanh Oanh bỗng nổi lên mặt nước, bởi vì sặc nước nên cô ho khan đến thắt ruột thắt gan, chẳng qua lúc này cô vẫn còn cảm giác được thứ kia đang quấn vào eo mình.

Cô run lẩy bẩy, hai mắt đẫm lệ, muốn bò lên bờ. Thế nhưng thứ kia lại từ từ xiết chặt, giống như đang trêu cợt cô vậy, tựa như thật sự có một chiếc đuôi rắn vô hình đang nhẹ nhàng vỗ vỗ vào eo cô.

Hành động ngả ngớn mà suồng sã.

Bùi Oanh Oanh sợ cứng cả người, hồ nước này sâu khoảng hơn ba mét, nhưng hiện tại cô lại nổi lên mặt nước, đối với một người hoàn toàn không biết bơi như cô thì chỉ có thể nói là kỳ tích, cho nên quả thật trong nước này có thứ gì đó.

Thứ kia lôi cô vào trong nước, trêu chọc đùa bỡn cô.

"Cứu." Bùi Oanh Oanh nhỏ giọng thút thít, cô sợ đến nỗi không gọi to được mà chỉ có thể yếu ớt gọi: "Chị ơi... hu hu hu, cứu em."

Thứ xấu xa đang quấn quanh eo cô bỗng hơi khựng lại, sau đó ngay lập tức kéo Bùi Oanh Oanh xuống đáy nước.

Lần này Bùi Oanh Oanh chỉ có thể nín thở, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không còn nữa. Đột nhiên, cô đụng phải bậc thang. Bùi Oanh Oanh vội vã túm lấy tay vịn bậc thang, dùng hết sức lực toàn thân mà trèo lên.

Mà khi chân cô vừa chạm vào bậc thang, dường như thứ quấn ở eo cô cũng buông lỏng ra.

Bùi Oanh Oanh không kịp suy nghĩ mà nhanh chóng trèo lên, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng không có, cô trực tiếp lao thẳng vào trong nhà.

Cả người cô ướt sũng, lưu lại trên thảm một chuỗi dấu chân ướt nhẹp.

Bùi Oanh Oanh chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cô vọt vào phòng mình, đóng ngay cửa phòng lại.

Khi đóng cửa phòng, tay cô vẫn còn run bần bật, không tài nào khống chế nổi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Oanh Oanh đã sớm trở nên tái nhợt, mái tóc cô ướt đẫm, từng giọt nước chảy dọc theo gò má xuống dưới cổ.

Không biết qua bao lâu, cô mới ngồi phịch xuống đất, trái tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, giống như muốn nhảy ra ngoài vậy. Cô sợ hãi ôm chặt chân mình, ánh mắt kinh hoàng bất an.

Rốt cuộc căn nhà này cất giấu bí mật gì?

Có ma?

Hay là yêu quái?

Thoạt nhìn căn phòng này có phong cách quá mức cổ xưa, liệu có phải đã có người chết thảm ở đây không?

Trong đầu Bùi Oanh Oanh thoáng hiện lên vô số hình ảnh kinh khủng, vì sợ hãi nên sắc mặt cô càng trắng hơn.

Dì Tuệ bảo sau mười hai giờ đêm cô không được ra khỏi phòng, chính là vì biết khi đêm xuống nơi này cực kỳ tà môn sao?

Bây giờ trong đầu cô ngổn ngang trăm mối, bao nhiêu suy nghĩ lung tung chồng chất lên nhau, nhưng suy cho cùng cũng chỉ càng khiến cô sợ hơn.

Bùi Oanh Oanh gục đầu vào đầu gối, cơ thể vẫn khẽ run rẩy.

Mà cùng lúc đó, mí mắt cô cũng càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi cô không tài nào mở ra được.

***

Bùi Oanh Oanh mở choàng mắt ra, cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, rồi lại nghiêng đầu nhìn sang con gấu bông trắng ở bên gối. Cô đang nằm trên giường.

Cô chớp mắt, vén chăn lên nhìn xuống thân mình, cô đang mặc bộ đồ ngủ mà cô mặc tối hôm qua, nó hoàn toàn khô ráo.

Bùi Oanh Oanh càng bối rối.

Cô lại xuống giường đi đến cạnh bàn học, cốc nước để ngay ngắn trên bàn, bên trong còn non nửa cốc nước. Cô sờ thử, nước đã lạnh, giống như là rót từ rất lâu rồi.

Tất cả mọi chuyện đêm qua đều là mơ sao?

Cô ngơ ngác sờ eo mình, rõ ràng là quá chân thật.

Cảnh trong mơ sẽ chân thật đến thế ư?

Nhưng nếu như không phải là mơ, thì hẳn là cốc nước của cô đã vỡ rồi, và đồ ngủ của cô cũng bị ướt.

Chuông điện thoại trong phòng bỗng reo vang, kéo Bùi Oanh Oanh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô nhấc điện thoại.

"Nhị tiểu thư đã thức dậy chưa? Xuống ăn sáng đi, hôm nay có món bánh tiêu cô thích đó." Giọng dì Tuệ vang lên ở đầu dây bên kia.

"Cám ơn dì Tuệ, cháu xuống ngay đây." Trước khi cúp điện thoại, Bùi Oanh Oanh chợt hỏi dì Tuệ một vấn đề: "Dì Tuệ, tại sao dì lại nói với cháu rằng sau 12 giờ đêm thì không được ra khỏi phòng?"

"À, bởi vì sau 12 giờ đêm Đại tiểu thư rất ghét nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hơn nữa đôi khi Đại tiểu thư bị mất ngủ, đi tới đi lui trong sân mà lại không thích nhìn thấy những người khác, cho nên ngay cả những người ở xa như chúng tôi cũng không được phép ra khỏi phòng sau 12 giờ đêm."

Chỉ vì lý do này?

"Nhị tiểu thư, có chuyện gì sao?" Dì Tuệ hơi nghi ngờ.

"À, không có gì." Bùi Oanh Oanh vội vàng nói: "Cháu đi rửa mặt đây."

Cô cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Nếu như mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua chỉ là mơ thì thật không có gì tốt bằng.

Cô lắc đầu, cố gắng gạt cảnh kinh khủng kia ra khỏi trí nhớ. Chẳng qua khi đi ngang hồ bơi, Bùi Oanh Oanh vẫn còn sợ hãi nhìn nhiều thêm mấy lần.

***

Đến phòng ăn ở nhà chính, Bùi Oanh Oanh phát hiện hôm nay chỉ có một mình cô ăn sáng, bèn tò mò hỏi thăm về Quý Đường.

Dù sao tối qua Quý Đường cũng về nhà cùng cô.

Dì Tuệ đặt cốc sữa bò xuống cạnh Bùi Oanh Oanh: "Đêm qua Đại tiểu thư bị cảm nên đang nghỉ ngơi trong phòng."

"Chị bị bệnh sao?" Bùi Oanh Oanh kinh ngạc: "Bệnh có nặng không vậy? Có cần mời bác sỹ Thôi đến khám không?"

Dì Tuệ mỉm cười với Bùi Oanh Oanh, cất giọng bất đắc dĩ: "Đại tiểu thư ghét nhất là bị tiêm và uống thuốc, cảm cúm bình thường càng không muốn thấy bác sỹ. Nhị tiểu thư mau ăn thôi, đừng để đồ ăn bị nguội."

Nói xong bà đi ra khỏi phòng.

Bùi Oanh Oanh cắn một miếng bánh tiêu, rối rắm hồi lâu, quyết định lát nữa sẽ tới thăm Quý Đường.

***

Đây là lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh đi đến phòng Quý Đường. Phòng Quý Đường không giống với phòng cô cho lắm, cửa cũng không giống chút nào.

Cửa phòng Bùi Oanh Oanh là cửa kéo, mà cửa phòng Quý Đường là loại cửa có thể khoá lại.

Cô giơ tay lên gõ cửa: "Chị ơi?"

Gõ xong, Bùi Oanh Oanh cố ý đợi một lát, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Cô ngây người, gõ lại lần nữa.

Lần này thì cô nghe được một giọng nói.

"Ai?" Giọng Quý Đường rất khàn, nghe có vẻ kỳ quái, Bùi Oanh Oanh chưa từng nghe thấy giọng cô ấy như vậy bao giờ.

Bùi Oanh Oanh chớp mắt, nghĩ thầm không biết tự nhiên mình đi đến hỏi thăm Quý Đường thế này có quá đường đột hay không, cô hơi hốt hoảng sờ tai, dè dặt nói: "Chị, là em."

Một lần nữa bên trong rơi vào yên tĩnh, không biết qua bao lâu, Bùi Oanh Oanh mới nghe Quý Đường nói.

"Vào đi."

Bùi Oanh Oanh xoay nắm cửa.

Cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn, bởi vì phòng của Quý Đường không hề giống như trong tưởng tượng của cô. Phong cách ăn mặc ngày thường của Quý Đường đều rực rỡ mỹ lệ, nhưng phòng riêng của cô ấy lại chỉ thuần hai màu đen trắng cực kỳ đơn giản, lạnh lẽo đến cực điểm.

Trong phòng không có bất cứ vật dụng dư thừa nào khác, chỉ có một cái giường lớn, ngay cả tủ đầu giường cũng không có.

Quý Đường đang ngồi dựa trên giường, hình như cô ấy bị bệnh thật nên gương mặt phiếm hồng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh Oanh đang đứng ở cửa.

Đối diện với ánh mắt của Quý Đường, không hiểu sao Bùi Oanh Oanh lại thấy e ngại, cô cứ chần chừ đứng ở cửa, bắt đầu thấy hối hận trước xúc động của bản thân, dường như cô không nên tới đây thì phải. Nhưng Quý Đường bị bệnh, em gái như cô đây vẫn nên đi qua thăm hỏi mới đúng chứ.

Bùi Oanh Oanh xoắn xuýt nắm tay lại, thật lâu sau, cô mới bước vào phòng, vừa vào vừa nói: "Chị, em nghe dì Tuệ nói chị bị bệnh."

"Đóng cửa vào, lại đây."

Quý Đường lạnh nhạt phân phó.

Bùi Oanh Oanh làm theo, chỉ là càng tiến lại gần thì nỗi bất an trong lòng càng lớn, loại bất an này đến từ đâu? Đại khái là vì hôm nay Quý Đường hơi khác so với bình thường. Dù cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng lại nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt lạnh như băng, không hề có chút độ ấm, tựa như cô ấy là một động vật máu lạnh vậy. Trái lại, sắc môi cô ấy lại quá đỏ, giống như một vệt rượu vang đỏ sậm đổ trên vải.

"Chị." Bùi Oanh Oanh đi đến mép giường, cô căng thẳng nhìn đối phương: "Có phải bây giờ chị rất không thoải mái không? Hay là đi khám..."

Hai từ "bác sỹ" còn chưa kịp nói ra miệng thì Quý Đường đã vững vàng bắt được cánh tay cô, chưa đầy ba giây sau, Bùi Oanh Oanh chợt bị đè xuống giường, Quý Đường chống hai tay, rũ mắt nhìn cô từ trên cao.

Bùi Oanh Oanh hoàn toàn ngây ngẩn, bờ môi cô run khẽ, mãi sau mới run run rẩy rẩy nặn ra một nụ cười đáng thương: "Chị, chị sao vậy?"

Nhìn Quý Đường thật là đáng sợ.

Con ngươi cô ấy đen nhánh, nhưng tròng trắng lại ửng đỏ, mơ hồ toát ra sự tương phản quỷ dị.

Gương mặt mỹ lệ kia cách Bùi Oanh Oanh rất gần, mà lúc này cô chỉ thấy sợ hãi.

Bùi Oanh Oanh nghiêng mặt sang bên, muốn từ dưới người Quý Đường chui ra, nhưng cô vừa cửa động thì eo đã bị bóp. Quý Đường dùng sức rất mạnh, Bùi Oanh Oanh cảm thấy xương mình như muốn vỡ nát.

Bùi Oanh Oanh hít vào một hơi, đau chảy cả nước mắt.

Cô càng thêm luống cuống, nức nở cầu xin Quý Đường: "Chị, em... em sai rồi, em sẽ đi ngay."

Quý Đường bỗng cúi đầu xuống, mái tóc dài của cô ấy phủ xuống cần cổ Bùi Oanh Oanh.

Hôm nay Bùi Oanh Oanh mặc một chiếc váy màu xanh sẫm dài đến bắp chân, đều nói xanh sẫm tôn da, lại vì trời lạnh nên Bùi Oanh Oanh còn đi tất trắng đến bắp đùi. Quý Đường đảo mắt, bàn tay dò xét đi vào.

Mắt Bùi Oanh Oanh thoắt cái trợn tròn, cô bất chấp mọi thứ, mạnh mẽ đấu tranh, nhưng sức lực của Quý Đường quá lớn, cô gần như không có cơ hội phản kháng.

Khi làn hơi lạnh chạm đến da thịt trên đùi cô, cứ thế da gà nổi lên.

Cả người Bùi Oanh Oanh cong lại như cây cung, cô sợ hãi nhìn Quý Đường, khoé mắt vẫn còn vương một giọt nước mắt.

Vì bị hành động của Quý Đường hù doạ, cô quên luôn cả khóc.

Quân lính chậm rãi du ngoạn trên con đường màu trắng, ráng chiều liền bao phủ. Cả thành phố khôi phục về dáng vẻ nguyên thuỷ nhất. Cởi ra trang sức xanh sẫm, thành phố này có đường cong uyển chuyển, tràn ngập hương thơm thiếu nữ. Mùi hương này giống như mùi nước hoa ở cửa hàng, cũng giống như hương vị của chiếc bánh.

Quý Đường cúi đầu ngửi.

Môi đỏ nhếch lên.

Quân lính trao cho thành phố này một nụ hôn nóng bỏng, vẻ mặt thành kính mà si mê.

Bùi Oanh Oanh nhỏ tiếng nức nở, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất trong tiếng mưa.

Mưa phùn triền miên rả rích, từng giọt từng giọt rơi xuống thân thể.

Mưa gột rửa thành phố, mà quân lính vẫn tiếp tục diễu hành.

Quân lính không hề biết mệt mỏi, to gan lớn mật tìm hiểu thành phố này, lưu lại dấu ấn của mình ở những nơi đã đi qua.

Sau cơn mưa, thành phố liền nở hoa.

Từng đoá thật mỹ lệ, nở rộ đua sắc.

"Cốc cốc ——."

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Quý Đường ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm thoáng hiện lên vẻ không vui.

Tiếng dì Tuệ vang lên ở bên ngoài: "Đại tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi."

Bùi Oanh Oanh nhân cơ hội này bò vội ra khỏi người Quý Đường, cô tuỳ tiện vớ lấy chiếc váy xanh sẫm đã hơi nhàu nhĩ choàng lên người, nước mắt rơi lã chã.

Quý Đường lẳng lặng mỉm cười, cô ấy đổi thành tư thế nằm nghiêng trên giường, một chân dài cong lên, xem Bùi Oanh Oanh cuống cuồng mặc váy rồi lảo đảo chạy khỏi tầm mắt mình.

Dì Tuệ nhìn Bùi Oanh Oanh vọt ra khỏi phòng Quý Đường thì không khỏi thở dài, bà đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại, ánh mắt tỏ rõ sự không đồng tình.

"Thiếu gia, lần này ngài thật sự quá xúc động."

Quý Đường liếm môi, nhẹ giọng nói: "Cả hai lần đều do cô ta tự mình đưa đến. Ta đã bỏ qua cho cô ta một lần rồi, là do chính cô ta ngu xuẩn."

"Thiếu gia, cô ấy chỉ là một cô gái loài người." Dì Tuệ nói: "Vất vả lắm chúng ta mới tìm được một người thích hợp, ngài không thể huỷ hoại cô ấy."

Quý Đường chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đáy mắt tối tăm mà khủng bố: "Khi ta quay về, nhất định ta phải giết chết ả đàn bà kia."

***

Vừa về phòng, Bùi Oanh Oanh vội trốn vào trong nhà tắm, cô ngâm mình trong bồn tắm, chiếc váy xanh đậm nằm chỏng chơ trên đất, giống như một con mèo nhỏ mất đi sinh mệnh.

Cô run lập cập, từ hàm răng đến toàn thân, không chỗ nào không run rẩy.

Tại sao Quý Đường lại làm vậy với cô?

Nước mắt Bùi Oanh Oanh chảy như mưa, không kìm lại được.

Cô nếm được vị máu tanh.

Mùi vị đó tràn ngập khoang miệng cô, khó chịu khiến cô muốn ói.

Bỗng nhiên, cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vì cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

Giọng Quý Đường vọng vào.

"Oanh Oanh, em có trong đó không?"

Bùi Oanh Oanh ôm lấy chân mình, không dám lên tiếng. Cô ngụp vào trong nước, giống như ngọc trai trốn trong vỏ trai.

Người ngoài cửa yên lặng một hồi rồi lại nói tiếp: "Tôi muốn xin lỗi em vì chuyện vừa rồi, Oanh Oanh, không phải tôi cố ý, tôi bị bệnh."

Gạt người!

Quý Đường là đồ bịp bợm.

Bùi Oanh Oanh nghĩ thầm.

Người bị bệnh cũng không làm ra hành động ức hiếp người khác.

Cô chui ra khỏi nước, tức giận rống to: "Chị đi đi!"

Sau khi tiếng rống kia phát ra, Bùi Oanh Oanh cũng ngẩn người, cô không dám tin mà chớp chớp mắt, có vẻ như Quý Đường ngoài cửa cũng sửng sốt, sau đó bóng người cô ấy biến mất.

Quý Đường đi thật.

Mấy ngày sau, Bùi Oanh Oanh đơn phương chiến tranh lạnh với Quý Đường.

Một phần là do sau khi đi khỏi phòng cô, mấy ngày liền Quý Đường không về biệt thự.

Vì chuyện hôm đó bị dì Tuệ bắt gặp, Bùi Oanh Oanh xấu hổ không chịu nổi nên không muốn tìm dì Tuệ hỏi hành tung của Quý Đường, mà dì Tuệ cũng không chủ động nói cho Bùi Oanh Oanh biết Quý Đường đi đâu.

Đôi khi cãi vã rất thú vị, bởi vì bao giờ khía cạnh lý trí của một bên cũng sẽ thay đổi.

Bùi Oanh Oanh vốn là người bị hại, cô nổi giận với Quý Đường, nhưng sau khi cô phát hoả xong, Quý Đường liền biến mất. Sau mấy ngày tức giận, Bùi Oanh Oanh bắt đầu cảm thấy bất an.

Đừng nói vì cô nổi giận nên Quý Đường mới không về nhà đấy nhé?

Suy đoán này cứ quanh quẩn trong đầu Bùi Oanh Oanh, cô gắng sức xem nhẹ nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ ngợi.

***

Sau bốn ngày nghỉ ở nhà, Bùi Oanh Oanh đến trường.

Do công ty của Mason đã đứng ra thông báo nên những công kích trên mạng về Bùi Oanh Oanh đã dần dần lắng xuống, còn Mason thì sắp có chuyến lưu diễn toàn thế giới nên đã sớm rời khỏi thành phố A.

Chắc là scandal hoang đường này đã đi đến hồi kết.

Ngày hôm đó khi trở lại trường học, Bùi Oanh Oanh vẫn còn phải tiếp nhận không ít ánh mắt, cô đeo balo, không đếm xỉa gì đến những ánh mắt kia, im lặng cúi đầu đi vào lớp.

Lớp học vẫn như ngày thường, chẳng qua khi có người nhìn thấy Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt trở nên căng cứng.

Tống Đan đang học thuộc bài thơ cổ, liếc thấy Bùi Oanh Oanh thì ngừng lại: "Oanh Oanh, cậu đã khoẻ rồi ư?" Giọng cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Bùi Oanh Oanh tuỳ ý đáp một tiếng rồi ngồi xuống.

Tống Đan nhìn cô: "Cô Nhan nói cậu bị cảm nặng nên phải nghỉ học vài ngày, mình nhớ cậu muốn chết. Cậu bỏ lỡ không ít bài vở rồi, để lát nữa mình cho cậu mượn chép nhé."

Bùi Oanh Oanh gật đầu, mỉm cười với Tống Đan: "Cám ơn cậu, Tống Đan."

Tống Đan xua tay: "Không có gì, chuyện nhỏ mà."

Cuộc sống của Bùi Oanh Oanh dần trở lại bình yên, nhưng khiến cô chú ý chính là Quý Đường vẫn không về nhà.

Thời gian từ từ bước sang tháng 11, trời càng ngày càng lạnh, Bùi Oanh Oanh càng phải mặc thêm nhiều đồ, việc thức dậy mỗi sáng cũng càng thêm đau khổ. Hơn nữa Bùi Oanh Oanh sắp phải bước vào kỳ thi toàn thành phố lần một.

Cuộc thi này vô cùng quan trọng, vì nó liên quan đến việc được nhận học bổng.

Bùi Oanh Oanh không thể không dồn hết thời gian vào giải đề, đề thi trên bàn cô chất càng ngày càng cao, ngay cả dì Tuệ cũng nhìn không nổi.

"Oanh Oanh, ngày nào cũng làm bài tập như thế, cẩn thận lại quá sức."

"Dì Tuệ." Bùi Oanh Oanh gian nan ngẩng đầu lên từ biển đề thi: "Đây là đề thi chung, cháu muốn thi thật tốt."

Cô không hề muốn tranh học bổng của người khác, mà chỉ muốn thử xem năng lực của mình đến đâu thôi.

"Thế thì càng không cần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net