Cảm giác an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tông Châu có chút vui vẻ thu dọn đồ đạc sau lưng, hôm nay tuy rằng mang theo Trình Nặc cùng nhau tới chợ, đi đường chậm chút, đến chợ thời gian chậm chút, nhưng có thể cùng cô một chỗ trong lòng anh liền vui vẻ, hơn nữa không biết có phải hay không bởi vì nhờ phúc của cô, hôm nay đậu một lát liền bán hết, mấy miếng lót giày Vương Quế Chi làm kia cũng thực mau bán ra, người mua nói này làm khá đẹp, còn muốn mua cho mấy đứa nhỏ trong gia đình vài đôi, lần sau đi hội chợ chắc anh ấy phải mang thêm vài đôi nữa.

Anh đếm tiền từng cái một rồi đi mua đồ cần dùng ở nhà, cảm thấy vui vẻ, hắn hướng quầy bán quà vặt đi đến, muốn đi đón nữ nhân kia đồng thời, lại cho cô mua mấy hộp nhang muỗi còn có nước vệ sinh.
 
Cô làn da kiều nộn, dễ dàng thu hút muỗi, anh đều nhớ trong lòng.
 
Rất xa đã nhìn thấy những tấm biển bằng nhựa đã dột nát và phong hóa của cửa tiệm. Chữ viết trên đó đã khó đọc -cửa hàng lương thực-.
 
Anh bước nhanh vào, giương mắt liền nhìn Trình Nặc ngồi ở góc cuộn tròn thân thể, cô trong tay cầm di động, eo cúi thấp, cũng không có chú ý tới có người tới gần.

Hứa Đồng Nhạc  ngồi xổm xuống dưới, tầm mắt tới gần Trình Nặc gục xuống, “Chị Trình … Ta đã quay lại.”
Thanh âm nho nhỏ, nói tiếng phổ thông mang hương vị phương ngữ, tưởng rằng cô đã ngủ, anh không dám kêu.

Trình Nặc nắm di động ngón tay hơi hơi cuộn tròn một chút, không có ngẩng đầu, lại qua hơn nửa ngày, cô tựa hồ dùng cánh tay cọ cọ mặt, cúi đầu nói: "Được..."

Hứa Tông Châu trong lòng hoặc, không dám hỏi thêm, chỉ có thể tìm ông chủ mua cuộn nhang chống muỗi và nước vệ sinh, sau đó ở trước cửa tiệm chờ đợi Trình Nặc ra.

Cô ngẩn người hồi lâu, nếu không phải Hứa Tông Châu lại đây nói chuyện, cô thậm chí cho rằng cứ như vậy qua mấy cái thế kỷ, nam nhân ở trong điện thoại giải thích cùng dây dưa, cô đều nghe vào trong tai, nhưng lại giống như lại nghe không hiểu…… Cuối cùng rốt cuộc là ai cúp điện thoại cô cũng không nhớ rõ, cô ấy không thực sự rơi nước mắt nhiều, nhưng đôi mắt cô ấy đang mở trừng trừng, nhìn xuống sàn nhà, cố gắng làm sáng tỏ suy nghĩ của mình, nhưng mọi thứ đều đâu vào đấy, một mớ hỗn độn .
 
Đến khi thiếu niên ngồi xổm bên người cô nói, “Ta đã quay lại.”
 
Cô có chút gian nan đứng lên, đi theo Hứa Tông Châu ra phía sau cửa hàng, khi cô đi ra ngoài, mái tóc đuôi ngựa buộc lại đã bị cô làm tung toé, che gần hết đôi mắt đang khóc của cô, Hứa Tông Châu không có phát hiện, chỉ là chờ cô ra tới, cùng nhau đi về trước một đoạn đường.
 
Anh mua thật nhiều đồ vật, đổi lại ngày xưa, hắn là không dám như vậy mua, bán đậu đổi tiền, đều phải phải dành dụm, Hứa Đồng Nhạc  đọc sách cần tiền, thời điểm cha mất mượn thật nhiều tiền, đều chậm rãi chưa trả.
 
Nhưng sau khi Trình Nặc tới, thế giới của anh đã khác, tuy rằng cô chưa bao giờ yêu cầu, nhưng anh không biết vì cái gì, luôn muốn làm gì đó cho cô, nước vệ sinh và cuộn nhang muỗi, anh còn mua nước, thức uống đầy màu sắc đó, Anh chưa nếm thử nó bao giờ ... Lần này anh mua một lúc nhiều chai, bởi vì anh có thể thấy, Trình Nặc miễn cưỡng uống nước trong ống tre.
 
Anh cầm một cái chai, mở nắp và đến trước mặt Trình Nặc, thời tiết quá nóng, anh sợ Trình Nặc giống ngày mới tới sẽ lại bị cảm nắng.

Trình Nặc sửng sốt trước chai hồng trà ướp đá đột nhiên xuất hiện trước mặt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Tông Châu, chỉ cái liếc mắt  này, đem thiếu niên dọa sợ.

Đôi mắt cô không hồng lắm, mí mắt cũng sưng nhẹ lên, ở mặt trời chói chang chiếu rọi xuống hơi hơi híp, nhìn qua càng thêm kỳ dị.

“Chị Trình … Chị làm sao vậy…” Hứa Tông Châu có chút hoảng hốt, mặt nữ nhân kia trắng bệch, đôi mắt sưng đỏ càng thêm rõ ràng.
 
Khóe miệng Trình Nặc nở một nụ cười xấu hơn khóc, “Ta không có việc gì…”
 
Cô chỉ nghĩ mình dọa Hứa Tông Châu, nhưng lại không biết phải giải thích với chàng trai miền núi đơn giản này như thế nào, đó là vấn đề quan hệ rất riêng tư, hơn nữa người con trai trước mặt không phải người quen, còn có. thực sự không cần phải kể.
 
Nhưng Hứa Tông Châu tâm đã loạn như ma, cô khóc, cô vì cái gì khóc? Vừa rồi để cô một mình ở quầy bán quà vặt, chịu ủy khuất qua? Hay là cô nghe ai điện thoại, cô muốn về nhà? Vậy là cô sẽ bỏ đi? về nhà? Cho nên cô phải đi?
 
Hắn không muốn cô đi……
 
“Chị Trình, không cần làm ta sợ, phát sinh chuyện gì, chị nói cho ta, ta… Ta… Có biện pháp.” Anh có chút an ủi hoang đường, trên thực tế, anh chỉ là một nam nhân tội nghiệp sống ở sâu trong núi, anh lại có biện pháp nào?

Trình Nặc trong lòng hụt hẫng, cũng không rảnh rỗi suy nghĩ mà an ủi, chỉ có thể vươn tay xoa xoa cái đầu xù xì đen nhánh của nam nhân này, giống như một người chị, “Không có việc gì… Thật sự không có việc gì.”

Tuy rằng không phải lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, nhưng Hứa Tông Châu vẫn bị cô đụng chạm đến mức không thể động đậy, cô đang chạm vào anh, động tác của cô có vẻ cưng chiều, như là một chủ nhân hiền từ đang an ủi một con chú cún to xác.

Anh không dám động, cũng đã ở trong lòng tưởng tượng ôm cô vô số lần, muốn an ủi cô, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, muốn hôn cô, làm cô không khóc nữa, muốn dùng dương vật dơ bẩn xỏ xuyên qua thân thể như bạch ngọc kia.

Anh không dám tiếp tục suy nghĩ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi dẫn Trình Nặc về nhà.

Rốt cuộc ở nửa đường, anh nhịn không được mở miệng, “Chị Trình, chị muốn về nhà sao?”

Đôi mắt Trình Nặc khóc sưng đỏ, nhìn đường có chút khó khăn, trong lòng lại chưa rất nhiều tâm sự, giống như một cái cái xác không hồn, bị Hứa Tông Châu đột nhiên hỏi, cô có chút phục hồi tinh thần lại, cô muốn về nhà sao?

Cô muốn …… Cô muốn lập tức, lập tức, dùng tốc độ nhanh nhất về Hàng Châu, hỏi rõ ràng nam nhân kia vì điều gì muốn phản bội cô.

Nhưng cô về đến thì sao? Hoặc là nói, tình cảm bọn họ còn có thể quay trở lại sao?
 
Trình Nặc không có trả lời câu hỏi của Hứa Tông Châu, chỉ là cúi đầu mà đi, trong lòng lại nghĩ Điền Mục, không chú ý đột nhiên hụt chân, ngã xuống một con dốc lớn.
 
Hứa Tông Châu nghe thấy tiếng vang quay đầu lại, phát hiện nữ nhân đã rơi xuống một cái khe không sâu không cạn, liền chạy tới kéo cô lên với tốc độ nhanh nhất.
 
Khe không sâu, nhìn chỉ cao vài chục cm nhưng thật sự khiến anh sợ hãi, nữ nhân này kiều diễm như vậy, sao có thể chịu đựng vết thương dù chỉ nhỏ nhất? Anh thật là ngốc, như thế nào không chăm sóc cô?
 
Trình Nặc càng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, sợ hãi đến nỗi mọi suy nghĩ đều biến mất, bị Hứa Tông Châu nhấc lên, chưa kịp thở gấp đã bị nam nhân này ôm vào lòng.
 
Cô thật sự sợ hãi, ủy khuất ngập trời trong lòng nháy mắt như thác lũ rút đi, Hứa Tông Châu ôm ấp làm cô tìm kiếm đến một tia cảm giác an toàn, cô chung quy không có thể nhịn xuống, ôm lấy thiếu niên trước mắt khóc thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net