Chị Trình, ta sẽ giúp chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là thật sự đau, cái loại này cảm giác bị xé rách, làm cô đến bây giờ đều vẫn không chịu nỗi.

“Đừng nhúc nhích, ta nhìn xem.” Hứa Tông Châu cố gắng kéo quần jean lên, nhưng quần quá chật lại bị mưa to thấm nước, lúc này đã dính chặt vào da, không cách nào xoắn lên. Hứa Tông Châu chỉ có tìm được đầu gối Trình Nặc cách lớp vải jean, dùng ngón tay chạm khớp gối thử, "Đau không?"

Trình Nặc bị hắn chạm qua hốc mắt một chút đỏ, “Ngô! Đau quá!” Cô không nhịn được vươn tay nắm lấy cổ tay anh, muốn anh buông ra.

Hứa Tông Châu y theo lời cô, buông bàn tay đang bóp đầu gối ra, lại thay đổi một phương hướng, nhẹ nhàng xoa xoa, “Nơi này đâu? Có đau không?”

Trình Nặc lắc đầu, lại gật gật đầu, “Có một chút, nhưng không có nghiêm trọng như vừa rồi.”

Hứa Tông Châu từ nhỏ ở đồng ruộng núi rừng lớn lên, ước tính thường xuyên bị ngã so với Trình Nặc vẹo chân số lần còn nhiều hơn, có chút kinh nghiệm, nửa quỳ trên mặt đất, yêu cầu cô đặt hai chân hoàn toàn trên đầu gối anh. Nâng lên nhẹ giúp cô ấy xoa bóp đầu gối.

“Hẳn là chỉ là vẹo chân, mấy ngày nay xoa bóp, chắc sẽ tốt hơn nhiều, về nhà, ta lại dùng dầu cải xoa xoa cho chị.” Hứa Tông Châu làm việc nghiêm túc, nói mát xa liền thật sự mát xa, không có lại liếc nhìn cô một cái, thanh âm thấp thấp rầu rĩ, hỗn loạn một chút khẩu âm Tây Nam, nhưng cũng nỗ lực dùng tiếng phổ thông đi trung hoà, để Trình Nặc có thể nghe hiểu.

Bị hắn ấn một hồi lâu, Trình Nặc cảm thấy cơn đau dường như đã thuyên giảm một chút so với trước đây, muốn thử đứng lên đi một chút, Hứa Tông Châu nâng cô dậy, nhưng không để cho cô sử dụng quá nhiều lực, giữ phần lớn cơ thể của cô trong vòng tay của anh ta, giúp cô thử dùng sức chân trái.

Kiểu tiếp xúc gần gũi này khiến Trình Nặc có chút xấu hổ, nhưng so với như vậy tiếp xúc, cô còn lo lắng rằng mình sẽ không thể đi bộ về nhà một cách bình thường…… Cô ấy thực sự đã chết trước khi đến trường rồi… Đều không có chính thức đi dạy học, chính mình liền què? Chẳng lẽ cô đã định cùng lão sư toán học què chân kia phối hợp chiến đấu sao? Trong lòng cô khóc thét.

Gian nan dịch chuyển hai bước, cô chỉ cảm thấy đầu gối mặc dù đã đỡ hơn nhưng vẫn cảm thấy đau không thể chịu nổi, cô đau nhe răng trợn mắt.

Hứa Tông Châu có chút nhíu mày, lại đỡ cô ngồi xuống, đổi cách, giúp cô bóp chân, tóc ướt rơi trên mặt, trên trán loang ra một ít , trông có chút giống nam sinh truyện tranh Nhật Bản.

Trình Nặc nhìn thấy trong mắt anh, nghĩ một thiếu niên chất phát như vậy cả đời chỉ có thể ở trên núi làm ruộng, thật đáng tiếc, “Em còn muốn đi học sao?” Cô hối hận, có cảm giác quá tổn thương lòng tự trọng.

Hứa Tông Châu trong tay động tác dừng một chút, thực mau lại khôi phục bình thường, không nói gì, chỉ là gật gật đầu.

Trình Nặc lại do dự một chút nói, “Kia về sau ta phụ đạo lại em cũng cùng nhau tới nghe? Tuy rằng không phải bình thường đọc sách đi học, nhưng là học thêm kiến thức còn hơn không có chút nào, đúng không?”

Hứa Tông Châu lúc này mới hoàn toàn dừng động tác, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Trình Nặc, ở dưới ánh sáng loang lỗ, có vẻ càng thêm xinh đẹp quyến rũ, là Hứa Tông Châu chưa bao giờ dám nhìn thẳng, nếu có thể, anh cũng muốn như cô, đi học trung học, đại học, dạy dỗ và giáo dục mọi người, muốn làm gì thì làm ... Thật tiếc khi cuộc sống nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. Cô ấy là một đám mây mà cô ấy không thể chạm vào, và thậm chí là một vị thần không thể tưởng tượng được.

“Được không?” Trình Nặc thấy hắn không trả lời, lại mỉm cười mở miệng hỏi hắn.

“…… Được” Hứa Tông Châu trong lòng đã sớm đã gợn sóng, nỗ lực che dấu sóng gió trong mắt, cúi đầu nhìn xuống.

Mưa đã nhẹ hơn một chút nhưng vẫn đang rơi, Trình Nặc chân đau không thể chạm đất, Hứa Tông Châu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời sắp lặn, trời sắp tối. Nếu không tận dụng hiện tại còn vương chút ánh sáng mặt trời, mau trở về đi, sau tối đi đường sẽ càng khó hơn.

Hứa Tông Châu suy nghĩ một chút, do dự và đỏ mặt, nhưng anh vẫn nói thật, “Ta chỉ có thể cõng chị trên lưng. Đường núi xấu đến mức chị không thể đi được như thế này.”

Trình Nặc cũng biết vấn đề này, mặt hơi hơi đỏ lên, nhưng thực mau tiếp nhận hiện thực…… Đôi tay duỗi ra, làm Hứa Tông Châu đi tới, cô dựa đi lên.

Quần áo ướt đẫm nước mưa đã lâu, không gì bằng thân thể ấm áp áp vào nhau, Hứa Tông Châu trong nháy mắt mặt đỏ lên, nữ nhân có vẻ so với hắn thả lỏng hơn, khuôn mặt nhẹ nhàng áp vào hốc tai của hắn, nhỏ giọng nói lời cảm tạ, “Cảm ơn ngươi, Tông Châu.” Một cái hơi thở nhẹ nhàng truyền đến trên má, anh nhanh chóng hít vào trong mũi, mùi rất thơm.

Còn chưa có đứng lên, anh cảm thấy có một vật cứng ở đáy quần, đi đường vướng bận lại chướng mắt… Nuốt nuốt nước miếng, để mình dập tắt dục vọng kinh khủng kia, đặt cô nằm trên lưng và  hướng về nhà mà đi.

Cô thực nhẹ, thậm chí anh cảm thấy không nặng như đồ ăn mua ở chợ, anh đặt tay lên đùi cô, qua lớp quần jean mỏng, anh có thể cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại của cơ thể thiếu nữ. Cô thật mềm mại, bầu ngực gắn chặt vào lưng anh, hai tay giữ chặt trước ngực anh để không bị tuột xuống.

Thời điểm hô hấp, một luồng không khí yếu ớt sẽ xộc vào tai, ngứa và giòn tan, Hứa Tông Châu cảm thấy đại não chính mình sắp không thể khống chế……

Anh hy vọng con đường này dài một chút, xa một chút, để anh có thể bước đi nhiều hơn một chút .

Nhưng trời không chiều lòng người, mưa tạnh không bao lâu, lại bắt đầu rơi, càng ngày càng có xu hướng lớn hơn, Hứa Tông Châu đem nữ nhân trên lưng hướng lên trên hất hất, ôm chặt trên đùi, càng nắm chặt bàn tay. Bình tĩnh nói, “Chị Trình trời sắp mưa rồi. Ôm ta thật chặt và ta sẽ bước nhanh hơn."

Trình Nặc cũng biết mưa to sắp rơi xuống, đôi tay cô càng chặt, chân thon dài cũng kẹp lấy eo thon của anh.

Hứa Tông Châu lúc này không nghĩ gì nữa, chăm chú đi về phía trước anh muốn đưa Trình Nặc về nhà một cách nhanh chóng và an toàn, anh không thể chịu được việc người con gái bị đối xử tệ.

⭐⭐⭐⭐ nhé các bạn, chương sau có chút thịt đi kèm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net