Mua vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tông Châu khi trở về từ công trường mang rất nhiều đồ, hoặc ăn hoặc dùng, nhưng phần lớn đều là cho Vương Quế Chi cùng Hứa Đồng Nhạc, tới lượt Trình Nặc lại không biết nên mua cái gì cho tốt.

Anh hiểu rằng Trình Nặc là người sống ở thành phố hoa lệ, không thích những thứ ở nông thôn, cho dù anh mua nó nhưng nó có thể không phải thứ Trình Nặc muốn, vì vậy anh không mua đồ, sau khi đưa cho Vương Quế Chi, tiền còn lại đều giao cho Trình Nặc, dù cô cự tuyệt như thế nào, đều một hai phải đưa cho cô.

Hứa Tông Châu trong lòng tràn đầy vui mừng, anh chỉ cảm thấy mình là một người đàn ông chăm chỉ, tiền kiếm được đều đưa cho vợ yêu.

Thứ sáu tuần này, anh xin nghỉ trở về, trời đông lạnh giá, khi về nhà thì đã gần nửa đêm, mở cửa ra đã đánh thức mẹ đang ngủ say, bà ấy bước ra với dáng vẻ khập khiễng. Nhìn thấy Tông Châu vội vàng hâm nóng đồ ăn cho anh ăn.

Hai mẹ con ngồi đợi nồi bánh chưng nóng hổi bên bếp lửa mờ ảo, trò chuyện: "Mẹ ơi, con kiếm được tiền rồi. Mẹ chịu khó ở nhà. Trong vòng hai năm, con sẽ trả hết nợ".

Hứa Tông Châu xoa xoa tay, nói ra hy vọng với mẹ anh, muốn cho bà yên tâm.

Dù cuộc sống ở quê nhàn nhã, nhưng áp lực thật là rõ ràng, anh bỏ học năm mười bốn, mười lăm tuổi bắt đầu làm nông, thu nhập cả năm chỉ vỏn vẹn hơn sáu nghìn đồng, chưa nói đến chuyện trả nợ. Tình hình tiếp tục phát triển, sợ rằng Hứa Đồng Nhạc sẽ không có lựa chọn nào khác sẽ phải nghỉ sau khi học xong cấp hai.

Hứa Tông Châu không muốn em gái mình từ bỏ việc học, anh đã hy sinh rồi, và muốn sự hy sinh này có ý nghĩa nhất.

Vương Quế Chi nghe anh nói, cũng tỏ vẻ cảm thông, nhìn vừa con trai trưởng thành không lâu phải gánh vác hết cả gia đình, nói bà không đau lòng chính là giả.

“Chính là nói, sớm trả nợ, tiết kiệm một số tiền, đem đi lấy vợ, người một nhà vô cùng náo nhiệt, sẵn ta bây giờ còn có sức lực, có thể giúp giữ con của cháu.” Đôi mắt Vương quế Chi nhìn nồi bốc khói nghi ngút, nhàn nhạt nói về những mong đợi trong lòng.

Nhắc đến Hứa Tông Châu cũng mới mười chín tuổi, nhưng ở nông thôn nhiều người đã có vợ ở tuổi này, khi bà mang thai Tông Châu, cha anh mới ngoài hai mươi. Từ từ có thể kiếm được tiền khác. Nhưng tiền lấy vợ phải thu xếp nhanh chóng.

Hứa Tông Châu sau khi nghe những gì bà nói thì im lặng một chút, cũng không biết dùng lý do gì để từ chối,"Con không muốn nhắc về việc lấy vợ trong lúc này, đợi cho hai người ổn định. Mấy năm nữa, kiếm được nhiều tiền hơn một chút. Con sẽ làm theo trái tim mình. "

Chờ kiếm được nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút ... Đừng để con lấy một cô con dâu làng bên mà mặt còn không biết.

“Sao phải chờ! Con không hiểu được, Hứa Quý Quân đã có vợ tuần trước, con còn chờ, chờ đến ta chết mới đồng ý tìm sao?” Má Vương không vui lẩm bẩm, chờ Hứa Tông Châu trả lời.

“Hứa Quý Quân cưới vợ? Chuyện khi nào?” Hứa Tông hiển nhiên không muốn nhận lỗi, cố ý tránh nặng tìm nhẹ hỏi qua chuyện khác.

Gia đình Hứa Quý Quân cách bọn họ khá xa, cũng coi như hộ khó khăn nhất trong Hạ Thát Mương thôn, nhà nghèo kêu trời không thấu, lại thích uống rượu chè, uống nhiều thì mắng trời, chửi đất, còn mượn rượu điên lên muốn đánh người, ba mươi tuổi chưa có vợ. Gia đình họ đã định chi tiền mua con dâu cho anh nhưng anh không chịu về, vậy mà anh ta đã kết hôn?

Vương Quế Chi đi vòng quanh bếp trong bóng tối, lấy một bát nhỏ thức ăn thừa trong tủ buổi tối chưa ăn, đặt lên bếp, đưa cho Hứa Tông Châu cái bánh bao, “Cái gì cưới vợ a? Là mua về, hai ngày trước mới đem người về, xem qua mấy ngày sắp xếp, nháo qua một hồi, coi như náo nhiệt một chút.”

Vương Quế Chi nói chuyện hơi mơ hồ, nhưng Hứa Tông Châu vừa nghe liền biết chuyện gì đang xảy ra, hắn không trả lời, nhưng trong lòng lại có rất nhiều manh mối ...

Không muốn ăn nữa, lại khuyên mẹ vài câu, để bà trước về phòng nghỉ ngơi đi, Hứa Tông Châu ở một mình trong bếp  ngơ ngác  một lúc lâu mới đứng dậy.

Những ngày trên công trường vất vả và mệt nhọc, anh cố tình tắm ở nhà tắm tập thể trước khi lên đường, nhưng không ngờ trời đổ mưa phùn giữa chừng, quần áo và đầu tóc hơi ẩm ướt.

Anh hít một hơi thật sâu và mở tung cửa phòng của Trình Nặc, cửa có khóa, nhưng lần trước đi anh có mang theo chìa khóa, mở cửa.

Bước chân chậm lại, nhẹ nhàng tới gần người phụ nữ đang ngủ trên giường.

Phòng rất thơm, từ khi cô dọn đến đã từ từ ướp mùi thơm trên cơ thể cô thêm chút gì đó khiến anh có chút ghiền.

Rốt cuộc là cũng đến mép giường, nữ nhân nghiêng người ngủ, hai tay rơi bên ngoài chăn bông, Tông Châu vươn đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào móng tay tròn trịa và đầy đặn của cô ...

“Chị, ta đã trở về.”

(Ý kiến cá nhân khi edit chương này: sao mình thấp thấm thoáng có bóng những người con gái vì hoàn cảnh gia đình mà được mai mốt hay là bị bắt cóc bán qua Trung quốc. Không biết cuộc đời họ sẽ trôi nổi về đâu? Ai thấu cho nỗi đau của họ. Ôi cuộc đời là những niềm đau.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net