Ta kiếm tiền, đều cho chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Nặc biết ai đang gõ cửa, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhiều lần, cô biết rằng nếu không mở lại, có lẽ sẽ đánh thức người bên cạnh.
 
Do dự mở khóa cửa, thiếu niên trên người còn có chút ẩm ướt chỉ mỉm cười đứng ở ngoài cửa, "Chị ơi, ta đã trở về.”

Một tháng không gặp, người đàn ông đứng trước mặt cô như thế này, Trình Nặc trong lòng có chút nói không rõ tư vị……
 
Cô vốn tưởng rằng sẽ không nghĩ tới người này, nhưng khi anh ta hứa hẹn mỗi tuần sẽ quay lại một lần, quá hạn lời nói, trong lòng cô vẫn là thấy bất mãn không ngọn nguồn, cùng nổi nhớ không tên, nhưng lý trí trỗi dậy, cô thực mau đem những cảm xúc không nên xuất hiện áp chế tiêu hóa.
 
Hiện giờ như vậy xuất hiện, đứng trước mặt cô với hơi nóng vừa mới tắm xong, Trình Nặc lại không biết nên đáp lời như thế nào.

Hình như anh ấy đã cao lớn trở lại, mười tám mười chín tuổi tuổi vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không biết có phải hơn một tháng, cô cao ngang bờ môi, gặp biến thành vừa mới chỉ gần cằm anh.

Ánh mắt nhiệt tình, mang theo nụ cười ngượng ngùng, lúc này như tia chớp xẹt ra lửa, Hứa Tông Châu nhanh chóng vọt vào trong phòng, kích động ôm người phụ nữ vào lòng.

Trình Nặc có chút không biết làm sao, nhưng cô càng giãy giụa, Hứa Tông Châu ôm càng chặt, tương tư dường như độc dược xuyên tràng, mà cô là giải dược duy nhất.

Anh yêu cô say đắm, ôm người phụ nữ này vào lòng mà không nói gì, anh chỉ ôm cô, ngón tay ôn nhu vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, như thể …… tóc lại dài ra?

Thật lâu sau mới buông cô ra, Trình Nặc trong lòng là mâu thuẫn rối rắm, khi người đàn ông quay lại, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hưng phấn không thể giải thích được. Nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết rằng kiểu mê đắm bắt đầu từ ham muốn tình dục, căn bản sẽ không có khả năng, cũng không cho phép lâu dài. Suốt một buổi tối, cô đều phải đón ý nói hùa Vương Quế Chi cảm xúc vui vẻ, nhưng lại không thể biểu hiện quá mức nhiệt tình, nội tâm đối với loại tình cảm xấu hổ này phải gian nan nuốt xuống.

Cô thừa nhận chính mình là ích kỷ, khi bị phản bội thì dùng người đàn ông trước mặt để tự an ủi mình, anh ta chỉ là một thứ dược để băng bó vết thương khi cô dùng hết thì vứt đi.

Cô luôn biết hướng đi của mình là gì, và cô không bao giờ dao động ... ủng hộ giáo dục, thực hiện ước mơ của mình, ngay cả với những yếu tố mạ vàng, và sau đó trở lại thành phố với đầy vinh quang.
 
Cũng không biết vì sao, từ khi người nam nhân này đi đội thi công, cô thế nhưng có một chút hy vọng người nam nhân này trở về……

Rõ ràng cô vừa rồi có thể lựa chọn không mở cửa nha.

Hứa Tông Châu cũng có chút ngại ngùng, đã một tháng không gặp, cô ấy vẫn rất ưa nhìn, bao ngày ở thôn quê cũng không mất đi vẻ đẹp, để mặt mộc khuôn mặt nhỏ thậm chí không có to hơn bàn tay anh, đôi mắt ngập nước nhìn, mà anh vẫn là sẽ ngượng ngùng không dám nhìn lại. Anh nhớ cô, và không một ngày nào không nhớ cô, ngay cả khi anh trở lại lần này, anh muốn gặp cô.
 
Anh ngập ngừng và ngập ngừng thử hôn lên môi Trình Nặc, xúc cảm kia vẫn mềm mại, là mùi vị thơm ngọt mà anh tháng tháng ngày ngày nhung nhớ.

"Chị ..." anh gọi người phụ nữ một cách mơ hồ, cọ cọ vào vòng eo mảnh mai của cô.

Trình Nặc có chút ngượng ngùng, nhưng cơ thể đã kịp phản ứng trước lý trí , “Ân…” Cô nức nở đáp lại, dùng miệng lưỡi mê loạn đáp lại anh, nước bọt ở trong miệng trao đổi, liếm láp cắn nuốt lẫn nhau.

Anh đẩy người phụ nữ xuống, cả hai loạng choạng ngã vào góc bàn, dùng đôi bàn tay to đỡ nhẹ, cô được ôm và ngồi trên bàn.

Cả hai đều có chút thở hổn hển cô tách môi dính dính ra, anh càng không tha lại mút hôn nhiều lần.

“Cái này…… Là mua cho chị.”

Anh có chút thẹn thùng từ túi quần móc ra một cái đồ vật đưa tới Trình Nặc trên tay.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Trình Nặc cúi đầu nhìn xuống và thấy đó là một loại kem bôi tay, loại nhỏ, không lớn, nhãn hiệu mà cô chưa thấy bao giờ.
 
“Nhân viên tạp vụ đều nói nó đặc biệt dùng tốt, không thua gì các thương hiệu lớn trong thành phố. Mùa đông trên núi lạnh giá, tay chân dễ tê cóng. Ta sợ chị bị cóng."
 
Thanh âm nho nhỏ giải thích, muốn cho cô biết tâm ý của anh, lại tự ti sợ người khác coi thường.
 
Trình Nặc nhìn vào mắt anh, với sự trìu mến và khiêm tốn như một cậu bé. Cô mở nắp kem dưỡng tay, bóp một chút rồi xoa lên mu bàn tay, "Mùi thơm quá ~" Mùi hoa hồng Fujimoto thoang thoảng, trên tay trơn tuột và ẩm ướt.
 
Trình Nặc nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Hứa Tông Châu, “Cảm ơn em.”
Hứa Tông Châu nháy mắt mặt đã đỏ lên, hôn lại đôi môi đỏ mọng của Trình Nặc, “Ta nói rồi, cái gì đều sẽ cho chị.”

Anh một bên nói, một bên từ một cái túi khác móc ra tiền, bên ngoài là tờ một trăm tệ màu đỏ, bên trong có rất nhiều tờ tiền nằm rải rác, thành chồng dày, được anh xếp ngay ngắn.

“Cái này……?” Trình Nặc có chút kinh ngạc nhìn anh.

“Của mẹ ta đã cho, đây là cho chị.” Ánh mắt anh trầm xuống, không nhìn vào mắt Trình Nặc.

“Ta nói rồi, kiếm tiền, đều cho chị.”
Trước khi trở về từ công trường, anh ta cố ý đến thị trấn, mua quần áo cho cả Vương Quế Chi cùng Hứa Đồng Nhạc, lại đi mua kem dưỡng da tay đặc biệt dùng tốt theo  lời nhân viên bán hàng, vì  không cho Vương Quế Chi phát hiện, trước tiên anh đem tiền chia làm hai phần, một phần đưa mẹ anh trả nợ cùng sinh hoạt, một phần chính là đưa Trình Nặc.

“Ta sẽ nỗ lực, kiếm càng nhiều tiền, đều cho chị.”

Thanh âm anh càng nói càng nhỏ, nhưng khẩu khí cùng kiên định trước sau như một. Anh thích cô, nhưng anh ấy không thể cho cô ấy bất cứ thứ gì cô muốn, anh chỉ đưa cho cô ấy tất cả số tiền anh kiếm được.
 
Trình Nặc kinh ngạc nhìn anh, trong tay cũng là đống tiền dày cộp, nhưng số tiền thật sự không nhiều lắm ...

“Hứa Tông Châu…” Cô nhẹ nhàng gọi anh, thanh âm có chút nghẹn ngào, là cảm động, càng là áy náy…

Hứa Tông Châu giương mắt nhìn cô, phát hiện cô trong mắt ngấn lệ, trong lòng bối rối, “Chị đừng khóc, ta không có ý gì khác, nhưng ta không thể cho những gì chị muốn chị. Ta chỉ có sức lực thôi này thôi. Ta muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi  mẹ nuôi  em gái, mà chị cũng là người ta muốn nuôi dưỡng, ta biết ta không tư cách cũng nuôi không nổi chị, nhưng chị còn nhớ rõ ta nói sao? Chỉ cần ta còn ở một ngày, trái tim sẽ luôn ở bên chị……”

Anh lời nói không có trật tự, cố gắng giải thích ý định của mình, càng nói càng nhiều, càng nhiều càng sai, cuối cùng anh cũng ngậm miệng, có chút tự ti hai tay đấm vào bên người, không biết dùng ngôn ngữ như thế nào để diễn đạt.

Trình Nặc trong lòng cảm động, nhưng càng quan trọng là đã biết nam nhân đối cô tình sâu như biển, cô có chút bất lực không ngăn cản được……

Chung quy cô phải về nhà không phải sao? Tới lúc đó, người đàn ông này lại nên xử lý như thế nào?

Trong mắt cô có nước mắt, lại không muốn làm nó chảy xuống, chỉ là duỗi tay nâng lên mặt Hứa Tông Châu, khiến cho anh cùng mình đối diện, “Em không phải món đồ chơi, em rất tốt, rất ngoan , nên giữ lại tiền, sau này cưới được người vợ tốt, cuộc sống sung túc… Ta thích em, và cũng biết em thích ta, nhưng chỉ cần trong lòng thích thì tốt rồi, đừng làm chính mình chịu ủy khuất, biết không?”

Chương tới có thịt ăn nhé m.n!:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net