Cái tôi của cậu quá cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Sau vụ đó cô vẫn hơi ngại. Nhưng trong lòng cô vẫn thấy vui mừng và phấn khởi. Có lẽ đó là thích nhưng với cô, để thích 1 ai đó rất dễ, nhưng liệu đó có phải thật lòng.
      
       Còn yêu thì có lẽ là rất khó. Cô thuộc cung Sư Tử nên có lẽ cô hơi đa tình nhưng chỉ là thoáng chốc, và có lẽ đó cũng chưa phải thích.
   
        ...
     
        Dạo này Triệu Mạnh hay đi net thế? Chỉ tại chơi với Nam mà cậu ta
mới đi net hả?
   
        -Mạnh?! Cậu đi net hả?_ Hoa Kim hỏi
   
        -Không! Làm j có_cậu phủ nhận
 
        -Cậu đi chơi với Nam nên mới đi net như vậy. Cậu hư quá đấy
   
        -Kệ cậu
     
        -Nè!
   
        Hoa Kim nghĩ lúc đó vẫn rất bình thường.
   
       Dạo này có bạn gái trong lớp cũng hỏi mượn áo khoác của Mạnh, khiến Hoa Kim hơi khó chịu.
     
        Đó là Bùi Khả Linh, cô ấy gầy như Mạnh vậy, cũng xinh. Thấy như vậy, Li Kim chạy ra hỏi Triệu Mạnh:
   
        -Sao cậu cho Linh mượn áo vậy? Mình đang định mượn.
     
         -Cậu ấy hỏi thì mình cho mượn thôi.
   
         -Cậu tốt với bạn ấy ghê!_ cô nói vs giọng điệu hơi châm chọc
     
         -Cậu nói thế là ý j?_Triệu Mạnh cảm thấy hơi kỳ quái
     
         -Không có ý j hết_ nói xong rồi cô và cậu ta đều bỏ đi...
   
         Sáng hôm sau, cô và cậu đến lớp vẫn bình thường. Có một quyển báo cô mới mua, cô để nó vào bàn của cậu nhưng là chỗ bạn gái ngồi cạnh cậu để cho bạn ấy mượn.
     
        Nhưng mục đích cũng là vì để cho cậu cũng cầm. Đó là vì muốn cậu ta để ý.
   
        Không ngờ chính vì vậy mà cậu ta có thái độ và hành động khiến cô hơi buồn.
   
        Cậu thấy có quyển báo ở đó, cậu tò mò cầm lên xem. Cô thấy thế thì bảo
     
        -Đó là quyển báo của mình!_ giọng nói của cô có chút lạnh nhạt
 
        -Phịch!!_ tiếng quyển báo va chạm với mặt bàn. Cậu ấy cầm quyển báo đập mạnh xuống bàn. Cậu khiến cô ngạc nhiên, phảng phất nỗi buồn. Mặt cậu hơi cáu giận
   
        Đó là thời gian họ bắt đầu xa lánh nhau.
   
        Sau mấy hôm, cô thấy hơi buồn chán khi cậu không hay ra nói chuyện với cô, cô cảm thấy hơi chán vì cô cũng thích chơi vs con trai.
     
        Có một người bạn là con trai rất rất vui đó!!!.
    
        Mấy hôm sau cô quyết định đi xin lỗi. Nói đúng ra thì cô thấy cô chả có lỗi j cả. Nhưng không có ai chở về hộ, cũng không ai để nói chuyện vui đùa,... cảm thấy rất chán!! -_-
   
        Nhưng ai mà biết cậu ta lại có cái bản tính khó ưa, cộc cằn và lì lợm như vậy chứ!
   
        Haisssss!!!
   
        Cậu không để ý đến cô, cô gọi cậu
   
        - Triệu Mạnh! Mình xin lỗi... Nhá?!!?_ Lúc đấy là giờ ra chơi nên lớp ồn ào, cô lại nói nhỏ nhưng có vẻ cậu ta có nghe thấy
   
        - Biết thế!_ cậu trả lời cụt lủn rồi lẩn đi chơi luôn ...
     
        Sau hôm đấy cô luôn cảm thấy bứt rứt trong lòng. Cô vẫn quyết định nói lời xin lỗi cậu đến khi cậu chấp nhận lời xin lỗi và chơi lại vs cô.
     
        Nhưng mỗi lần chuẩn bị nói là cô lại ngại nên mới chỉ nói câu xin lỗi được có 2 lần.
   
        Đáp lại cô chỉ có 1 chút ánh mắt hơi ngại và câu trả lời mỗi : 'Chưa biết'. Quá đỗi lạnh!
     
        Dần dần lâu lâu cậu không để ý j đến cô nữa. Bỏ luôn ngoài tai những lời cô nói, lảng tránh cô
   
         Ở Trung Quốc cũng có trang QQ để chat với mọi người. Cô và cậu ta cũng  đã là bạn trên đó từ lâu.
     
         Do 'hoàn cảnh nói' bắt buộc nên cô đành dùng cách này để nói lời xin lỗi. Cô nhắn tin trước
   
         •Triệu Mạnh! Cho mình xin lỗi được không?
 
         Lúc đó cậu ta đang onl nhưng đợi 1 lúc lâu mới thấy có dấu hiệu đã đọc. Rồi lại phải đợi 1 lúc nữa mới có câu trả lời. Câu trả lời ấy đã khiến cô rất đau lòng
   
         •Cậu đừng làm phiền tôi nữa
   
         Quá sốc!! Không ngờ cậu ấy có thể nói như vậy
   
         •Mình đã làm j cậu?
   
         •Cậu trật tự đi. Đừng nhắn tin với tôi nữa.
   
         •Cậu phải nói lý do chứ. Cậu không nói thì ai mà biết tại sao cậu giận
   
          •Cậu im đi!
   
          What!!??? Cậu ta nói cô 'im' ư?
   
          Tại sao cô phải im chứ. Cậu ta giận cô thì phải nói lý do để cô biết mà sửa, mà xin lỗi. Có phải hơi quá đáng không.
 
          Vì lúc đó cậu ta nói vậy nên cô không dám nhắn nữa, sợ mọi chuyện càng phức tạp hơn. Cô đành để lơ mọi chuyện...
   
           Sau đó cậu ta chặn luôn nick QQ của cô để khỏi bị làm phiền. Cô tức lắm nhưng chả làm gì được.
   
           Ở trên lớp, cô ngồi bàn trên, cậu ngồi bàn dưới. Nhiều lúc có việc j cần mượn hoặc hỏi mấy bạn bàn dưới là cô quay xuống với vể mặt ngại vì ánh mắt cô lại liếc qua cậu.
   
          Có khi vào giờ kiểm tra, cậu ta không có giấy, mấy bạn khác cũng không có, cô có giấy nhưng chắc vì tính bảo thủ và cả 'cái tôi' của cậu ta quá lớn nên nhất quyết không xin tôi.
   
          Haizzzaaa.! Người đâu mà kiêu kinh khủng.
     
          Do nhắn tin không được nên cô đành nhờ sự trợ giúp từ bạn bè. Nhờ cả bạn gái ngồi cạnh cậu, cũng giúp được đôi phần, còn nhờ cả vài bạn nam thân nói hộ nhưng vẫn không được.
     
           Lần trc có 1 thằng bạn thân từ hồi tiểu học tự nhiên hỏi cô 1 câu khiến cô phải suy nghĩ
     
          - Hoa Kim! Cậu thích Triệu Mạnh ah?_ Đó là Hàm Long, cậu ta cao lêu khêu, gọi là quá cao. Cậu ta cũng là người cô nhờ bảo hộ.
   
          -Ukm!!!..Lúc đầu thì mình tưởng là mình thích thật nhưng không phải.
   
          -Vậy ah! Uk
     
          ...
 
          Mọi chuyện chả có tiến triển j. Đến hết năm cấp 2 cậu ấy vẫn không thay đổi. Dù cô đã thử đủ mọi cách.
   
          Vào trước hôm tết 1 ngày, lớp tổ chức đi ăn. Đây là lần đầu tiên cô tham gia, ai ngờ Mạnh và cả cái tên 'Công Tử' kia cũng tham gia.
     
         Thấy có người nói thấy cô tham gia thì cậu ta không đi nữa nhưng cuối cùng cậu ta vẫn cứ đi. Địa điểm ăn là ở nhà thằng lớp trưởng.
   
         Khi đến đấy, những đứa con gái ở đó vào làm việc. Do nhà bếp bẩn nên phải đi dép để làm, nhưng đến khi cô lấy thì đã hết rồi. Cô đành đi chân đất, chân lạnh cóng vì lúc đấy là mùa đông.
   
         -Kim!_ nghe thấy có tiếng gọi, cô quay đầu lại thì thấy có 1 đôi dép ở dưới chân. Hóa ra là Mạnh đã lấy và đưa cho cô. Cô thoáng 1 nỗi vui.- Đi vào đi!
     
         -Ukm. Cảm ơn nhé.
   
         Gần kết thúc buổi 'tiệc' con bạn chở cô đi phải chở con khác về trc nên cô không biết ai sẽ chở mình về.
      
          Lúc đi Mạnh cũng có chở bạn Công Tử nhưng đến lúc về, ko hiểu sao bạn ấy lại nhảy sang đc xe khác để về nên cô được lên xe Mạnh ngồi về.
 
          Lúc đầu Mạnh cứ khăng khăng không chở cô về nhưng do bạn bè can thiệp nên cô mới được cậu ta gật đầu đồng ý.
   
          Trên suốt quãng đường đi không ai mở miệng nói vs nhau 1 câu. Cô muốn nói xin lỗi lắm nhưng chỉ sợ cậu ấy lại nói mình im, khiến cô buồn.
          Cô chỉ biết cúi gằm mặt đằng sau cậu, ngồi hơi nhích ra đằng sau. Phía trước là bờ vai rộng, gầy.
   
          Đến nơi, cô nhảy xuống xe luôn.
   
         -Cảm ơn. Chào!_ cô định quay ngoắt chạy thẳng vào nhà nhưng có giọng nói gọi giật cô lại
   
         -Khoan!..._ đó là giọng của Mạnh. Cô quay đầu lại
   
        -Tại sao bây giờ cậu không nói gì?_ Cậu nói tiếp
     
        -Mình cũng muốn nói nhưng sợ cậu lại mắng mình đừng làm phiền cậu nữa nên mình không nói nữa._ cô nói nhỏ, hơi cúi mặt
   
       -Hmmm! Cậu biết vì sao không?
   
        -Lí do cậu giận mình hả?... Có lẽ là biết.... Có phải vì chuyện mình bảo cậu hư, ham chơi, bị Nam lôi kéo đi chơi net, với lúc cậu lấy quyển báo đúng không?
 
         -....._ cậu hơi im lặng nhưng cô vẫn thấy mép cậu hơi nhếch lên như có ý cười nhạt, phảng phất chút thất vọng- Mình cứ tưởng cậu biết chứ...! Thôi! Mình đi về đây_ nói xong cậu ta đi luôn không để cô nói lại, cậu phóng rất nhanh
   
        -Cậu nói thế là ý j? CẬU KHÔNG NÓI RA THÌ AI BIẾT MÀ XIN LỖI CẬU ĐC CHỨ! SAO CẬU KHÓ CHỊU VẬYYYY!_ cô hét to lên để cậu ta nghe thấy.
    
         Mấy lần cô bất chợt quay xuống bàn dưới, 2 ánh mắt của cô và cậu lại chạm nhau. Cô ngại tối mặt, tối mũi quay vội lên(trong lòng bực bội nhưng có 1 chút vui vui)
   
         Đến khi lên cấp 3, mấy dịp quay trở lại trường gặp nhau, cậu ta vẫn không hề há miệng nói với cô 1 từ nào.
     
          Cô cũng thế, cô đã thay đổi. Xinh hơn, cũng đỡ béo hơn. Cô vẫn luôn nhớ những lúc cả 2 rất vui vẻ.
   
          Ngày xưa lúc cô kể với vài đứa bạn về chuyện giữa 2 người, họ chỉ bảo là đừng để ý, cứ 'bơ' nó đi...
   
          Trong năm cấp 3 cũng không có bất cứ liên hệ j.
     
          Cô kể với rất nhiều người về chuyện đó, ai cũng bảo sao lại có loại con trai giận dai đến thế. Họ cũng hỏi cô lý do thì cô kể hết những lý do theo như cô nghĩ. Ai cũng không hiểu.
      
          Từ đó, cô quyết định quên luôn tên con trai ngớ ngẩn, khó hiểu ấy đi mà sống tiếp...
      
          Cô đã thay đổi rất nhiều. Cô xinh hơn, thân hình vừa phải, da trắng hơn..., nói chung về ngoại hình là cô là ổn.
   
          Trong quá trình học hành của cô vẫn rất tốt(như ngày xưa, có khi còn tốt hơn)...
   
          Hè năm nay là cô bắt đầu thi vào đại học mà cô mong ước
 
          'ĐẠI HỌC QUỐC GIA' - Đó là một trường danh tiếng nhất nước.
   
           Chỉ vì muốn đỗ vào đó mà cô cật lực học suốt ngày đêm chỉ để mong cuộc đời mình thay đổi.

  
    

     
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net