CHAP 132: CHIẾN THẮNG KHẢI HOÀN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

****

  - Tôi? Tôi chỉ giả vờ làm như tôi nói.
  - Nếu tôi không làm như họ nói, có lẽ tôi đã bị cắt mất cổ.
  - Nổi loạn? Tôi đã biết về nó. Nhưng tôi không thích nó. Vì vậy, tôi chỉ giả vờ chiến đấu.

Tất cả những người lính của đội quân Elton Coat  đều thốt ra những từ giống như nhau.
Họ là những người đã giương cao ngọn cờ nổi loạn chống lại Vương quốc Rinse.
Lý do họ cảm thấy bất lực và bị khinh rẽ là bởi vì họ những người lính, những người lẽ ra phải đặt cuộc sống của họ lên chiến đấu. Nhưng bây giờ, tất cả đều cố gắng cứu lấy cuộc sống của chính họ.
Tất nhiên, họ chỉ vô thức làm theo các mệnh lệnh từ phía trên và hầu hết đã đầu hàng hoặc chạy một khi tình hình trở nên bất lợi.

  - Mình chỉ cần hạ gục các thành viên nòng cốt là được.

Thật ra, cậu ta sẽ chặt đầu tất cả các đồng phạm bất kể cấp bậc của họ nếu họ là hoàng tộc hay quý tộc.
Đó là bởi vì họ có địa vị và sự giàu có để thu thập quyền lực bất cứ lúc nào.
Họ có khả năng rõ ràng trở thành những hạt giống của rắc rối.
Nhưng những người bình thường thì khác.
Ngay cả khi họ được giữ mạng sống, khả năng họ trở thành mối nguy hiểm là không đáng kể.
Đặc biệt là trong trường hợp của những người lính như đoàn quân của Elton Coat, nó thậm chí còn hơn thế.
Và.

  - Nếu mình đưa những người lính này thành người của mình....

Nó sẽ không chỉ đơn giản dừng lại ở việc tăng số lượng binh sĩ.
Nếu những người lính và gia đình của họ di cư đến lãnh thổ Tale, điều đó sẽ giải quyết vấn đề cho vùng Tale, nơi dân số nhỏ so với vùng đất rộng lớn và chỉ ở một mức độ nhất định.
Vì những lý do khác nhau, Roan đã cho phép những người khác ngoài các thành viên nòng cốt, những người đã bắt đầu cuộc nổi loạn, một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Và như thế, đội quân của nam tước Coat đã bị hấp thụ bởi quân đoàn Tale.

  - Đây là cơ hội cuối cùng! Không có cách nào khác ngoài việc đầu hàng và đi theo cùng họ nếu tôi muốn sống!

Đội quân của Coat, những binh lính của quân đội cũng hiểu rằng cách duy nhất để giữ mạng sống là đi theo Roan.
Như vậy, các công dân bị ép buộc vì nỗi sợ, người đã tham gia vào cuộc nổi loạn để kiếm thêm một hoặc hai đồng xu hoặc bị ép buộc bởi cấp trên của họ, tất cả đều được tái sinh thành những người lính của Roan.
Nhờ đó, Quân đoàn Tale, với số lượng mười nghìn người trong lễ hành quân và bị giảm xuống còn tám nghìn do các trận chiến lặp đi lặp lại, đã trở thành một quân đoàn mạnh gần hai mươi ngàn.

  - Thật là kì diệu.
  - Không chỉ mạnh. Mà ngay cả những mánh khoé của hắn ta không phải bình thường.

Mills và Chester nhìn Roan, Quân đoàn Tale và lắc đầu.
Đó là một sự ngưỡng mộ chân thành.

  - Cậu ta chắc chắn là một tài năng tuyệt vời.
  - Hắn khác với những quý tộc trẻ được gọi là 12 Hatchling hoặc một cái gì đó.

Tất nhiên, đó không phải là một sự khác biệt lớn đến mức họ chỉ có thể ngạc nhiên về cậu ta.

  - Nếu tôi chuẩn bị kỹ lưỡng và sau đó đối mặt với hắn ta, tôi có thể dễ dàng hạ gục hắn
  - Tôi chắc chắn sẽ không thua trong lần tới.

Mills và Chester thề với tương lai và khởi hành trước tới thủ đô MIller, trong khi dẫn dắt quân đoàn của họ.
Đối với họ, không còn gì để làm tại Lâu đài Tradi.
Lãnh thổ của Coat, bao gồm Lâu đài Tradi bây giờ đã là lãnh thổ của Roan.
Roan chỉ có thể tiến về thủ đô Miller, sau khi xây dựng lại vô số ngôi làng bị hư hại từ các trận chiến và chăm sóc những người bị thương.
Tất nhiên, cậu ấy để lại Austin và năm ngàn binh sĩ để bảo vệ họ trong trường hợp bất ngờ.
Ngày Roan và Quân đoàn Tale khởi hành.
Bất cứ nơi nào Roan đi đến, những người dân đã lo sợ, cuồng nhiệt đổ ra để hét lên và vỗ tay.
Họ rất biết ơn Quân đoàn Tale, mặc dù về hình thức không khác gì một lực lượng chiếm đóng, nhưng họ đã giải tỏa những khó khăn của người dân thay vì hành động mà một cách ngang ngược.

  - Cảm ơn các ngài vì đã ở đây cho đến tận bây giờ.
  - Thật lòng cảm ơn các ngài rất nhiều.
  - Xin hãy quay lại đây nếu có thể.

Một số cư dân thậm chí đã rơi nước mắt vì lòng biết ơn và cảm giác buồn bã khi họ ra đi.

  - Đây là cảnh tượng mà mình muốn thấy.

Không phải một trong những người dân đã khóc vì thất vọng và sợ hãi, mà là từ hạnh phúc và niềm vui.
Roan nở một nụ cười với họ và thúc ngựa về phía trước.
Mặc dù cậu ta đã đạt được một chiến thắng hoàn toàn nhờ vào chiến lược và khả năng của Clay, nhưng chiến thắng lớn hơn đã chiếm được cảm tình của các công dân đang bị lo sợ.
Đúng từng chữ một, đó là một sự trở lại với chiến thắng hoàn hảo.

****

Thủ đô Miller, đã rung chuyển rất nhiều lần.

  - Vậy, cuối cùng ngài ấy đã trở lại?
  - Người anh hùng của cuộc chinh phục quái vật và bây giờ là người hùng của cuộc trấn áp nổi loạn. Ngài nam tước Roan Tale.
  - Ngài ấy thật sự là tuyệt vời. Ngài ấy đã đi trước các tài năng của những quý tộc khác và cắt lấy đầu của tên cầm đầu nổi loạn,Elton Coat.

Những người dân lâu đài ở đây đều bận rộn nói về câu chuyện của Roan.
Bầu khi trở nên sốt sắn, thậm chí nó còn nóng hơn cả thời điểm cuộc chính phục quái vật vừa kết thúc.
Tất cả là vì Roan, người vừa trở thành quý tộc, đã giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh với Mills và Chester, người được gọi là tương lai của vương quốc.
Và đó cũng là một chiến thắng áp đảo.

  - Tôi nghe nói ngài ấy đã đi ngược dòng sông trên một đội thuyền lớn?
  - Ngài ta đã chuẩn bị những con tàu đó khi nào thế?
  - Đó chưa phải là tất cả. Với một cuộc phục kích, ngài ấy tiêu diệt quân đội Vương quốc Byron đang hành quân để giúp đỡ phiến quân.

Những lời khen ngợi nóng hổi về sự chuẩn bị và thủ thuật tỉ mỉ của Roan vẫn tiếp tục.
Bởi vì cậu ta không chỉ đơn giản là trấn áp cuộc nổi loạn nhưng đã hoàn toàn trấn áp họ bằng một chiến thuật áp đảo và tuyệt vời. Nên bây giờ, cậu ấy còn nhận được nhiều sự chú ý lớn hơn.

  - Dù sao đi nữa, có vẻ như nhà vua cũng rất hạnh phúc.
  - Yeah. Chỉ cần nhìn vào cái cổng vòm khải hoàn đó là biết.

Họ quay về phía khải hoàn môn được xây dựng trên đỉnh của quảng trường rộng.
Trên khải hoàn môn khổng lồ mà hàng trăm kiến trúc sư đã làm việc trong nhiều ngày và đêm, một thiết kế rực rỡ và đẹp đẽ đã được chạm khắc.

  - Từ những gì tôi nghe được, họ nói Hoàng tử Simon và Ngài công Bradley Webster đã chủ động đề xuất nó.
  - Họ có lẽ đã làm thế. Đối với họ, Sir Baron Tale không khác gì một quả bóng may mắn.
  - KuKuu! Trông nó thật hoành tráng nếu tôi đi qua cánh cổng chiến thắng và vào cung điện như thế!

Từ đây và kia, những tiếng kêu hối hả vang lên.
Tại thời điểm đó.

Deng. Deng. Deng

Âm thanh ồn ào của những cái chuông được nghe thấy ở cổng bắc.

  - Ngài ấy ở kia.
  - Cuối cùng ngài ấy cũng đã về.

Các cư dân lâu đài theo bản năng quay về hướng bắc.
Tiếng chuông không ngừng vang vọng.
Đó là tiếng chuông chào mừng sự kiện Roan trở lại và chiến thắng của quân đoàn Tale.

****

  - Đây....đây có phải thực sự là buổi lễ chào mừng chúng ta không ?
  - Thật... Thật tuyệt vời.

Những người lính quân đoàn Tale với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm xung quanh mình.
Những cánh hoa và hoa giấy đủ màu, rơi vô số rơi trên đỉnh đầu của họ.
Những tiếng reo hò rộn rã tràn ngập tai họ.
Đám đông đứng đón chật kín cả con đường.
Họ không thể tin rằng tất cả những thứ này là dành cho họ.

  - Chúng...chúng tôi có thực sự được phép nhận sự chào đón nồng nhiệt này không?
  - Mặc dù chúng tôi đã nổi loạn chỉ vài ngày trước đó.

Vào lúc đó, những người lính gần họ hạnh phúc hét lên.

  - Có vẻ như mọi người ở thủ đô đã có mặt ở đây!
  - Tôi thực sự có thể cảm thấy tim mình đang nhảy lên!

Toàn bộ cơ thể họ run lên vì những tiếng reo hò.

  - Không cần thiết phải làm ầm ĩ như vậy.

Một trong những người lính nói với khẽ trong khi vẫy tay chào đám đông.
Những người lính, đang mải mê ngắm nhìn đám đông với khuôn mặt phấn chấn, nhăn mày.

  - Ý của anh là gì?
  - Tình huống này không làm anh cảm thấy phấn khích sao ?

Âm thanh phàn nàn chống lại anh ta tuôn xuống.
Sau đó, người lính lên tiếng đầu tiên quay về phía họ và trả lời.

  - Anh có thể có nhiều trải nghiệm như thế này nếu anh tiếp tục phục vụ ngài nam tước Tale kể từ bây giờ, vì vậy, anh không cần phải quá phấn khích.
  - Ah……

Ngay lập tức, tất cả bọn họ lặng lẽ kêu lên.
Rồi họ nhanh chóng gật đầu.

  - Đúng vậy. Nếu là ngài nam tước Tale. Ngài ấy có thể lập nên những thành tựu còn lớn hơn thế này.
  - Không có cách nào mà đây sẽ là lần cuối cùng được.

Những người lính đã phàn nàn, ho một tiếng và đứng thẳng lên.
Với khuôn mặt và tư thế hơi lúng túng, họ vẫy tay chào đám đông.

  - Waaa!
  - Roan Tale! Roan Tale!
  - Quân đoàn Tale! Quân đoàn Tale!

Tiếng reo hò càng trở nên to hơn khi những người lính đáp lại.
Tên Roan được vang vọng khắp thủ đô Miller.
Roan, người đang cưỡi ngựa ở đầu quân đoàn, đã không mất bình tĩnh ngay cả trong những tiếng reo hò đang đổ xuống.
Khuôn mặt cậu thư thái và bình thường
Nhưng bên trong cậu cũng vô cùng ngạc nhiên.

  - Mình đã không mong đợi được nhiều như thế này.

Mặc dù cậu ta nghĩ rằng sẽ có một sự kiện chào đón hoặc một đám đông, nhưng cảnh tượng trước mắt cậu ấy đã hoàn toàn vượt qua sự mong đợi của cậu.
Đặc biệt là khải hoàn môn khổng lồ được xây dựng ở quảng trường ở cuối đường là thứ mà cậu ta thậm chí không thể tưởng tượng được.

  - Một cái khải hoàn môn....

Ở kiếp trước, có một khoảng thời gian cậu ta đi qua  khải hoàn môn như một giáo sĩ thông thường.
Vào thời điểm đó, người chỉ huy vĩ đại không ai khác chính là Pierce.
Nhưng bây giờ.

  - Mình tự hào trở lại trong chiến thắng như một người chỉ huy quân đoàn.

Hơn thế nữa, đó còn là vị thế của một quý tộc với danh hiệu nam tước.
Đó là sự khác biệt giữa trái đất và bầu trời so với kiếp trước.
Trong suốt thời gian đó, Roan bận rộn cưỡi ngựa và đứng trước khải hoàn môn.

Clop. Clop.

Con ngựa, đang đi trên đường, cuối cùng đã đi khải hoàn môn.

Hwaaah!

Một cơn gió bất chợt thổi qua.
Không, đó là cảm giác như một cơn gió đã thổi qua.
Một niềm vui không thể tả được bao bộc toàn bộ cơ thể cậu.

- Nó làm mình dựng tóc gáy.

Nó là cảm giác như những sợi lông trên toàn bộ cơ thể cậu ấy dựng đứng hết lên.
Trong đầu cậu, những sự kiện trong quá khứ nhanh chóng lướt qua.
Quay trở lại thời gian, trận chiến tại hẻm núi Ale, Trận chiến tại đồng bằng Pedian, Cuộc chiến với Vương quốc Istel, cuộc di cư của hồ Poskein và thậm chí là cuộc trấn áp nổi loạn.
Đó thực sự là một khoảng thời gian mà cậu ta chạy một cách không ngừng nghỉ.
Vào thời điểm đó, một giáo sĩ, một tân binh không đáng kể đã trở thành một nam tước và một chỉ huy quân đoàn.
Đó là một thành công đáng kinh ngạc.
Nhưng.

  - Tôi không thể hài lòng và ở lại vị trí này chỉ với điều này.

Roan mơ về một giấc mơ lớn hơn.

  - Mình chỉ cần làm như mình đã làm cho đến bây giờ.

Cậu nắm chặt dây cương con ngựa.

  - Mình chắc chắn sẽ trở thành một vị vua.

Khi cậu vừa mới quyết tâm, cậu ấy có thể nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc ở cuối con đường bên kia khải hoàn môn.

  - Hmm.

Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của Roan hơi đỏ.
Nhờ có Nước mắt Kalian, cậu ta có thể thấy rõ những người xuất hiện trên đỉnh bức tường cung điện rõ ràng.
Hoàng tử Simon, Hoàng tử Tommy và Hoàng tử Kallum cũng như bốn công tước và các quý tộc cao cấp đều xuất hiện và đang theo dõi chiến thắng của Roan khi quay lại.
Nhưng nơi mà ánh mắt Roan ở lại không phải là trung tâm của bức tường cung điện, nhưng ở phía bên trái góc tường.
Một vài công chúa đã được tập trung quanh đó, và trong số đó là Công chúa Aily Rinse.

  - Công chúa Aily...

Lạ thay, trái tim cuẩ cậu đập nhanh hơn.
Khuôn mặt của cậu ấy tỏ ra bình thường như chống lại đám đông đang chào đón bỗng nới lỏng một chút.
Lông mày cậu hơi run lên và môi cậu hơi muốn mở ra từng chút một.
Simon và những người khác thậm chí đã không còn trong mắt cậu ấy nữa.
Ngay cả đám đông ồn ào đang chào đón, những người đang reo hò cũng từ từ im lặng một cách khó hiểu trong mắt cậu ta.

  - Thật sự, tại sao mình lại thích điều như thế này ?

Roan đã biết tất cả mọi thứ và đã thể hiện những màn trình diễn xuất sắc trong mọi điều, nhưng cậu ấy lại không hiểu chính xác cảm xúc của mình.
Cậu ta chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm với khuôn mặt đỏ ửng khi nhìn thẳng vào đôi mắt xa xăm của Aily.

  - Ưm....

Trong khi đó, Aily, người đang theo dõi chiến thắng của Roan, từ trên đỉnh của bức tường cung điện, vô thức kêu lên một tiếng hơi nhỏ.

  - Nó là cái gì vậy, thưa công chúa?

Hiệp sĩ hộ tống Greg Katis, người đã ở gần cô, khẽ cúi đầu xuống sau đó thận trọng hỏi.
Nghe những lời đó, Aily liếc nhìn những nàng công chúa gần đó rồi trả lời bằng một giọng nhỏ nhẹ.

  - Hình như ta vừa mới thấy ánh mắt của ngài nam tước Tale.
  - Vâng????

Với khuôn mặt hơi ngạc nhiên, Greg nhìn về phía Roan.
Nhưng vì khoảng cách quá xa, thậm chí anh ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy.

  - Thưa công chúa. Ngay cả đối với tôi, người đã học được một kỹ thuật mana, chỉ nhìn thấy đường nét của Nam tước Tale là tất cả những gì tôi có thể làm.
  - Nhưng ta chắc chắn...

Aily cố gắng trả lời một lần nữa nhưng sớm ngậm miệng lại.
Ngay cả trong mắt cô, Roan chỉ đơn giản là ở quá xa.

  - Nhưng mình cảm thấy như mình đã bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Cô nuốt kại những lời sắp phát ra.
Cô không thể giải thích lý do, nhưng cô cảm thấy nó rất chắc chắn.
Nếu đó không phải là đôi mắt của họ đã gặp nhau.

  - Trái tim của chúng ta đã gặp nhau.

Trái tim cô mau chóng nhảy lên.
Khuôn mặt cô ửng hồng.
Nở một nụ cười ngượng ngùng và hạnh phúc, cô nhìn Roan.
Mặc dù hai người vẫn cách nhau quá xa, nhưng ánh mắt của họ ít nhất là hướng vào nhau.
Đó là một khoảng cách một ngày nào đó họ sẽ được gần nhau, và ngày nào đó có thể sẽ là một sự ràng buộc.
Có lẽ thế.

****

  - Hahaha! Nam tước Tale. Ngươi đã làm rất tốt.

Simon dang hai cánh tay ra chào đón Roan một cách vui mừng.
Roan cúi đầu xuống và gữi một lời chào.

  - Thần vui mừng vì thần có thể hoàn thành nhiệm vụ.
  - Hahaha! Không cần thiết phải khiêm tốn như vậy. Ta biết rằng sự trấn áp cuộc nổi loạn này là một chiến thắng hoàn toàn của ngươi!

Simon nắm lấy cả hai vai Roan.
Khuôn mặt anh ấy tràn đầy niềm vui.
Với sự trấn áp nổi loạn lần này, giá trị của Simon, một lần nữa lại tăng lên một cách chóng mặt.
Một số quý tộc phe trung lập thậm chí đã tuyên bố ủng hộ họ.

  - Nam tước Tale. Làm tốt lắm.

Tử tước Tio Ruin, người đã ở bên cạnh họ, nở một nụ cười nhỏ.
Roan hơi cúi đầu xuống thay vì trả lời lại.
Tâm trạng của họ tràn đầy hạnh phúc.
Tất nhiên, đó chỉ là về phía Simon.

  - Chậc..
  - Hừm. Tên khốn khó ưa.

Tommy và Kallum liếc nhìn Roan và tức giận.
Bên cạnh họ, Mills và Chester đứng tại chỗ với vẻ mặt căng thẳng.
Họ nhận được cái nhìn không thân thiện và bị quở trách trong vài ngày qua.
Tất nhiên, tình huống đó không đủ để Tommy và Kallum có thể ném chọ ra ngoài vì điều đó.
Những điều đó là bởi vì Mills và Chester là con trai của công tước và tài năng của họ cũng là những thiên tài xuất chúng trong số các thiên tài.
Ngay lúc đó, đại thị vệ tử tước Logan xuất hiện cùng đoàn tùy tùng và gõ vào sàn đá cẩm thạch ba lần.

  - Mặt trời của vương quốc và là đại diện của thần Krea. Vua Deni III đang đến. Các thần dân của vương, hãy thể hiện sự tôn kính của mình.

Ngay lập tức, các quý tộc đang trò chuyện đều ngậm miệng lại và cúi đầu thật thấp.
Chẳng mấy chốc, Deni Von Rinse xuất hiện trong bộ đồ lộng lẫy.
Ngay lúc nhà vua ngồi xuống ngai vàng, ông gọi tên Roan.

  - Hahaha. Nam tước Tale. Ta đã nghe về hành động của ngươi. Nó quả thật là xuất xắc. Hahaha.

Deni III cười lớn và gật đầu.
Roan tới trước ngai vàng và quỳ xuống bằng một đầu gối.

  - Thần chỉ đơn giản là làm những gì nên làm. Thưa bệ hạ.

Roan thể hiện mộ thái độ và giọng nói bình tĩnh.
Deni III Cười lớn và dựa vào ngai vàng.

  - Vì ngươi đã trấn áp những kẻ nổi loạn một cách xuất sắc, ta nên đánh giá công trạng của ngươi và trao phần thưởng. Đầu tiên……

Như lúc đầu nhà vua đã hứa, ông đã trao toàn bộ quyền lực và sự giàu có của lãnh thổ Coat cho cậu.
Không chỉ vậy, nhà vua thậm chí còn trao toàn bộ quyền lực và sự giàu có của lãnh thổ Gary Renard trước đó mà Elton đã tiếp quản cho cậu ta.
Một số quý tộc hờn dỗi và phàn nàn nhưng bị buộc phải ngậm miệng dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của Simon và Công tước Bradley Webster.
Phần thưởng chưa kết thúc như thế.
Deni III gọi Simon, người đã đề cử Roan, và ca ngợi đôi mắt của anh ta cũng như nói với anh ta rằng anh ta đã trở nên gần hơn một bước để trở thành Đại công tước xứ Grain, điều đó khiến hai hoàng tử khác lo lắng.

  - Nhưng ta không thể cho con chức đại công tước xứ Grain chỉ với điều này.

Simon hơi tức giận khi đề cử Đại công tước một lần nữa bị hoãn lại, nhưng anh ấy nhanh chóng làm dịu cảm xúc của mình.
Đó là bởi vì thực tế là anh ta đã vượt xa các hoàng tử khác.
Khi Simon trở về vị trí ban đầu, Deni III một lần nữa nói với giọng phấn khích.

  - Vì ngươi đã liên tục lập nên những thành tích lớn, ta không thể kết thúc phần thưởng chỉ bằng điều này. Có lẽ có một cái gì đó ngươi muốn? Ta có nên làm cho ngươi một quyền đặc quyền khác chăng ?

Roan khẽ mỉm cười và lắc đầu trước những lời đó.

  - Thần đã rất ổn với một đặc quyền. Nhưng có một điều thân muốn.
  - Oh! Nó là gì?

Deni III lặng lẽ kêu lên.
Roan hơi cúi đầu xuống và thở dài.

  - Bây giờ là lúc để mình trở lại lãnh thổ Tale. Đó là thời gian để mình tăng cường căn cứ của mình. Đối với mình, đó mới là những điều là cần thiết.

Hầu hết chúng là thứ mà Roan có thể tự chăm lo.
Nhưng có một số thứ mà cậu ta không thể làm.
Roan ngẩng đầu lên và nhìn về phía Deni III.
Nụ cười trên miệng cậu trở nên sâu hơn một chút.

  - Có một người mà thần muốn giới thiệu cho vị trí Chỉ huy tối cao của Quân đoàn khu vực phía Đông hiện đang trống.

Một cơn gió thổi qua đại điện.
Đó là cơn gió của sự thay đổi.
Tất nhiên, người đã đưa cơn gió đến là Roan.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net