C.5 Vô ý hay Cố ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- nghe nói mày với cái tên cơ bắp kia chia tay rồi phải không?_ Linh lắc lư cái bụng no căng của mình, quay sang hỏi Tuyết Y.

Mà cái tên cơ bắp trong lời nói của cô không ai khác ngoài Tuấn. Cô vốn không ưa tên này, lại thấy hắn ta đô con hơn người khác 1 chút liền 1 mực gọi hắn bằng cái tên thô tục này .

- Ờ_ Tuyết Y chỉ thờ ơ đáp lời tiếp tục ăn món đang ăn dở.

Bộp... bộp ..

- Tốt tốt. Tao sớm đã nhìn hắn ta không vừa mắt. Suốt ngày chỉ lấy khuôn mặt ra dụ dỗ người khác. Không biết mày nhìn trúng hắn ở điểm nào!_ Linh hào hứng vỗ vỗ lưng cô, phán.

- Khụ khụ... Thì khuôn mặt chứ gì!_Tuyết Y bị cô vỗ 2 phát thức ăn trong miệng chưa kịp nuốt vô liền phun ra đầy bàn. Tức giận liếc cô 1 cái nhưng cuối cùng vẫn đáp.

Trâm lật đật che lại phần cơm của mình. Cuối cùng vẫn là quyết định sang bàn khác ngồi. Chứ Đứa nào cũng thi nhau phun cơm thì làm sao mà cô chịu được a~ Trâm trong lòng gào thét. Hãy hiểu cho 1 đứa yêu thích không khí trong lành như cô.

Linh nhăn mặt, có điều suy nghĩ.

- Ai nha~ thật không ngờ hắn ta lại chịu buông bỏ miếng mồi béo như mày đó_ Linh nói thẳng ra điều đang suy nghĩ trong đầu.

-  lúc đó tao quăng 1 đống tiền cho hắn thì mới cắt đuôi được hắn đấy!_ Tuyết Y thản nhiên đáp,  xem như cọc tiền mình đã quăng kia chẳng có chút giá trị gì.

Nói thật ra thì cô đòi chia tay hắn từ 2 tháng trước lận. Mà hắn cứ đu đeo hoài không buông. Cuối cùng mới phải sử dụng cách này.

- Con điên này! Mày coi tiền là rác hả? Có tiền cho trai  sao không có tiền bao tao đi ăn hả!?_Linh cảm thấy tiếc nuối, ức chế to tiếng. 1 cọc tiền đó có thể mua bao nhiêu là đồ ăn a~

- Nói đi nói lại nãy giờ rốt cuộc là mày chỉ lo cho cái bụng của mày thôi chứ gì!_ Tuyết Y khinh bỉ ra mặt, bĩu môi. Thân hình to ra cỡ này rồi còn ăn uống đủ thứ.

Lại thầm nghĩ bố mẹ Linh chắc phải tốt lắm mới chăm nó thành con heo như bây giờ. Chứ ai đời tiểu thư nhà giàu gì mà đi 2 bước đã mệt, còn sợ mỡ trên người chảy hết.


...

Linh và Trâm còn chưa làm bài tập nên lật đật chạy về lớp trước.
Còn Tuyết Y ăn uống xong xuôi rồi sau khi nghe chuông reng mới từ tốn bước về lớp.

Bộp... phịch..."A"...

1 loạt âm thanh đồng thời vang lên.

Thì ra trong lúc Tuyết Y đang nhập tâm suy nghĩ thì lại bị 1 người khác tông vào. Vài cuốn sách cùng tài liệu, giấy tờ bay tứ tung. Tuyết Y cũng bị đụng đến nỗi lui lại 2 bước, may là không có bị té.

- Nha~ Đi mà không nhìn đường hả? Đui sao?_ Tuyết Y ôm lấy bả vai đã tê rần, còn chưa nhìn mặt người kia mà đã quát nạt.

- A. Xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi.... !_ Truyền vào lỗ tai lúc này là 1 loạt từ xin lỗi, giọng nói trong trẻo, có vẻ yếu ớt. Mà khoan, sao giọng nói này có vẻ quen vậy nhể?

- Ồ, tôi còn tưởng là ai... ra là nàng lọ lem đáng thương của chúng ta. Sao rồi, hôm nay không có hoàng tử cặp kè bảo vệ ở bên cạnh sao?_ Tuyết Y hô lên 1 tiếng, câu sau liền bắt đầu muốn sỉ nhục người ta, ánh mắt khinh thường thấy rõ.

Phỉ Phỉ không đáp mà chỉ liếc nhìn Tuyết Y 1 cái rồi tiếp tục nhặt sách, tài liệu rơi rớt dưới đất.

Tuyết Y nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt kia có hiện lên  1 chút khinh thường. Con nhỏ nghèo kiết xác mà cũng dám khinh thường cô sao. Cô ta lấy quyền gì mà khinh thường cô chứ. Tuyết Y điên lên, đá phăng cuốn sách Phỉ Phỉ đang định nhặt lên ra xa.

Cũng có vài học sinh đi ngang qua thấy cảnh này cũng không có dám hỗ trợ cho Phỉ Phỉ. Vì đa số đều rất sợ gia thế của Tuyết Y nên trước mặt cô, hầu như chẳng ai dám hó hé.

Đùa à, công ty nhà họ Nhiễm là 1 trong số công ty hàng đầu trong nước đấy. Đã vậy đã bắt đầu xâm nhập vào thị trường nước ngoài rồi.

- Em... đừng có mà quá đáng như vậy!_ Phỉ Phỉ đáp trả. Cô mới thực khinh thường những kẻ chỉ biết ỷ vào gia thế mà kiêu căng như vậy.  Cô dù sao cũng là sinh viên năm 2, cô ta 1 chút lễ phép với đàn chị cũng không có.

- Hừ... Tôi cứ quá đáng đấy thì sao? Có giỏi thì gọi hoàng tử của bà chị đến đây xem!_ Tuyết y đắc ý đáp. Cằm kiêu ngạo hất cao. Như vậy thì càng tốt a, cô sẽ có cơ hội gặp hoàng tử.

Phỉ Phỉ rốt cuộc vẫn là nhịn xuống nhanh chóng ôm chồng sách vở khá cao, muốn bỏ đi. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà chồng sách lúc đi cứ nghiêng ngã lảo đảo.

Tuyết Y lại sợ chồng sách ngã về phía mình nên mới nhanh tay muốn đẩy người kia qua 1 bên. Nhưng không ngờ, tay cô chỉ vừa chạm nhẹ 1 cái thì người kia đã ngã phịch xuống đất rồi.

- Á..._ tiếng la của Phỉ Phỉ khá lớn do có góc cạnh của vài cuốn sách đập thẳng vào đầu cô.

- Phỉ Phỉ..._ Nhưng, lại không ngờ 1 màn này bị Phi Dạ nhìn thấy hết. Hắn lo lắng chạy tới đỡ Phỉ Phỉ lên.

-Dạ! Em không sao!_ Phỉ Phỉ yếu ớt nói. Tròng mắt ngân ngấn nước làm cho người khác nhìn vào không nhịn được mà thương tiếc.

- Phỉ phỉ, có sao không?_ Hắn ân cần hỏi han, xác định cô thực sự không có bị thương  mới hoàn toàn yêu tâm.

Lúc này, ánh mắt hắn mới lạnh lẽo nhìn sang Tuyết Y. Cô lúc này còn đang trầm tư nhìn bàn tay của mình như đang suy nghĩ điều gì đó. Còn chưa có phát hiện nguy hiểm đang đến gần.

Lâm Phi Dạ nắm cổ áo cô đẩy mạnh ra sau. Lần này rõ ràng là không có nhẹ nhàng như cú đạp lần trước. Tuyết Y vốn đang ngẩn người chỉ nghe tiếng gió bên tai. Lưng cô đã đập thẳng vào vách tường hơi nhô lên gần đó.

Xong xuôi Phi Dạ liền 1tay ôm chồng sách cho Phỉ Phỉ. Hừ lạnh 1 tiếng, rời đi.

- Khoan đã... em, có sao không?_ Phỉ Phỉ vùng vẫy cánh tay còn lại bị hắn nắm ra. Chạy ngược lại chỗ của Tuyết Y, hỏi han. Ánh mắt nhìn như có vẻ rất quan tâm đến cô.

- Tránh ra. Tôi không cần người như cô ở đây giả vờ ra vẻ thương hại!_ Tuyết Y hất bàn tay của Phỉ phỉ ra, khinh thường nói rồi lại tự mình, lung lung lay lay chống đỡ đứng lên.

Phi Dạ đứng gần đó thấy vậy liền muốn nổi giận. Phỉ Phỉ của hắn có ý tốt muốn giúp đỡ mà cô ta lại dám kiêu căng làm càn như vậy.

Phỉ Phỉ vội vàng ngăn hắn lại. Kéo tay hắn đi.

Tuyết Y lúc này mới ôm bả vai, cắn răng bước nhanh vào nhà vệ sinh. Vừa vào tới nơi cô liền cởi phăng cái áo thun bên ngoài ra. Hiện tại hầu như ai nấy đều vào lớp học rồi nên cô mới thoải mái như vậy. 1 phần là vì cô cảm thấy toàn thân mình đều đau đớn.

May là lúc sáng cô chỉ mặc 1 kiểu áo đơn giản nên rất nhanh liền cởi ra.

Tuyết Y nhíu mày. Trên gương hiện lên  bả vai cô lúc này có 1 vết bầm khá lớn thậm chí sắp chuyển sang màu đen.

Vết bầm này là do mẹ cô tức giận chuyện cô lỡ lời trong buổi tiệc nên trong lúc điên tiết liền quăng thứ gì đó về phía cô. Hình như là tượng đồng mẹ mua ở nước ngoài về. Lúc đó vì muốn bà nhanh hết giận nên cô cũng cô hề né. Không ngờ lại trở nặng như vậy.

Tuyết Y lại xoay lưng soi vào tấm gương 1 lúc. Hình như hoàng tử cũng không có xuất ra toàn lực. Nếu không chỉ sợ cô không chỉ đỏ ửng 1 chút sau lưng như vầy.

- Tuyết... Tuyết Y

Đúng lúc này, 1 giọng nói lúng túng, có vẻ hơi run run gần đó vang lên. Quan trọng hơn, đây rõ ràng  là giọng nam...

...
Hố hố... ai vậy nhỉ?....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net