Chương 27: Nhóc Giang cậu lại đang vẽ phù!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27: Nhóc Giang cậu lại đang vẽ phù!!!

"Tình huống bình thường là như thế." Giang Hoa Đình nói, "Nhưng ông mang theo tấm phù này một thời gian rồi cho nên tôi cần phải đưa ông một tấm bùa khác."

Tài xế già khiếp sợ: "Có thể...không cần không?"

Ngay từ lúc bắt đầu không biết còn đỡ nhưng bây giờ ông đã biết buổi tối ông ngủ không ngon là bởi vì hậu quả của việc ông nhặt phù lục lung tung mang tới, bây giờ ông vừa nghe tới phù là biến sắc đó!

Giang Hoa Đình nhíu mày: "Nếu không muốn có thể vẫn còn phải khó chịu một khoảng thời gian nữa."

Bệnh nhân có cần hay không bình thường cậu đều không gượng ép, ép mua ép bán dù sao cũng không phải là tính cách của cậu(?).

"Còn phải khó chịu?!" Tài xế già há hốc mồm, "...Bao lâu?"

Giang Hoa Đình mím môi thật chặt: "...Ngắn thì nửa tháng...dài thì...hơn một tháng đi?"

Chủ yếu vẫn là do tuổi của tài xế già đã cao, quá trình trao đổi thay mới tế bào lâu hơn người trẻ tuổi rất nhiều, mấy thứ đồ như dương khí ấy mà tất nhiên không thể sánh với mấy chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng được, ví như cậu~

"Lâu vậy sao?" Tài xế già thốt lên.

Bởi vì quá mức kinh ngạc nên giọng nói hơi cao một chút nên cũng làm cho Mao Cao Minh chú ý.

"Gì mà lâu quá?" Mao Cao Minh ngẩng đầu nhìn thấy một già một trẻ gần như dán sát nhau thì không khỏi nhướng mày hỏi, "Hai người đang nói về vấn đề sau khi uống thuốc bao lâu thì khỏi sao?"

Tài xế già đang muốn giải thích Giang Hoa Đình đã cướp lời trước: "Đúng vậy đúng vậy!"

Đùa gì chứ! Anh Mao là người được chủ nhiệm Nghê phê chuẩn chuyên giám sát cậu không cho bày mấy trò mê tín dị đoan! Tuy cậu cảm thấy thế này không phải là mê tín nhưng...ầy, tóm lại người ngoài ngành khó nói lắm.

Cậu cũng không thể ép người ta tin tưởng vào thứ ban đầu đã không tin tưởng được?

Tài xế già cũng nhớ tới đây là bệnh viện không phải là đạo quán trên núi Thái Đà.

À! Đúng rồi! Bác sĩ nhỏ này là từ trên núi Thái Đà đi xuống! Cậu ấy nói chắc chắn không sai!

"Tiểu sư phụ, vậy thầy nhanh chóng đưa phù cho tôi đi!" Xưng hô lập tức thay đổi từ bác sĩ nhỏ sang tiểu sư phụ thế này là thay đổi về chất đó!

Giang Hoa Đình cười hì hì đồng ý: "Được!"

Bởi vì có Mao Cao Minh ở đây nên Giang Hoa Đình chỉ đành dùng phương pháp lén lút nhất xé tờ giấy trắng sau đó dùng bút đen...hạ bút như bay ở trên đó!

Tài xế già nhìn tới sửng sốt một lúc, thế...thế này là đang vẽ phù sao?

Nhưng vẽ phù chẳng phải là nên dùng loại giấy đặc biệt có màu vàng kia sao, còn có bút lông mực nữa đó? Sao...dùng một tờ giấy A4 cộng thêm một cây bút ký tên là được rồi vậy? Thế này đến cùng có tác dụng không? Tài xế già bắt đầu lo lắng.

Bằng không...ông vẫn nên nhân lúc xuống ca tới đạo quán núi Thái Đà xin một tấm phù bình an vậy, dù sao sau khi lái xe lên đó, ông còn có khoảng thời gian nửa tiếng để nghỉ ngơi.

Ngay lúc tài xế già đang phân tâm thì Giang Hoa Đình đã vẽ xong rồi.

Cậu nhanh chóng gấp phù biến thành một hình vuông, hình vẽ phóng khoáng xinh đẹp trên đó bị cậu gấp tới mặt trước, vô cùng đẹp mắt!

Đúng lúc này Mao Cao Minh phát hiện một già một trẻ vẫn có chút không đúng lắm mà đi tới gần: "Hai người đến cùng là đang làm...nhóc Giang cậu lại đang vẽ phù!"

Giang Hoa Đình run tay phù lục vừa mới gấp lập tức rớt xuống đất!

Giấy trắng chữ đen, hình vẽ trên đó tựa như nứt ra một cái miệng to giống như đang chế nhạo sự lén lén lút lút của Giang Hoa Đình.

Giang Hoa Đình giành trước Mao Cao Minh nhặt phù lên rồi một mạch nhét vào trong tay tài xế già, động tác nhanh tới mức Mao Cao Minh không kịp phản ứng lại để ngăn cản!

Nhìn thấy tài xế già "Đờ người ra' Mao Cao Minh tức muốn điên lên!

"Nhóc Giang! Chủ nhiệm Nghê đã nói rồi! Không được để cậu ở trong phòng làm việc vẽ phù! Không được ở trong phòng làm việc bày trò mê tín dị đoan! Có bệnh phải trị bệnh! Phải tin vào khoa học!"

"Nếu không phải là toàn bộ phù lục của tôi đều phải mang về hết rồi thì tôi cũng không cần phải ở ngay tại đây vẽ còn bị bắt tại trận á...." Giang Hoa Đình nhỏ giọng lẩm bẩm một lúc, tiếp đó ngẩng đầu cười vô cùng rạng rỡ bảo đảm với Mao Cao Minh, "Quả thực có bệnh phải trị, chúng ta phải tin vào khoa học!!"

Mao Cao Minh nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Hoa Đình, đồng ý quá nhanh, anh ta cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

"Bác à, đồ nhóc Giang vừa mới đưa cho bác, bác trả lại cho tôi đi, vật đó vô dụng."

"Không được!" Giang Hoa Đình lập tức ngăn cản.

Gân xanh trên trán Mao Cao Minh giật thình thịch: "Nhóc Giang!"

"Có!" Giang Hoa Đình lập tức giơ tay báo cáo!

Mao Cao Minh: "..." Ngứa tay quá không biết giáo dục bằng bạo lực nhóc hậu bối dạy mãi không sửa này có bị chú cảnh sát bắt không?

Giang Hoa Đình vô cùng uất ức nhìn anh ta: "Dù sao cũng là một bức tranh mà thôi tài xế già cầm cũng không mất mát gì, anh không cần phải lo chuyện bao đồng."

Mao Cao Minh méo mặt nhìn ánh mắt ngập tràn vẻ không thể tưởng tượng nổi của Giang Hoa Đình: "Tôi quản quá nhiều hả?!"

"Không nhiều không nhiều, vừa đủ thôi!" Giang Hoa Đình cười hì hì nói.

Mao Cao Minh cảm thấy sắp bể phổi luôn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net