Chương 43: Đừng có động chút là cởi quần!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 43: Đừng có động chút là cởi quần!

"Chuyện đó...bác sĩ Giang, cậu ta người ở đâu?" Vừa nói cái tên Giang Hoa Đình ra, chân mày của Doãn Thu đã hơi nhíu lại. Nhiếp Minh Nhã đẩy mắt kính trên mặt, "Hẳn là thành phố Giang."

Doãn Thu càng nhíu chặt chân mày hơn: "Hẳn là?"

Sao Nhiếp Minh Nhã lại giới thiệu một người ngay cả chính bản thân anh ta cũng không hiểu rõ cho anh chứ?

"Bây giờ cậu ấy đang làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố Giang, lúc trước có duyên gặp mặt một lần." Nhiếp Minh Nhã lạnh nhạt giải thích.

Doãn Thu: "..." Duyên gặp mặt một lần, đã có thể làm cho Nhiếp Minh Nhã tin tưởng tới như vậy, có nắm chắc chữa khỏi cho anh trai anh không đây?

Không biết tại sao cảm giác không quá đáng tin này làm cho Doãn Thu bỗng nhớ tới hàng xóm của bản thân.

Trí nhớ cực kỳ tốt của anh làm cho anh nhớ rõ hàng xóm của bản thân ngoài việc biết tính mệnh, biết bói toán, biết nguyền rủa, biết gấp hạc giấy thần kỳ, biết làm cơm...hình như còn biết chút y thuật nữa?

Tuy hàng xóm mới Giang Hoa Đình của anh có ba điểm phù hợp với người Nhiếp Minh Nhã nói nhưng Doãn Thu chưa bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn.

Tránh mời nhầm còn làm ra một sai lầm lớn.

"Có thể giúp tôi mời tới đây không?"

"Tôi không thân với cậu ấy." Thưởng thức, nhưng không thân. Thế này là lời thật lòng của Nhiếp Minh Nhã.

Doãn Thu: "..." Bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Nếu như nhà họ Doãn và nhà họ Nhiếp không phải là có quan hệ thân thiết, nếu như không phải anh lớn lên cùng với Nhiếp Minh Nhã thì anh đã tống Nhiếp Minh Nhã ra ngoài từ lâu rồi.

"Tôi nhớ là cậu ấy là bác sĩ ở bệnh viện số hai thành phố Giang, khoa Trung y." Nhiếp Minh Nhã mở lòng từ bi cho ra một con đường sáng.

Bệnh viện số hai thành phố Giang, Giang Hoa Đình...anh nhớ là lúc ở trên núi Thái Đà hình như có nghe thấy mấy chữ như thế.

Doãn Thu không cảm thấy có nhiều sự trùng hợp tới vậy.

Cho dù thật sự có nhiều người trùng khớp như vậy...không sao cả, cứ kéo mấy người trùng khớp ra cho Nhiếp Minh Nhã xem một lượt, anh ta hẳn là có thể nhận ra người mà bản thân cần tìm.

Nhưng vấn đề tới rồi.

Ai đi tìm?

Bây giờ anh không thể rời khỏi.

Người trong nhà...đều bận gần chết, chỉ còn một bà cụ và anh ở đây. Đoán chừng ngay cả tin tức của anh cả xảy ra chuyện bọn họ cũng chưa nhận được nữa!

Nhưng tiếp theo phải lập tức làm nhiệm vụ rồi...

Doãn Thu rơi vào hai thế khó.

Nhưng từ gương mặt không chút cảm xúc của anh vốn không thể nhìn thấy anh đang khó khăn, cho dù có là Nhiếp Minh Nhã thân thiết với anh thì cũng chỉ cho rằng anh đang nghĩ dùng biện pháp nào để mời người tên 'Giang Hoa Đình' tới đây thôi.

Nhiếp Minh Nhã không làm phiền Doãn Thu đang suy nghĩ chỉ lại lần nữa kiểm tra một lượt cho 'Xác ướp' ở trên giường, sau khi ghi chép số liệu lơ đãng quay đầu nhìn lại!

Nhiếp Minh Nhã: "..."

Chỉ thấy Doãn Thu xưa nay đều ngầu lòi (?) dáng vẻ mấy người đều là phàm nhân ngu xuẩn (?) thế mà lại ngây ngốc nhìn chằm chằm một con hạc giấy dính máu lại nhăn nhúm?!

Dáng vẻ cái miệng kia hơi mở, lại hơi do dự ngập ngừng, xem ra hình như có dấu hiệu muốn nói chuyện với thứ đồ đó?

Nhiếp Minh Nhã đẩy đẩy gọng kính, đầu óc rối loạn nhưng mặt không chút cảm xúc.

Nói ra thực sự anh ta cùng một loại người với Doãn Thu, đều lạnh như nhau không nói nhiều lời, đều...không hòa đồng. Rất khó tưởng tượng ra Doãn Thu thế mà sẽ làm ra kiểu....ờm việc không phù hợp với lẽ thường.

Có lẽ là ánh mắt của Nhiếp Minh Nhã quá mức rõ ràng nên mặt của Doãn Thu ngay lập tức lướt qua một chút vẻ mất tự nhiên, vành tai dần dần lan ra-

Một vệt ửng hồng.

"Nếu chỉ có anh biết là ai vậy thì làm phiền anh đi mời đi, anh Nhã." Nói xong Doãn Thu cũng không quay đầu mà rời đi. Nhiếp Minh Nhã, "..."Chẳng phải lúc nãy đã nói là tôi không thân rồi mà?

Anh ta đi rồi ai trông xác ướp cho anh đây!

Nhiếp Minh Nhã không chút cảm xúc nhìn 'Xác ướp' cần phải dựa vào ống thở giúp đỡ, anh ta chắc chắn không thể rời đi rồi, thân phận của người nhà họ Doãn cơ bản không phải là đặc biệt thì là không thể tùy ý đi lại.

Người 'Quen biết' với Giang Hoa Đình hình như chỉ có một mình anh ta mà thôi...

Thôi vậy, vẫn là chờ người nhà họ Doãn có thời gian rồi đi tìm Giang Hoa Đình vậy, dù sao 'Xác ướp' này ở trong tay anh ta trong thời gian ngắn không chết được.

Vừa hay tin tức Doãn Xuân bị bệnh nặng sắp chết có thể làm yên lòng một số người, hai nhà bọn họ cũng có thể có được mấy ngày yên tĩnh, Nhiếp Minh Nhã không chút lương tâm nghĩ thầm.

Dạo này Giang Hoa Đình rất bận, bận tới nỗi cổ họng sắp bốc lửa luôn.

Bởi vì lần trước cậu cố ý dùng vận xui để 'Xử lý' một phen mấy người cần cậu giúp đỡ cho nên dạo này cậu khá xui xẻo.

Ra khỏi nhà khi không chân trái lại đạp lên chân phải, xuống cầu thang thì đạp hụt may mà tài năng của cậu nhanh nhẹn mới không lăn gãy xương; Lúc ngồi xe buýt cậu chờ không được chuyến xe buýt đầu tiên nữa, không phải tới muộn nửa tiếng một tiếng thì là đi sớm hơn cậu mấy phút. Hết cách Giang Hoa Đình chỉ đành mua một chiếc xe đạp cũ rích, lộc cộc loảng xoảng đạp đi làm.

Thời gian...ba tiếng.

Bởi vì đủ loại tình huống trên đường Giang Hoa Đình chỉ đành phải đi sớm hơn thêm một tiếng nữa.

Ảnh hướng của vận xui này...đoán chừng phải nửa tháng một tháng mới hết.

Nhưng đây đều là việc bản thân tự làm ra, chỉ có thể chịu đựng thôi.

Dù sao thì Giang Hoa Đình cũng quen rồi.

"Người tiếp theo." Giang Hoa Đình không ngẩng đầu mà gọi một câu, tay nhanh chóng ghi chép xẹt xẹt xẹt tên của bệnh nhân, chứng bệnh, cách dùng thuốc vân vân vào sổ, chữ rồng bay phượng múa trên giấy không hề phù hợp với gương mặt búp bê của cậu.

Tuy cậu không thể dùng máy tính nhưng vẫn có thể dùng tay viết mà!

Tất nhiên cậu cũng cố ý đi xin chủ nhiệm Nghê Thiên Dương rồi, cậu phải dùng tay viết phương thuốc chủ nhiệm Nghê nghĩ tới Giang Hoa Đình có sức phá hoại đối với một số 'Công nghệ cao' đồng thời cũng nghĩ tới lượng công việc dạo này của khoa Trung y nên cũng đồng ý rồi.

"Chào bác sĩ Giang." Một giọng nói nghe qua hơi lành lạnh vang lên bên tai Giang Hoa Đình.

Một người...đàn ông có vẻ ngoài khá ôn hòa, cũng khá đẹp, tuổi cũng không lớn nhưng thứ gọi là tuổi này mà, không thể chỉ nhìn mặt.

Mao Cao Minh đang khám bệnh cho bệnh nhân của anh ta, trong chốc lát cũng không chú ý tới bên chỗ Giang Hoa Đình, bởi vì anh ta không cần một công đôi việc giúp cậu dùng máy tính kê đơn thuốc nữa.

Cho tới khi...

"Được được được!! Anh không cần phải cởi quần!!!"

Tiếng hét thảm thiết của Giang Hoa Đình lập tức thu hút sự chú ý của Mao Cao Minh và bệnh nhân của anh ta!

Trước giờ chỉ thấy Giang Hoa Đình có dáng vẻ cười híp mắt, hình như mọi chuyện đều có thể nắm trong lòng bàn tay ngay lúc này đột nhiên nghe thấy cậu phát ra tiếng thét thảm thiết cũng rất mới lạ!

Vẻ mặt của Giang Hoa Đình hết sức kinh khủng trừng người đàn ông ôn hòa trước mặt cậu chỉ thấy tay của người đàn ông ôn hòa đó đang lôi kéo ở mép quần còn hơi lộ ra tuyến nhân ngư.

Người đàn ông ôn hòa không hiểu: "Nhưng cậu không xem chút sao giúp tôi trị bệnh?"

Mao Cao Minh chỉ sợ không đủ loạn mà cố nhịn cười nói: "À đúng, nhóc Giang, nhìn một chút cũng không sao đâu, mọi người đều là đàn ông mà."

Bệnh nhân của Mao Cao Minh cũng tỏ vẻ hóng kịch vui, người dạo này tới khoa trung y bệnh viện số hai khám bệnh đa số đều là khám bệnh trĩ, đa số đều là do bạn bè giới thiệu tới, cho nên biết được là thế nào, chữa trị ra sao.

Nhưng người đàn ông ôn hòa này...

Rất hiển nhiên là người ngoài luồng.

Giang Hoa Đình hung ác liếc nhìn Mao Cao Minh chỉ thấy gương mặt búp bê nổi giận đùng đùng đó...thực sự có hiệu quả không quá rõ ràng đến nỗi còn làm cho người ta có một ý nghĩa muốn chọc cậu một chút.

Giang Hoa Đình nghiêm nghị nói: "Thứ không cần nhìn tại sao lại phải nhìn chứ? Cho dù mọi người đều là đàn ông cũng như thế!"

Mao Cao Minh: "..."

Thấy Giang Hoa Đình hình như thực sự nổi giận rồi bệnh nhân kia của Mao Cao Minh nhịn không được giải vây.

"Chàng trai à, cậu không biết là ở đây chữa bệnh trĩ không cần gì kia... cởi quần hay sao?"

Người đàn ông ôn hòa kia vô cùng khó hiểu: "Ngay cả chỗ bị bệnh cũng không nhìn chút sao chắc chắn cần chữa thế nào?"

"..."Có đạo lý ghê.

Nhưng đây không phải là khoa hậu môn!

"Cậu làm thế nào tới đây hả?" Giang Hoa Đình hít sâu một hơi.

Người đàn ông ôn hòa: "Tới quầy hướng dẫn hỏi đó!"

Giang Hoa Đình: "..."Chẳng phải bình thường quầy hướng dẫn đều giới thiệu anh ta đi tới khoa hậu môn hay sao?

Thấy Giang Hoa Đình không hỏi gì nữa người đàn ông ôn hòa đang muốn tiếp tục động tác lúc trước dọa tới mức Giang Hoa Đình lại lần nữa ngăn cả! Tay còn đè chặt lấy tay của đối phương! Chỉ sợ đối phương nhân lúc cậu không chú ý khoe chim!

Người đàn ông ôn hòa cúi đầu nhìn tay của Giang Hoa Đình, Giang Hoa Đình lập tức rụt tay lại.

"Xin lỗi xin lỗi."

Người đàn ông ôn hòa lắc đầu: "Không, tôi chỉ kinh ngạc, tay của một người đàn ông thế mà lại có thể mềm mại tới vậy."

Lời của người đàn ông ôn hòa chỉ thiếu không nói tay của Giang Hoa Đình giống tay con gái thôi.

Mao Cao Minh: "Chậc!!" Tuổi còn nhỏ đi!

Giang Hoa Đình: "..."Tay cậu mềm mại, cậu còn trẻ tuổi là lỗi của cậu à! Vì để tương lai cậu có thể tiến hành Thi Châm Đại Thuật thì cậu phải cố gắng gìn giữ đôi tay của bản thân! Cảm giác tay rất quan trọng!

Giang Hoa Đình thấy người đàn ông ôn hòa không muốn lột quần nữa, thở phào một hơi nói: "Thực ra vấn đề của anh không nghiêm trọng lắm."

Vẻ mặt của người đàn ông ôn hòa khá kỳ quái: "Không nghiêm trọng lắm sao?"

Giang Hoa Đình gật đầu: "Đúng, chỉ cần chuyện phòng the tiết chế chút là được."

Mặt của người đàn ông ôn hòa đỏ bừng lập tức biến thành một con tôm bị nướng chín.

Mao Cao Minh và bệnh nhân của anh ta còn ở đó, hai người một lời khó nói hết: "..." Nói chuyện không biết uyển chuyển chút hả? Bọn họ không phải là người trong suốt đâu?!

Giang Hoa Đình không chút cảm giác múa bút loạt xoạt viết đầy một trang giấy nói: "Tuy vấn đề không quá nghiêm trọng nhưng thuốc này vẫn phải uống ba thang, nếu không biết nấu thì cầm tới phòng thuốc bảo người nấu giúp cậu cũng được."

Nói xong Giang Hoa Đình đưa tờ giấy cho người đàn ông ôn hòa.

Người đàn ông ôn hòa nhìn bút tích lương tâm viết trên giấy, khóe miệng không khống chế được co rút, sung khô, thị cảnh...ngoài mấy tên thuốc nghe cũng chưa từng nghe mấy cái khác đều là mấy thứ khác đều thường gặp.

"Uống cái này...ba lần, thật sự có thể khỏi sao?"

Giang Hoa Đình tùy ý khoát tay: "Anh uống xong cũng không sao chẳng phải sao? Thử xem sao đi!"

Người đàn ông ôn hòa đó cắn môi nói: "Cậu thật sự không cần xem thử sao?" Nói rồi lại có xu thế muốn cởi quần.

Giang Hoa Đình vội nhảy lên nói: "Anh mà còn như thế nữa là tôi hét quấy rối đó!"

"Hì!" Mao Cao Minh lại lần nữa bật cười!

Người đàn ông ôn hòa: "..."

Người bệnh: "..."

Thấy vẻ mặt của Giang Hoa Đình giống như con trai nhà lành sắp bị ép làm điếm vậy, người đàn ông ôn hòa vẫn chịu từ bỏ: "Tôi thật sự rất nghiêm trọng..." Giang Hoa Đình sắp điên luôn: "Bảo người đàn ông của anh đừng mạnh bạo như vậy chẳng phải là được rồi sao! Không, hai người tốt nhất là trong một tuần không được làm chuyện phòng the!"

Mặt của người đàn ông ôn hòa đỏ bừng hờn dỗi trừng Giang Hoa Đình, chạy như trốn ra khỏi phòng khám số năm.

Giang Hoa Đình lau mồ hôi trên trán, thời đại này rồi mà sao vẫn có người thích cởi quần tới vậy?

Thật sự là dọa chết cậu rồi!

Lúc sắp xuống ca Giang Hoa Đình nói: "Tôi cảm thấy tôi có nghĩa vụ đi tới nói chuyện với y tá ở quầy hướng dẫn."

"Nói gì?" Mao Cao Minh tùy ý hỏi một câu.

"Thì bảo để khoa Trung y chúng ta khám bệnh trĩ cũng không phải là không thể nhưng phải nhắc trước với bệnh nhân, tới Trung y khám bệnh thì nhất định phải mặc đồ đầy đủ đừng có động chút là cởi quần." Giang Hoa Đình vô cùng nghiêm túc nói.

"Ha!"

Giang Hoa Đình thế này quả thực là bị dọa không nhẹ!

Mao Cao Minh tấm tắc mấy tiếng: "Nếu như tôi không phải chắc chắn cậu là đàn ông thì tôi còn tưởng cậu là một cô tiểu thư nhà giàu đó!"

Giang Hoa Đình trợn to mắt: "Anh Mao, anh nói gì đó! Tôi có con kiu đó!"

Cho dù đều là đàn ông nhưng cũng không có nghĩa là cậu thích xem mông của đàn ông á! Có gì hay để xem đâu? Người khác có cậu cũng có đó! Mao Cao Minh gật đầu: "Ừm, con kiu nhỏ."

"Rất lớn đó!"

"Nói tới cùng tôi vẫn muốn biết tại sao quầy hướng dẫn lại giới thiệu kiểu bệnh nhân này tới khoa Trung y?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net