Tôi là Zlatan (kỳ 51-60)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Rui Faria, HLV thể lực và là cánh tay phải của Mourinho.

- Ông có thể giải thích cho tôi một việc được không.

- Được chứ, hỏi đi.

- Tôi nghĩ là cả đời Mourinho chưa từng thấy bàn nào đẹp hơn thế. Vậy sao ông ta vẫn đứng như tượng vậy.

- Bình tĩnh nào, chàng trai. Ông ấy là vậy, đừng mong Jose phản ứng như chúng ta.

- Rồi tôi sẽ đặt một nụ cười lên gương mặt ấy, tôi sẽ làm mọi thứ có thể, kể cả việc phải tạo ra phép màu. Hãy chờ xem nhé.

Kỳ 55: Nỗi ám ảnh Champions League

Mọi người đều sớm có cảm giác là mình có thể vô địch Scudetto lần nữa. Nhưng hãy hiểu đúng ý tôi, Scudetto không còn là một nỗi ám ảnh, hay một mối bận tâm quá lớn. Chúng tôi đã 4 lần giành chiếc khiên vô địch, bản thân tôi cũng từng được bầu là cầu thủ hay nhất Serie A. Champions League mới là giải đấu cần được ưu tiên. Tôi chưa bao giờ tiến xa tại đấu trường này và mùa bóng ấy chúng tôi đối đầu với Man United ở vòng 16 đội.

United là một trong những đội bóng mạnh nhất châu Âu lúc ấy, họ vừa vô địch Champions League một năm trước đó và sở hữu những cầu thủ ấn tượng như Cristiano Ronaldo, Wayne Rooney, Paul Scholes, Ryan Giggs, Nemanja Vidic. Nhưng không có ai trong số họ là không thể thay thế. Ngược lại hoàn toàn, United là một tập thể vững vàng và không ai được phép lớn hơn đội bóng.

Không một HLV nào quán triệt tư tưởng ấy rõ ràng hơn Alex Ferguson, à phải là Sir Alex Ferguson chứ. Mọi người đều biết Sir Alex. Ở Anh ông ấy là một vị thần và không bao giờ khoan nhượng cầu thủ của mình. Ông ấy điều khiển họ.

Thuở ban đầu Ferguson sinh ra trong một gia đình lao động tại Scotland. Ông ấy đá bóng, rất thành công trên vai trò cầu thủ trước khi chuyển sang cầm quân.

Năm 1986, Ferguson đến United, CLB đã qua thời kỳ đỉnh cao. Các cầu thủ khi ấy không còn khát vọng cống hiến, họ thích thú với việc đến bar để bù khú hơn. Nhưng Ferguson đã mở một cuộc chiến để chống lại thói quen ấy. Ông ấy thiết lập lại kỷ cương, mở đầu cho một giai đoạn rực rỡ với 21 chức vô địch và được phong tước vào năm 1999, năm mà United giành được cú ăn 3. Ferguson có cả một lịch sử đối đầu với Jose Mourinho khi "người đặc biệt" còn ở Anh.

Vì thế khi Inter chạm trán với United, đấy còn là cuộc đối đầu giữa Mourinho và Sir Alex, giữa Cristiano Ronaldo và Zlatan. Truyền thông dội tin về trận đấu rất nhiều. Chúng tôi còn là 2 cái tên chủ lực của hãng Nike và vừa cùng nhau xuất hiện trong một thước phim quảng cáo. Nhưng tôi không biết nhiều về Cristiano, trong thời gian quay phim chúng tôi cũng không có dịp gặp mặt bởi những cảnh quay diễn ra ở các bối cảnh khác nhau.

Bản thân tôi không chú ý nhiều đến việc truyền thông viết gì, nhưng tôi cảm thấy thật sự kích động trước trận đấu. Chúng tôi có cơ hội tốt để tiến xa tại Champions League và Mourinho cũng chuẩn bị cho mọi người rất tốt.

Nhưng trận lượt đi tại San Siro là một nỗi thất vọng. Chúng tôi chỉ hòa được 0-0 và bản thân tôi không thể hòa nhập được với trận đấu. Tất nhiên như thường lệ, báo chí lại dành cho tôi và Inter những lời cay nghiệt. Nhưng thôi, đấy là vấn đề của họ chứ không phải của tôi. Họ có mực có giấy, muốn viết gì viết, in gì thì in.

Tôi chỉ nuôi hy vọng cho trận lượt về ở Old Trafford. Sự háo hức lớn lên theo từng ngày, tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác vào sân trong tiếng hoan hô xen lẫn hò reo.

Không khí như sôi lên, Mourinho mặc một bộ vest đen và khoác thêm chiếc áo đen bên ngoài. Ông ấy trông rất nghiêm trọng và luôn đứng chứ không ngồi, dõi theo trận đấu một cách đầy chi tiết, như một chỉ huy trên chiến địa. Đám đông gào lên: "Ngồi xuống đi Mourinho", ông ấy bỏ mặc, chỉ luôn miệng la hét và thể hiện động tác "hãy xông lên và hỗ trợ cho Ibra".

Tôi quá đơn độc và bị kèm quá chặt. Tất cả đồng đội đều dựa vào tôi. Điều ấy đã xảy ra suốt cả mùa bóng bởi Mourinho chơi đội hình 4-5-1 với tôi là cầu thủ đá cao nhất. Tôi chịu sức ép phải ghi bàn, tất nhiên là tôi rất thích việc ấy. Tôi luôn muốn nhận trọng trách.

Nhưng United đã chơi hay hơn, tôi như bị ai đó còng lại và bắt đầu chửi thề. Nhưng điều tệ nhất là chỉ sau có 3 phút, Ryan Giggs đá phạt góc và Vidic đã đánh đầu mở tỷ số. Nó như một gáo nước lạnh vậy, tê tái.

Old Trafford tiếp tục gào lên: "Ông chả còn đặc biệt gì nữa rồi, Jose Mourinho".

Mourinho và tôi là 2 nhân vật bị đám đông la hét nhiều nhất. Trên sân chúng tôi dần lấy lại thế trận. Tình hình lúc ấy cũng không đến mức quá tệ vì chỉ cần gỡ hòa, chúng tôi sẽ đi tiếp theo luật bàn thắng sân khách.

Tôi cũng ngày càng thích nghi được với hệ thống phòng ngự của United và bắt đầu nhận bóng nhiều hơn. Sau 30 phút, tôi có cơ hội từ một đường chuyền dài, nhưng cú dứt điểm chỉ đưa bóng bật xà ngang và ra ngoài. Quá tốt, đấy sẽ là khởi đầu cho những cơ hội thuận lợi hơn, tôi tự nói với bản thân mình như vậy. Ít lâu sau, đến lượt Adriano có một cú sút bật cột dọc.

Nhưng ngay khi sự tự tin lên cao nhất thì chúng tôi lại bị dội một gáo nước lạnh khác. Wayne Rooney lừa bóng ngoài khu cấm rồi chuyền vào cho Cristiano nâng cao cách biệt lên thành 2-0. Ôi thôi, bi kịch.

Cuối trận đấu, đám đông ở Old Trafford lại một lần gào lên: "Bye Bye Mourinho, thế là hết rồi". Khi ấy tôi chỉ muốn đập vỡ một thứ gì đó. Trong phòng thay quần áo, Mourinho cố an ủi mọi người, theo cái kiểu: quên nó đi, chúng ta về lấy Scudetto thôi.

Kỳ 56: Giấc mộng Barca

Tôi là một kẻ hiếu động, luôn thích sự xê dịch. Tôi đã thay đổi trường học, nhà ở, CLB ngay khi còn là một đứa trẻ. Nó như một thứ độc dược vậy.

Tôi ngồi đó, nhìn xuống chân mình và bắt đầu suy nghĩ: có lẽ mình không bao giờ có thể vô địch Champions League cùng với Inter. Không phải vì Inter không đủ mạnh mà vì một cảm giác mơ hồ nào đó. Ngay sau trận thua United, tôi cũng nói thẳng suy nghĩ của mình với các phóng viên.

Họ hỏi tôi: "Anh nghĩ mình có thể vô địch Champions League vào mùa bóng tới hay không?"

Thật dễ dàng để trả lời là: "Có, tất nhiên", nhưng đấy không phải là suy nghĩ thật của tôi. Nên tôi chỉ trả lời: "Tôi cũng không biết. Cứ chờ xem đã". Câu trả lời ấy mau chóng tạo ra một sự hoài nghi trong lòng các CĐV.

Đấy cũng là lúc sự căng thẳng bắt đầu mở ra. Tôi nói với Mino: "Tôi muốn chuyển CLB lần nữa, tốt nhất là Tây Ban Nha".

Nghe là hiểu ngay, Tây Ban Nha đồng nghĩa với Real Madrid, hoặc Barcelona. Tôi đã chơi bóng cho 2 CLB tốt nhất nước Ý, giờ là lúc thử sức với 1 CLB khổng lồ của Tây Ban Nha. Tôi hào hứng trước triển vọng ấy.

Real Madrid có một lịch sử vĩ đại với những cầu thủ như Ronaldo, Zidane, Figo, Roberto Carlos, Raul, nhưng tôi nghiêng về Barcelona hơn vì khi ấy họ đang chơi thứ bóng đã quyến rũ với những Lionel Messi, Xavi và Iniesta.

Nhưng làm sao để sang đấy bây giờ? Ở một cầu thủ tên tuổi như tôi, việc chuyển CLB đồng nghĩa với một bản hợp đồng "bom tấn", mọi thứ tất nhiên không hề dễ dàng.

Tôi đâu thể đến gặp Moratti và nói vào mặt ông ấy là mình muốn sang Barca được. Tôi mà làm thế là đào mồ chôn tên tuổi của mình tại Inter, CĐV sẽ căm thù tôi. Nói thế cũng là hạ thấp mình trước CLB mới, chả khác gì bảo tôi sẽ chơi cho Barca mà không lấy tiền vậy.

Trong bóng đá, bạn không bao giờ được phép bày tỏ lòng mình ra như thế. Cứ phải bình tĩnh, để cho CLB mới trọng mình và CLB cũ cũng thấy hài lòng trong mức có thể khi bán mình. Phải đợi Barca tiếp cận mình trước, nhưng vấn đề không chỉ đơn giản như thế.

Với vị thế của một cầu thủ hàng đầu Italia, tất nhiên là tôi phải rất đắt. Tôi là dạng cầu thủ "không phải để bán". Trên thế giới lúc ấy có rất ít những cầu thủ dạng này.

Tôi ở Inter là một, Kaka ở Milan là hai, Messi ở Barca là ba và Cristiano ở United là bốn. Không ai có thể mua lại hợp đồng của 4 người chúng tôi. Ngay cả Mourinho cũng nhấn mạnh là "Ibra sẽ ở lại". Ông ấy nói: "Không có CLB có thể trả nổi số tiền chuyển nhượng cho Ibra, bởi làm gì có ai chồng đủ 100 triệu euro cơ chứ".

Tôi đắt đến như vậy sao? Giống như bức tranh Mona Lisa trong bảo tàng ư? Tôi không biết nữa. Tình huống ấy không có gì rõ ràng. Mọi người muốn nghe tôi nói gì đó về việc này, những câu nói đại loại như: "Tôi sẽ ở lại CLB, tôi còn hợp đồng, mọi thứ đang rất tốt", những câu mà các ngôi sao khác vẫn thường nói. Nhưng tôi không thể làm vậy được, tôi không thể nói dối, nhất là với những CĐV đã từng yêu mến mình. Tôi không chắc vì tương lai, vì thế tôi không bình luận gì.

Sự im lặng của tôi khiến mọi người cảm thấy lo lắng. Tôi như một dạng tài sản của CLB vậy. "Liệu Ibra đã hết động lực tại Inter rồi sao?" là câu hỏi được đặt ra nhiều nhất.

Tôi cũng không giấu giếm gì nữa: "Tôi muốn thử một thứ gì đó mới mẻ, tôi đã ở Italia được 5 năm rồi. Tôi thích thứ bóng đá kỹ thuật, ở Tây Ban Nha người ta chơi như thế".

Đấy không phải là chiến thuật hay gì cả, tôi chỉ chân thật nói ra suy nghĩ của của mình, dù tôi biết từng lời từng chữ của tôi rồi sẽ bị phân tích qua những lăng kính khác. Đến thời điểm ấy, vẫn chưa có bất kỳ đề nghị tuyển mộ nào và tôi tiếp tục cống hiến những gì tốt nhất của mình dành cho Inter, tôi còn một mục tiêu chưa thể đạt được: khiến cho Mourinho phải phản ứng, phải nhảy cẫng lên, phải bộc lộ niềm vui bên đường piste.

Tôi tiếp tục đi tìm những siêu phẩm. Trận gặp Reggina tôi có một pha dốc bóng ấn tượng từ gần giữa sân vào vòng cấm. Tôi loại 3 hậu vệ và đám đông chuẩn bị chờ đón một cú nã pháo. Nhưng tôi thấy thủ môn đối thủ ra hơi xa và trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng. Và thế là tôi thực hiện một quả lốp bóng. Lực sút hoàn hảo, quả bóng đi sát mép xà ngang và các CĐV vui mừng như phát điên.

Chỉ trừ có một mình Mourinho. Ông ấy vẫn đứng đó như thường lệ, lần này là trong bộ vest xám, miệng nhai kẹo cao su, hờ hững như không có chuyện gì xảy ra. Chết tiệt, sắt đá vừa thôi chứ!

Kỳ 57: Đương đầu với Ultra và gặp "trẻ trâu"

Pha ghi bàn ấy đã giúp tôi vươn lên cùng dẫn đầu danh sách dội bom với Marco di Vaio của Bologna. Trở thành Vua phá lưới tại Serie A là một sự vinh danh tuyệt vời. Mỗi giải vô địch đều phải có một Vua phá lưới, nhưng danh hiệu ấy ở Italia khó đạt cực kỳ bởi bạn phải đối đầu với những hậu vệ hay nhất thế giới.

Đấy chính là thử thách mà tôi cần có để phần còn lại của mùa bóng trở nên có ý nghĩa hơn. Tôi ngày càng trở nên năng động hơn trước khung thành đối phương. Ở Italia, họ yêu người ghi bàn vô cùng và ở Italia, họ ghét cầu thủ ghi bàn chuẩn bị rời đội cũng vô cùng. Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn nói: "Tôi hoàn toàn tập trung cho phần còn lại của mùa bóng. Tôi muốn giành Scudetto, còn chuyện tương lai xin hãy chờ đến cuối mùa".

Thời gian ấy, fan Inter vào sân cùng những câu hỏi: "Chuyện gì xảy ra với Ibra vậy?". Mùa bóng vẫn còn rất dài và tôi luôn bị mọi người nhìn với những hoài nghi, những cảm xúc trái ngược.

Báo chí bắt đầu đồn đoán. Tôi, hoặc Cristiano Ronaldo của Man United, Real Madrid sẽ mua ai? Họ sẽ phá kỷ lục thế giới của chính mình sâu bao nhiêu để có được một trong hai chúng tôi? Thậm chí còn có tin đồn về một sự trao đổi cầu thủ, Gonzalo Higuain sẽ sang Inter và tôi sẽ ra đi theo chiều ngược lại, như thế thì Real sẽ đỡ đi đáng kể một số tiền chuyển nhượng.

Nhưng như tôi đã nói, tất cả đều chỉ là những tin đồn. Nhưng nó cũng ảnh hưởng nhất định đến các CĐV. Tuyệt đại đa số những thông tin về chuyển nhượng trên báo đều là bịa đặt, nhưng CĐV lại có xu hướng tin vào những lời bịa đặt ấy.

Họ thích được nghe những câu chuyện chuyển nhượng thú vị, họ thích những sự tăng cường, xáo trộn trong lực lượng, nhưng họ cực ghét cầu thủ giỏi của mình bị đội khác chèo kéo. Nghịch lý là ở chỗ đó.

Những từ ngữ như "tên phản bội" đã bắt đầu xuất hiện. Tôi chỉ có một lựa chọn: giả điếc. Trận đấu với Fiorentina, tôi có một cú sút phạt hàng rào đưa bóng đi với vận tốc 109 km/h. Bàn thắng ấy gần như đã đặt Scudetto vào tay Inter lần nữa.

Mọi thứ đều có 2 mặt của nó. Tôi càng chơi hay, càng lập những siêu phẩm thì các CĐV càng căm ghét, phẫn nộ trước thông tin tôi muốn rời CLB. Bầu không khí tại San Siro luôn ẩn chứa sự giận dữ, nó tiếp tục trở nên tồi tệ cho đến trận đấu với Lazio vào tháng 5-2009.

Nếu những ultra đã từng trưng lên băng rôn "Welcome Maximillian" thì họ cũng thừa biết cách để đưa bạn vào địa ngục. Khi bước vào San Siro, tôi như bước vào một vạc dầu vậy.

Tôi cố thi đấu, nhưng chỉ sau một pha xử lý hỏng, một cú sút bất thành, CĐV lại ồ lên chế nhạo. Những tiếng hoan hô biến mất, chỉ còn lại những lời chửi rủa.

Lạ thật, sao họ có thể làm thế khi tôi đang thi đấu cho đội bóng của họ ở dưới này. Inter đang dẫn đầu bảng và tiến về Scudetto, có nhất thiết phải cư xử như vậy không cơ chứ. Tôi đưa ngón tay lên miệng ra hiệu hãy im lặng, họ xem đấy là hành động khiêu khích và còn hò hét dữ hơn.

Kết thúc hiệp 1 trận đấu là 0-0 và mặc dù chúng tôi đã tạo được sức ép đáng kể, đã chơi tốt, những tiếng la ó tiếp tục vang lên không ngớt. Tôi biết mình sẽ làm cho họ phải im lặng. Khi giận dữ là khi tôi chơi hay nhất. Thỉnh thoảng tôi vẫn cư xử ngu ngốc và ăn thẻ đỏ, nhưng đa số trường hợp tôi bùng nổ theo hướng tích cực.

Nhận bóng cách khung thành 15 mét, tôi xoay người lại và lao về phía trước và tung một cú sút, quả bóng đi vào khe giữa 2 trung vệ và hạ gục hoàn toàn thủ môn. Cả góc sút và lực sút đều hoàn hảo.

Nhưng các CĐV không bàn về pha ghi bàn ấy mà bàn về cách ăn mừng của tôi suốt nhiều ngày sau đó. Tôi không cười, tôi chạy lùi về sau và đưa ngón tay lên miệng và truyền đi thông điệp: hãy câm miệng. Đây là lời hồi đáp của Ibra dành cho các CĐV quá khích. Tôi cười vào tiếng la ó của họ. Sau hành động ấy, giữa tôi và các fan Inter đã hình thành một mâu thuẫn không thể giải quyết.

Bên ngoài sân, Mourinho tất nhiên vẫn đứng yên như một pho tượng. Nhưng tôi biết ông ấy cũng đồng tình với tôi. Loại CĐV nào mà đi la ó chính đội bóng của mình, chính cầu thủ trụ cột của mình cơ chứ.

Tôi tiếp tục chơi tốt và kiến tạo bàn nâng tỷ số lên 2-0. Tôi thống trị hoàn toàn hàng thủ đối phương và hài lòng khi nghe tiếng còi mãn cuộc. Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đó. Khi tôi rời khỏi sân thì có người nói là sếp sòng của đám Ultra đang chờ tôi trong phòng thay quần áo. Tôi chả hiểu nổi tại sao một tay cộm cán lại được phép ngang nhiên ngồi trong phòng chờ như thế.

Nhưng tôi vẫn bước vào. Trước khi đến phòng thay quần áo, hành lang đã có sẵn 7, 8 tay anh chị. Đấy không phải là những kẻ nói chuyện lịch sự theo cái kiểu: "Xin lỗi, nói chuyện tí được không". Họ là dân đường phố, luôn sẵn sàng đánh nhau chí chết.

Tôi bắt đầu hồi hộp, tim đập đến 150 nhịp/phút. Nhưng tôi tự nói với mình: không được phép khiếp nhược. Tôi tiến đến, hùng dũng và chính bọn chúng lại cảm thấy ''rét''.

Tôi mở lời trước: "Mấy người có chuyện gì sao? La hét cái gì om sòm trên khán đài vậy?".

"Ờ, một số đứa nó cáu".

"Nói bọn nó xuống hết sân đi, đứng đó xếp hàng, tao ra nói chuyện phải quấy, từng đứa, từng đứa".

Nghe thế, cả bọn đều bỏ đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đối với bọn cứng, cách duy nhất là phải cứng hơn nó. Nếu không, chúng sẽ chà đạp bạn.

* Sau Ultra lại gặp "trẻ trâu"

Nhìn đám ultra rời khỏi hành lang, tim tôi dần trở lại nhịp đập bình thường. Quá tốt, tôi đã chế ngự được sự sợ hãi. Tôi đã dũng cảm đương đầu với vấn đề của mình. Nhưng những thứ rác rưởi tiếp tục. Hội CĐV yêu cầu một cuộc họp chính thức.

Họp ư? Họp để làm cái gì cơ chứ? Tôi được lợi gì từ cuộc họp ấy? Tôi là cầu thủ, nhiệm vụ của tôi là đá bóng chứ đâu phải gặp mặt fan club.

CĐV có quyền trung thành với đội bóng của họ, điều ấy thật tuyệt vời, nhưng sự nghiệp của một cầu thủ ngắn ngủi vô cùng. Anh ta phải tận hưởng cuộc sống chứ, phải chăm lo cho bản thân chứ. Có những người thích ở mãi một CLB, đấy là lựa chọn của họ. Cũng có những người thích sự thay đổi, thích những thử thách, quyết định của họ cũng xứng đáng được tôn trọng.

Tôi nói với các CĐV: chính các bạn mới là những người phải xin lỗi chứ không phải là tôi, hãy lên trang web của các bạn mà để lại lời xin lỗi, chúng ta hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng... còn lâu. Họ không xin lỗi. Họ đi đến một quyết định: không la ó nữa, nhưng cũng chẳng hoan hô. Họ sẽ coi như Ibra chưa từng tồn tại. OK, vậy thì... chúc vui.

Nhưng tưởng phớt lờ Ibra dễ lắm sao? Còn lâu. Tôi đang đạt phong độ đỉnh cao và những màn trình diễn tiếp tục diễn ra. Trên báo, các phóng viên vẫn ca mãi điệp khúc muôn thuở: Ibra đi hay không đi, ở lại hay không ở lại, liệu có CLB nào đủ tiền chiêu mộ?

 Đấy là một cuộc chiến mà tôi rất sợ sẽ đi đến một kết cục khủng khiếp: tôi sẽ bị kẹt lại, giữa những CĐV không còn chào đón mình.

 Quá hồi hộp, tôi bốc máy lên gọi cho Mino: Có đề nghị nào chưa mập? Có chuyện gì xảy ra chưa? Có gì mới không. Câu trả lời là không có gì cả. Nếu tôi rời Inter, đấy dứt khoát phải là bản hợp đồng cao nhất lịch sử. Tôi cố bịt mắt mình để không phải thấy, bịt luôn tai lại để khỏi nghe những gì lùm xùm từ giới truyền thông.

Tình huống ấy thật không dễ dàng chút nào. Tôi liên tục liên lạc với Barca và ngày một hy vọng hơn về Barca. Barca vừa vô địch Champions League, họ đả bại Man United 2-0 với các bàn của Eto'o và Messi. Tôi mê mẩn CLB xứ Catalonia. Và tôi lại... gọi điện tiếp:

- Mập thối tha, làm cái quái gì mà bốc máy chậm thế? Giờ này mà ngủ à?

- Mày cút đi. Mày là rác rưởi, chả ai muốn mua mày cả. Mày về lại Malmo FF mà chơi bóng đi.

- Phỉ phui cái mồm ông.

Tôi biết Mino cũng đang làm việc như điên để kiếm cho tôi một đề nghị tuyển mộ. Mino luôn chiến đấu vì tôi, bản thân lão mập luôn mơ ước được làm một cuộc chuyển nhượng "khủng" nhất lịch sử.

 Đấy là một canh bạc tất tay của chúng tôi, bởi rất có thể tất cả những gì chúng tôi chuốc lấy là một sự thất bại, chuyển nhượng không được mà phải kẹt lại trong sự chán ghét cùng cực của đám Ultra và Ban lãnh đạo. Nhưng ngược lại, nếu nó thành công thì đấy sẽ là bản hợp đồng chấn động nhất. Mọi người sẽ mãi mãi nhắc đến nó.

Cũng thời gian ấy, tôi tiếp tục chơi tốt. Chúng tôi đã giành Scudetto sớm vài vòng đấu và mục tiêu duy nhất của tôi khi ấy là giành danh hiệu Vua phá lưới. Trở thành một "Capocannoniere" sẽ khắc tên tôi vào cuốn biên niên sử của Serie A.

Trong lịch sử chưa có cầu thủ Thụy Điển nào giành được danh hiệu này từ sau Gunnar Nordahl vào tận năm 1955. Nhưng bây giờ tôi có cơ hội, tất nhiên chỉ là cơ hội, chứ chưa thể chắc ăn 100%.

Cuộc đua đến "Capocannoniere" thật sự hấp dẫn. Ở 3 vị trí dẫn đầu là tôi, Marco di Vaio của Bologna và Diego Milito của Genoa. Tất nhiên những cuộc đua cá nhân thế này không phải là việc của Mourinho. Ông ấy chỉ chăm lo cho đội bóng, chứ không phải là cá nhân từng cầu thủ. Nhưng Mourinho vẫn tiến vào phòng thay quần áo và nói với tất cả mọi người:

- Nhiệm vụ của chúng ta trong phần còn lại của mùa bóng là giúp Ibra trở thành Vua phá lưới.

Mọi người tất nhiên là nghe theo. Họ vốn đã muốn tôi có được danh hiệu này.

Nhưng Balotelli, gã đầu bò Balotelli thì đúng hơn, dường như nghe không thủng điều ấy. Trong một trận đấu, nó có bóng trong khu cấm địa và tôi đã di chuyển đến vị trí ghi bàn, một mình, không ai kèm, có bóng là 100% có bàn. Vậy mà nó cứ lừa và lừa.

Tôi gườm nó như muốn hỏi: "mày làm cái gì vậy, thằng điên kia? Mày không giúp tao à?". Tôi điên tiết vô cùng, nhưng cũng không giận được lâu, dù sao nó cũng trẻ trâu.

Balotelli ghi bàn trong tình huống ấy, nhưng có lẽ chỉ mình nó thấy vui. Cả băng ghế huấn luyện rì rầm khó chịu. Thứ cầu thủ gì mà cứ cắm đầu lừa bóng khi đồng đội đang đứng ở vị trí thuận lợi hơn gấp mười. Nhưng mà thôi, kệ xác cái "Capocannoniere" kia đi. Cám ơn Balotelli nhé, nhờ mày mà tao hết còn hứng thú với danh hiệu này như lúc đầu.

Kỳ 58: Cú đánh gót & "Capocannoniere"

Vòng đấu cuối cùng diễn ra vào ngày 31-5. Khi này cuộc đua đã ngã ngũ, chúng tôi đã giành Scudetto từ lâu trước đó, nên truyền thông chỉ còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net