Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tác giả: Mặc Linh
-Dịch, edit, beta (kiêm mọi thứ) : Linh Phạm.
Link facebook: https://www.facebook.com/profile.php?id=100015369724163

-------------------------------------------------------------------------
Chương 6.
Những nơi có thể đi Ma vương đều cũng đi qua một lần, hắn cũng chưa từng tới tông môn của kẻ thù một mất một còn, đối với nơi này đã cảm thấy lạ lẫm lại cảm thấy mới lạ.  Tiểu sư huynh rõ ràng rất được chú ý.
Đi đến chỗ nào cũng đều có người vây xem.
" Là vì ta lớn lên đẹp trai ư? " Ma vương hỏi tiểu tuỳ tùng  Tiểu Bạch đằng sau.
Tiểu Bạch yếu ớt đáp: " Tiểu sư huynh, ngươi rất đáng yêu. "
Ma Vương đại nhân: "? ? ? "
Vũ nhục ai đó!
Ma Vương đại nhân sờ sờ tay áo đã nghĩ đánh nhau, nhưng là nhìn chính mình tay nhỏ chân nhỏ mà, hắn quyết định...... Trước chậm rãi.
Rất nhanh Ma Vương đại nhân liền không còn mới lạ mà đứng dậy, đối thủ một mất một còn lại để cho hắn chép tâm kinh, một chữ cũng không có ghi.
Lúc này Tiên Tôn ngồi ngay ngắn ở trên, ma vương đứng ở phía dưới , chuyển đầu dò xét bốn phía, con ngươi quay tròn thẳng chuyển.
" Vì sao không có chép tâm kinh? "
" Ta lại không sai. " Dựa vào cái gì muốn chép, không chép!
" Không tu luyện cho tốt, còn không có sai? " Tiên Tôn xách khuôn mặt, toàn thân cũng lộ ra  hàn khí người sống chớ lại gần.
" Tu luyện là chuyện của ta, ngươi ép ta! " Ma Vương đại nhân không phục.
Tiên Tôn mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng: " Ta là sư tôn của ngươi. "
"......" Không phải cha ta ư? Phì! Hắn mới không có cha như vậy!
" Đi lấy bút và mực đến. " Tiên Tôn phân phó Tiểu Bạch đang chờ đằng sau lấy bút và mực: " Ở đây chép, chép hết mới được trở về. "
Câu sau rõ ràng là nói với ma vương.
Ma vương: "......"
Ma vương quay người bỏ chạy.
Với tư cách ma vương, sao có thể bị người phạt chép cái gì tâm kinh, cái này hoàn toàn không OK.
Nhưng mà ma vương còn chưa chạy hai bước, cũng cảm giác bị vật gì đẩy, ‘ BA~ chít chít (zhitsss)’ thoáng một phát ngã trên mặt đất.
Ma vương: "......"
Ma vương từ từ đứng lên, cố kỵ lực chiến đấu của mình, cũng không có tìm Tiên Tôn phiền toái, tiếp tục hướng ngoài cửa chạy.
Kết quả chính là......
Ma vương lần nữa‘ BA~ chít chít (zhitsss)’ thoáng một phát ngã trên mặt đất.
Ma vương chống đất mặt đứng lên, quai hàm muốn gãy, phẫn nộ trừng hướng Tiên Tôn.
Chưa kịp nói chuyện,  thanh âm  quạnh quẽ của Tiên Tôn chậm rãi vang lên: " Khi nào chép hết, khi đó mới được rời khỏi. "
Ma vương tức giận đến gào thét: " Ngươi có phải hay không có bệnh! "
Tiểu Bạch cầm bút và mực vào, bị những lời này của ma vương làm giật mình, tiểu sư huynh đây là thế nào? Tiên Tôn cũng dám mắng!
Ngồi cao phía trên, thanh nhã xuất trần Tiên Tôn đại nhân cũng không có tức giận, mắt nhìn xuống dưới.
Ma Vương đại nhân không tin tà, tiếp tục xông ra ngoài cửa.
Nhưng cuối cùng đều bị ném trở về, lực lượng trong thân thể này của hắn, gãi ngứa cho tiên tôn cũng không đủ.
Ma vương rất tuyệt vọng, bộ dạng này của hắn, muốn cạo chết kẻ thù một mất một còn nói dễ vậy sao.
Hắn trở lại lúc còn tự do tự tại, kẻ thù một mất một còn nhưng vẫn đứng đầu......
Ma vương co được dãn được, cuối cùng ghé vào bàn, cắn bút trầm tư, hắn phải như thế nào mới có thể cạo chết kẻ thù một mất một còn.
Tu luyện quá dài dằng dặc, chờ hắn tu luyện tới có thể đánh thắng đối thủ một mất một còn, không biết năm nào tháng nào đi.
A a a a !
Ma vương cầm lấy tóc, bực bội không thôi.
Trải rộng giấy Tuyên Thành ra choáng váng với mực, thế nhưng phía trên một chữ đều không có, chỉ có những vết mực từ ngón tay của ma vương.
Ma vương nghiêng đầu nhìn lên  chỗ ngồi trên cao, nam nhân áo trắng như tuyết bộ dạng phục tùng rủ xuống mắt xem sách, cái nơi kia không gian thời gian tựa hồ cũng bị định dạng hoàn chỉnh.
Con ngươi ma Vương đại nhân quay tròn chuyển hai vòng, mắt hiện lên một tia xấu xa, ôm nghiên mực ở bên cạnh  hướng tới người ngồi bên kia lẻn qua.
Tiên Tôn tựa hồ bị nội dung trong sách hấp dẫn, cũng không có chú ý tới tiểu hài nhi đang đi tới.
Ngón tay ma vương đại nhân ấn vào bên trong nghiên mực, sau đó nhanh chóng quệt lên một vết lại một vết, trong nháy mắt xiêm y trắng như tuyết đã trải rộng dấu bàn tay.
" 'Rầm Ào Ào'——"
Sách trong tay Tiên Tôn khép lại: " Thú vị ư? "
Ma vương nháy mắt, trong tay nghiên mực buông lỏng, đập xuống đất, mực nước tung tóe toàn thân Tiên Tôn.
" Ai nha, ta không có cầm chắc. " Ma vương kinh hô một tiếng: " Tiên Tôn sẽ không tức giận a? "
" Gọi sư tôn. " Tiên Tôn ngữ điệu không có gì phập phồng, nghe không ra tức giận hay không: " Không biết lớn nhỏ. "
Ma vương trợn mắt trừng một cái, một giây sau vừa cười ngâm ngâm: " Tiên Tôn tức giận ư? "
------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay cập nhật chương hơi muộn a~~~

Cre: Weibo Mặc Linh
Link facebook: https://www.facebook.com/profile.php?id=100015369724163
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy